Đi tới công ty, Trầm Di phát hiện có chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn. Có lẽ ngày hôm qua đi chơi thật là vui vẻ a.
Nhưng mà lại có vẻ không giống, cả đám nữ nhân viên đều xuân quang đầy mặt. Mà nhân viên lại chẳng có gì thay đổi.
Vốn là nhiệm vụ đi đưa tài liệu, cũng bị nhân viên nữ giành lấy rồi.
Nhìn bọn họ nguyên một đám vô cùng cao hứng ở trước mặt mình trang điểm, sau đó đi đưa tài liệu, kết quả nguyên một đám khi trở về mặt mũi đều xám xịt.
Cái này, đây là cái ngày quỷ quái gì nha?
Đến thời gian nghỉ trưa, đi tới căn tin của công ty. Cầm phần cơm trưa, tìm vị trí ngồi xuống.
Thật sự không thích các món ăn ở đây, so với đồ ăn mà Thiên Hạo làm, thật sự là kém hơn rất nhiều.
Căn tin cho tới giờ vẫn đều là nơi rất tốt để nói chuyện phiếm, kỳ thật cũng không thể nói như vậy. Ít nhất đối với những nữ nhân bà tám, thì ở bất kỳ nơi nào cũng đều có thể trò chuyện được cả.
Cái này cũng không sai biệt lắm trở thành cảnh quan của công ty họ.
“Bữa tiệc đêm qua, chủ tịch mới tới của chúng ta thật sự là quá suất.” Hai mắt nữ nhân sáng lên, ngay cả nước miếng cũng muốn chảy xuống.
“Đúng nha, đúng nha, bất quá lại đeo mặt nạ, thật là hảo đáng tiếc a. Đúng rồi, Lạc Lạc, ngày hôm qua không phải ngươi cùng hắn nhảy sao? Có thấy được rõ mặt hắn không?” Nữ nhân hỏi nữ sinh dáng người nóng bỏng lại xinh đẹp bên cạnh.
“Ta không thấy rõ, vì bị mặt nạ che mất, nhưng mà cái mũi cùng với miệng thật sự là không thể bắt bẻ.” Thanh âm run nhè nhẹ, không khỏi cao hứng.
“Hắn hỏi ta toàn bộ người trong công ty đều đến sao? Thanh âm kia thật sự là vừa lãnh đạm lại gợi cảm.”
“Không biết hắn đã kết hôn chưa.” Lạc Lạc nói xong lời này, lập tức bị mấy người phụ nhân khinh khỉnh.
“Làm sao có thể kết hôn được, hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi a.” Mấy phụ nhân lập tức phủ quyết chuyện này.
“Ách, nói cho các ngươi biết một chuyện.” Tự nhiên cảm giác được không khí có chút xấu hổ Lạc Lạc liền chuyển chủ đề.
Mặt của cô gái hồng rực. Thanh âm vô cùng thấp.
“Ngày hôm qua lúc ta cùng hắn khiêu vũ, ta cố ý đứng vô cùng gần.”
“Sau đó thì sao?” Mấy người giảm thấp thanh âm xuống, chụm lại thành một khối, ngược lại càng khiến cho người khác chú ý.
“Hắn cái kia, cái kia –”
“Rốt cuộc là cái nào? Ngươi nói cụ thể nha.” Mấy người phụ nhân bị Lạc Lạc làm cho nóng nảy, gõ đầu Lạc Lạc thật tự nhiên.
“Chính là, cái kia của hắn, rất lớn…”
“Hắn có phản ứng với ngươi?” Nữ nhân hỏi ra điều này, xem ra chính là kinh nghiệm phong phú.
“Không có, nhưng mà thật sự rất lớn…”
Trời ạ, nữ sinh hiện nay, đều cởi mở như vậy a?
Trầm Di không khỏi thở dài. Xem ra từ nay trở đi công việc đưa tài liệu của hắn sẽ có người thế chỗ rồi.
Cơm trong căn tin cũng không phải là khó ăn, nhưng Trầm Di ăn một vài miếng rồi thôi. Dù sao cũng thật sự kém quá xa so với đồ ăn mà Thiên Hạo nấu.
Không khỏi cười khổ, không có Thiên Hạo, không biết hắn có chết đói không.
Trở lại văn phòng không bao lâu, nữ sinh tên gọi Lạc Lạc kia đã đi tới.
“Đại thúc, có cần đưa tài liệu cho chủ tịch không, ta giúp ngươi đưa?” Thiếu nữ khẽ cười.
Trầm Di không khỏi cười cười, cảm tạ cái người chủ tịch chưa được gặp mặt kia. Công việc của hắn hiện tại đã thành công việc tiếp xúc với nữ nhân nhiều nhất.
Cảm thụ ánh mắt ghen ghét xung quanh, Trầm Di chỉ cảm thấy đến phiền toái. Từ trong đám tài liệu tìm ra phần cần đưa cho chủ tịch, đưa cho nữ sinh.
Không khỏi âm thầm may mắn, cũng may trước đây mình không có đem tất cả tài liệu cho một người.
Nếu không hiện giờ sẽ nhận được sự khinh khỉnh từ người khác a.
“Cám ơn ngươi, đại thúc.” Lạc Lạc nói lời cảm ơn với Trầm Di. Trầm Di sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng đi xa đối phương, không khỏi nở nụ cười.
Xử lý công việc, chỉ chốc lát, Lạc Lạc đã trở lại, biểu tình rất mất mát.
“Làm sao vậy?” Trầm Di hỏi Lạc Lạc.
“Ta chỉ là ở văn phòng của hắn ngây người một hồi, hắn liền đuổi ta ra ngoài, còn nói đối với ta không có hứng thú.” Thiếu nữ cười khổ với Trầm Di, đi trở về phòng làm việc của mình.
Cho dù cự tuyệt, cũng không cần tuyệt tình như thế a.
Trầm Di sửa sang tài liệu trong tay, phân loại. Ý định một lát sẽ đưa đi.
Trong lúc này lão bản đã đi tới, cái bụng mập rung lên một cái. Đi tới trước bàn làm việc của Trầm Di.
“Tài liệu này trước 3h ngươi đưa đến văn phòng của chủ tịch 4D Generation. Bọn họ lúc họp cần dùng.” Ngay câu đầu tiên của lão bản, Trầm Di đã không hiểu gì. Bọn họ cùng 4D Generation có quan hệ gì?
“Chủ tịch của 4D Generation cũng là chủ tịch của công ty chúng ta nha. Bữa tiệc hôm qua ta có việc không đi được, thật có chút đáng tiếc.” Lão bản liếc nhìn Trầm Di. Sau đó liền đi.
Trầm Di thoáng sửng sốt, 4D Generation, bị thâu tóm?
Lần đấu thầu nửa năm trước kia, 4D Generation trở người thắng cuộc lớn nhất. Kim Chấn Vũ trực tiếp bỏ quan, Sở Trung Thiên đem quyền thực hiện giao cho 4D.
Công ty mạnh như vậy, lại bị người ta thâu tóm?
Xem ra tin tức của mình đúng là kém nhanh nhạy.
Nhìn nhìn bên ngoài, đã 2h30, hội nghị diễn ra lúc 3h. Lộ trình có hơi xa, nhưng nếu mình đi xe, có lẽ có thể đưa đến trước khi họp?
Đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe, nhấn ga.
Xe chạy trên đường, Trầm Di không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Đã có thể thu mua 4D Generation, vì cái gì còn muốn chiếm đoạt công ty hắn.
Công ty cực kỳ nhỏ, có thể mang đến bao nhiêu lợi ích?
Dù sao tiền đầu tư cùng với lợi nhuận thu được có thể là tỷ lệ nghich.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không có đáp án, xe cũng đã chạy đến trước cửa 4D Generation. Đành phải tìm chỗ đậu xe ở bên cạnh, sau đó đi tới trước quầy lễ tân.
“Xin hỏi chủ tịch các ngươi có đây không? Ta mang tài liệu tới cho cuộc họp.” Công ty lớn đúng là có khác. Đại sảnh cao hai tầng, thậm chí cả ngọn đèn cũng có chút chói lóa.
“Ân, ta gọi điện thoại hỏi một chút.” Gọi điện thoại hỏi thăm. Qua nửa ngày, nói với Trầm Di.
“Tầng 30, chính giữa chính là văn phòng chủ tịch. Bên tay phải có thang máy.” Nữ nhân đưa tay ra, ý bảo Trầm Di đi tới.
Trầm Di cảm ơn, đi đến trước thang máy, nhấn nút.
Đến tầng 30, Trầm Di không khỏi sửng sốt một chút. Toàn bộ tầng này, không phải đều là văn phòng chủ tịch đấy chứ?
Nói rõ mục đích đến với bí thư ngoài cửa phòng chủ tịch rốt cục cũng tiến vào được. Cái biện pháp an toàn của phòng chủ tịch này có chút biếи ŧɦái.
Tiến vào văn phòng. Ánh mắt đã bị kính mờ thật to ngăn cách, đi tới, chỉ thấy có một người đang cúi đầu phê duyệt tài liệu
“Chủ tịch, đây là tài liệu ngài muốn dùng cho buổi hop.” Gian phòng hơi lớn, đi đến trước mặt đối phương, hơi mất thời gian. Chỉ thấy đối phương cũng không có nhìn hắn, chỉ tập trung nhìn văn kiện.
Vì tóc dài che khuất mắt, nên nhìn không rõ bộ dáng của đối phương.
“Cứ đặt ở đó đi.” Thanh âm quen thuộc làm cho Trầm Di sửng sốt một chút, tài liệu trong tay rớt xuống bàn công tác.
“Ân?” Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Sở…Sở Trung Thiên?” Thanh âm không khỏi run rẩy, thậm chí cả người cũng trở nên run rẩy. ( câu sau là ta chém gió đấy)
Đây là đang nằm mơ a?