Mấy ngày nay đều bình an vô sự, cho nên Trầm Di cũng từ trạng thái khẩn trương mà khôi phục lại bình thường.
Thật tốt, tất cả chuyện này đều chỉ là tự mình đa tình.
Hôm nay trong công ty phát radio, yêu cầu tất cả thanh viên trong công ty đi tới 4D Generation để họp, là bàn về các vấn đề sau khi sát nhập công ty.
Hắn, đương nhiên sẽ không đi.
Chỉ cần nhìn thấy Sở Trung Thiên, trong lòng lại không khỏi cảm thấy bối rối.
Hắn chỉ cần Thiên Hạo, như vậy là đủ rồi, chuyện trước kia, đều coi như là quá khứ a.
Đi đi lại lại một lần nữa, biết rõ mọi người trong công ty đã đi hết, Trầm Di mới từ trong văn phòng đi ra.
Đi tới bãi đỗ xe, Trầm Di ý định về thẳng nhà.
Bãi đỗ xe trống trải, đã không còn mấy chiếc xe đỗ lại.
Quá yên lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của mình.
Không hiểu sao lại thấy bối rối, gần như là khẽ chạy, Trầm Di chạy tới trước cửa xe. Từ trong túi tiền lấy ra chùm chìa khóa.
“Ngươi là muốn chạy? Trầm Di.” Thanh âm lạnh lùng quen thuộc, làm cho tay Trầm Di run lên. Chìa khóa rơi xuống đất.
“Hơn nửa năm không gặp mặt, chẳng lẽ không chào hỏi nhau được sao?” Sở Trung Thiên từng bước một đi đến chỗ Trầm Di.
Bãi đỗ xe trống trải, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai khác.
Sở Trung Thiên đi tới. Giày da phát ra tiếng bước chân, làm cho Trầm Di không khỏi dựng tóc gáy.
Nhìn Sở Trung Thiên từng bước một tới gần.
Trầm Di không khỏi từng bước một lùi về phía sau.
Cho đến khi không thể lùi lại được nữa.
Trầm Di không khỏi quay đầu lại nhìn, bản thân bị một chiếc xe có rèm che chặn lại.
Sở Trung Thiên vươn tay, vây Trầm Di ở giữa hắn và chiếc xe.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, mùi hương nhàn nhạt trên người Sở Tung Thiên tràn ngập trong đầu.
“Đừng, đừng bước tới.” Thân thể thỉnh thoảng khẽ đυ.ng chạm, bức Trầm Di chỉ có thể ngồi vào phía trước xe có rèm che.
“Ta, ta đã có tình nhân rồi.” Trầm Di chỉ có thể lấy tay đẩy đẩy ngực Sở Trung Thiên, đề phòng hắn tiếp tục tới gần.
Sở Trung Thiên sau khi nghe thấy, không khỏi nhếch khóe miệng.
“Ngươi thích tình nhân của ngươi ở điểm nào nhất?” Sở Trung Thiên một tay kéo tay Trầm Di, một tay vịn eo Trầm Di. Dùng một chút lực, đem Trầm Di từ chiếc xe kéo ra.
“A…” Chỉ có thể nhìn thấy chính mình rơi vào ngực đối phương. Bị Sở Trung Thiên chăm chú vuốt ve.
“Là hắn có nhiều tiền hơn ta?”
“Hay là phía dưới của hắn lớn hơn ta?”
“Nếu không nữa thì là kỹ thuật của hắn tốt hơn ta?” Khẽ mỉm cười, Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
“Ngươi…ngươi vô liêm sỉ!” Trầm Di giận đến toàn thân đều phát run, Thiên Hạo đối tốt với hắn, chỉ có điểm này, như vậy là đủ rồi.
“Rất tốt, ta vô liêm sỉ?” Sở Trung Thiên một phen đẩy Trầm Di tựa vào xe, một tay giữ chặt hai tay Trầm Di.
“Ta sẽ cho ngươi thấy triệt để, cái gì gọi là vô liêm sỉ.” Tay kia cởϊ áσ sơ mi ngắn tay của Trầm Di ra.
“Ngươi, ngươi buông ra, ngươi đây là phạm pháp.” Biết rõ đối phương muốn gì, toàn thân Trầm Di đều sợ đến phát run.
Sợ rằng cuộc sống yên tĩnh của bản thân, sẽ không thể tiếp tục.
“Phạm pháp? Là tội cưỡиɠ ɠiαи?” Nhìn da thịt bóng loáng của Trầm Di từng chút từng chút lộ ra. Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dưới bụng một hồi khô nóng.
“Ngươi chẳng lẽ không biết, pháp luật cũng không có nói nam nhân cưỡиɠ ɠiαи nam nhân là phạm pháp?” Ngón tay thon dài xoa lấy ***g ngực Trầm Di. Chậm rãi vuốt ve.
Ánh mắt Sở Trung Thiên không khỏi tối sầm lại, ngón tay vuốt ve ấn ký màu đỏ nhạt trên ngực Trầm Di.
Cúi người xuống, gặm cắn.
“Cái…a…ngô…” Giật mình khiến miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ, lập tức gắt gao cắn chặt môi dưới.
“Dấu vết thật sự là chướng mắt.” Ngón tay Sở Trung Thiên lại vuốt ve lên một dấu hôn khác.
“Không, đừng…” Biết đối phương sẽ còn cắn lên dấu hôn, Trầm Di liều mạng giãy dụa.
Vì sao, tại sao phải như vậy, cảm giác sợ hãi thật sâu lan tràn khắp toàn thân, chỉ cảm thấy Sở Trung Thiên, đã không còn giống với lúc trước nữa.
“Chết tiệt.” Sở Trung Thiên thô bạo bắt lấy chân Trầm Di, đầu gối dùng sức đứng vững. Tiếp tục cởϊ áσ sơmi của Trầm Di ra.
“Ngô …” Cố gắng cắn chặt môi dưới, nhưng không thể nào không phát ra thanh âm.
Đối phương giống như dã thú, gặm cắn trên người.
Sở Trung Thiên thỏa mãn nhìn trên người Trầm Di, một lần nữa hôn lên dấu vết của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Toàn thân run rẩy không thể ngừng nổi. Trầm Di không rõ, không rõ tại sao Sở Trung Thiên lại phải làm loại sự tình này, khúc mắc giữa bọn họ nửa năm trước không phải đã hoàn toàn gỡ bỏ sao?
“Chia tay với tiểu tình nhân hiện giờ của ngươi, đi theo ta.” Trong lời nói lãnh đạm mang theo ý vị không cho phép người khác phản bác.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!” Biết rõ Sở Trung Thiên không có khả năng buông tha cho mình, hắn cũng không thể rời bỏ Thiên Hạo, cho nên Trầm Di liều mạng giãy dụa đứng dậy.
Nhưng mà toàn thân đều đã bị Sở Trung Thiên vây khốn, cho nên giãy dụa cũng chỉ phí công.
“Không thể nào sao?” Nụ cười trên mặt Sở Trung Thiên trong nháy mắt biến mất. Phảng phất không khí chung quanh chỉ trong nháy mắt ngưng kết lại.
Ngón tay vuốt ve trước ngực Trầm Di, chậm rãi trượt, trượt xuống.
Dừng ở mép quần jean của Trầm Di.
“Không…không, buông…buông tha cho ta đi, ta xin ngươi.”
Cảm giác sợ hãi thật sâu, làm cho toàn thân lại không ngừng run rẩy. Chỉ muốn trốn đi thật xa, nhưng không có biện pháp nào.
“Bỏ qua cho ngươi?” Sở Trung Thiên nghe đến lời này, không khỏi nở nụ cười. Cởi cúc quần Trầm Di, kéo khóa.
“Nếu bỏ qua cho ngươi, ai sẽ buông tha cho ta?” Một tay nâng eo Trầm Di lên, nhanh chóng kéo xuống.
“Ngô…” Bởi vì động tác của Sở Trung Thiên, cái mông của Trầm Di hung hăng chống lên trên nơi cực nóng của Sở Trung Thiên.
Thật giống như, cứ như vậy trực tiếp tiến vào trong cơ thể.
Cho dù cách qua vải vóc, xúc cảm của đối phương vẫn hoàn hảo truyền vào trong đầu.
“Nếu bỏ qua cho ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ?” Sở Trung Thiên vươn tay, kéo qυầи ɭóŧ của Trầm Di xuống. Cầm phân thân của Trầm Di lên.
“Ngô…” Trầm Di hoảng sợ trợn to hai mắt, toàn thân không khỏi cứng ngắc.
“Ta là nam nhân của hắn.”
“Ta yêu ngươi.”
“Tình yêu của chúng ta là mãi mãi.”
Từng đoạn ngắn kí ức về Sở Trung Thiên, giống như từng đoạn phim chiếu qua trong đầu.
Sau đó vỡ thành từng mảnh từng mảnh, cùng với sự vỡ nát đó, là tâm của mình.
“Buông…buông ra…” Ngay cả lời nói cũng vỡ thành từng mảnh.
“Ngô…” Đối phương kí©h thí©ɧ đầy kỹ xảo, làm cho Trầm Di không khỏi cong người lên. Việc có thể làm cũng chỉ có cắn chặt môi dưới. Duy trì lại một chút tôn nghiêm của chính mình.
“Thoải mái?” Nhìn du͙© vọиɠ trong tay mình từng chút đứng thẳng, Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
Thanh âm tràn ngập ***, làm cho ban đầu vốn là trừng phạt cùng chiếm đoạt giờ có chút thay đổi.
Trở thành mập mờ mà ngọt ngào.
“Ngô…ngô…” Dùng sức cắn chặt môi dưới, bất luận là cầu xin tha thứ cùng thị uy đều đã không cách nào nói ra, chỉ sợ nếu há miệng ra, thì chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ không giai điệu của bản thân.
“Thật sự là một thân thể rất thành thực, ít nhất so với miệng của ngươi thì thành thực hơn nhiều.” Ngón tay cái của Sở Trung Thiên kìm ở linh khẩu. Chậm rãi xoa nắn, chỉ chốc lát linh khẩu đã chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cảm giác được vật cực nóng trong tay có chút nhảy lên, Sở Trung Thiên cười cười, nới lỏng cường độ kí©h thí©ɧ xuống.
“Ngô…” Thân thể không tự giác mà cong lại, không khỏi đem cực nóng của mình hoàn hảo đẩy về phía hai tay của đối, thân thể tạo thành đường cong xinh đẹp mà căng cứng.
Giống như chiếm được đáp án thỏa mãn, Sở Trung Thiên dùng sức xoa nắn cực nóng của Trầm Di.
“A,…không…a…” Kí©h thí©ɧ vô cùng mãnh liệt làm cho Trầm Di rốt cuộc không thể khống chế rêи ɾỉ, nhịn không được mà kêu lên.
Đại não trống rỗng, phảng phất tất cả mọi sự vật đều không tồn tại.
Sở Trung Thiên cảm giác được cực nóng trong tay nhảy lên, ngón tay bao lên linh khẩu.
Nhìn du͙© vọиɠ của đối phương phun ra. Chảy vào trong lòng bàn tay hắn.
“Thật đúng là không ít, chẳng lẽ tiểu tình nhân yêu quý của ngươi chưa đáp ứng đủ cho ngươi sao?”