Chương 43: Hỗn loạn

Lẳng lặng ngồi ở trong góc, nhìn mọi người đều bận rộn, hưng phấn.

Nghe nói công ty sẽ sát nhập cùng với một xí nghiệp lớn, hiện tại mọi người đều là công nhân viên chức của cái xí nghiệp lớn kia. Tiền lương cũng sẽ tăng không ít.

Nhưng mà những chuyện này đối với Trầm Di mà nói, chẳng có gì khác cả.

Bản thân mặc dù là nhân viên tạp vụ, nhưng mà cũng chẳng có mấy người đến tìm hắn làm việc, cho nên Trầm Di trở nên vô cùng nhàn nhã tự tại.

Nửa năm trước, chính mình từ trong phòng lão bản chạy ra, sau đó Sở Trung Thiên rời đi. Tiếp đó lại đến chuyện mình tự sát, đã mang đến cho người trong công ty rất nhiều chủ đề.

Chính mình bị Sở Trung Thiên hung hăng đùa bỡn một phen, giữa đó còn bị bà xã vứt bỏ, cuối cùng người ta chơi chán, tự sát, loại sự tình này trong công ty không có mấy người là không biết.

Trong khoảng thời gian nửa năm, công ty đã trải qua rất nhiều thăng trầm, nhiều lần lăn qua lăn lại, người của công ty đã chạy mất hơn phân nửa.

Tuy vậy nhưng lời đồn ác ý thì vẫn còn lại, hơn nữa càng ngày càng quá đáng.

Nghe thật là quá đáng, nhưng dù sao vẫn là sự thật a.

Ngay cả tiểu Lưu cũng từ chức, dù sao không có mấy người muốn ở cùng với đồng tính luyến ái.

Không khỏi cười khổ, Trầm Di hắn là đồng tính luyến ái, nhưng mà đồng tính luyến ái cũng không phải cứ thấy nam nhân thì có du͙© vọиɠ.

Có khi thậm chí chính hắn cũng không hiểu tại sao mình còn muốn ngây ngốc ở công ty ngu ngốc này, chẳng lẽ mình thật là trời sinh cuồng tự ngược?

Chỉ muốn ở lại công ty này, tuyệt đối không muốn đi.

Chỉ cần sống ở chỗ này, như vậy là đủ rồi.

Không khỏi cười cười, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính mình da mặt lại dày như thế.

Trong khoảng thời gian nửa năm, Trầm Di đã luyện được công phu siêu cấp vô địch da mặt dày, bất luận là khinh khỉnh hay trào phúng thế nào, cũng có thể làm như không thấy.

Tựa như chuyện đang phát sinh lúc này, Trầm Di đã luyện thành thói quen.

Trong công ty trừ hắn ra, tất cả mọi người đều nhận được một thiệp mời.

Hình như là cùng công ty lớn sát nhập, mở tiệc chiêu đãi?

Tuy nhiên không sao cả, dù sao loại địa phương đó cũng không cần nam nhân không thú vị như hắn tới làm mất hứng.

Chỉ hy vọng lúc trở về gặp Thiên Hạo thì đứa bé kia đừng lại xúc động mà xin nghỉ nữa.

Hắn luôn cảm giác, Thiên Hạo giống như đang bị mình từng chút từng chút một dạy hư. Nghĩ đến bộ dáng đỏ mặt của Thiên Hạo, không khỏi nở nụ cười.

Hạnh phúc, có thể chỉ là chuyện đơn giản như vậy. Vì một người mà ngây ngốc cười, ngây ngốc lo lắng, ngây ngốc hoài niệm.

Về nhà mình thôi, để cho những người khác tham gia tiệc tùng.

Mới mới hơn 4h chiều, những người khác đã đi đến quán bar.

Trầm Di thu xếp đồ đạc, cũng tan tầm.

Về tới chung cư, nhấn nút thang máy, Thiên Hạo đang đứng trong thang máy, nhìn thấy Trầm Di thì không khỏi có chút kinh ngạc.

“Sớm như vậy ngươi đã tan ca?”

“Ân…nhưng mà ngươi cũng đừng nghĩ về sớm.” Trầm Di cười cười nói với Thiên Hạo, Thiên Hạo nghe xong liền sửng sốt.

“Không, không cần, ta muốn lát nữa đi xin nghỉ.” Lúc Thiên Hạo trút bỏ lớp ngụy trang thường ngày đi, cũng chỉ như một đứa trẻ nhỏ.

“Ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, đừng có để cho người ta trừ lương.” Nhìn bộ dáng của Thiên Hạo, nhịn không được mà cười cười.

“Cái này coi như là đền bù tổn thất cho ngươi.” Vươn tay bắt lấy cổ áo Thiên Hạo nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương. Sau đó lại buông ra.

“Cái này, cái này sao đủ được…”

Trầm Di nghe xong lời này, không khỏi lườm Thiên Hạo một cái. Thiên Hạo, thật sự đã bị dạy hư.

“Vậy được rồi, ta không nghỉ nữa.” Khẽ cúi đầu xuống, cho dù có chút mất hứng, nhưng mà vẫn nghe lời Trầm Di.

Chỉ nghe thấy đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trầm Di đi ra ngoài.

“Làm việc cho tốt, buổi tối chờ ngươi trở về.”

Thấy mặt Thiên Hạo đột nhiên đỏ lên như quả cà chua, Trầm Di biết Thiên Hạo hiểu lầm lời hắn nói rồi, nghĩ vậy lại không khỏi cảm thấy đau đầu.

Đêm hôm nay, hay là không cho Thiên Hạo bò lên giường của hắn, nếu vẫn như vậy, hắn có thể không chịu được.

Cho dù đã thành người yêu, cũng vẫn muốn có chút không gian riêng của mình.

Trầm Di trong lòng tìm lý do, lại không phát hiện, trong đáy lòng mình, nhìn thấy sự nhiệt tình của Thiên Hạo lại có một chút kháng cự.

Về tới nhà, thật vất vả trải qua quãng thời gian nhàn nhã của chính, cho dù hiện tại Thiên Hạo không có ở trong phòng, cũng vẫn có thể cảm nhận được khí tức ôn hòa quen thuộc.

Ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã xem TV, dần dần, không khỏi trở nên bực bội.

Không ngừng chuyển kênh, cuối cùng trực tiếp tắt TV.

Ngẩng đầu, nhìn đồng hồ, đã 7h, nếu mình không tan ca sớm, có lẽ lúc này Thiên Hạo sẽ về đi.

Nguyên nhân mình bực bội, chính là vì Thiên Hạo không trở về?

Bực bội gãi tóc, sau đó đột nhiên ngừng lại.

Trong lòng không khỏi tràn ngập một tia bất an.

Giống như lại nhớ tới thời gian sống cùng Sở Trung Thiên, quá mức ỷ lại đối phương. Sau đó lại bị đối phương vứt bỏ?

Đơn giản chỉ cần ngăn lại ý muốn tìm hiểu xem Thiên Hạo nghĩ gì, Trầm Di như vậy ngồi trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích.

Cảm giác mỗi một giây trôi qua phi thường chậm.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra Thiên Hạo cũng đã trở thành một loại độc dược. Chậm rãi ăn mòn vào trái tim hắn.

Độc dược ôn nhu như nước, từng chút từng chút một tiến vào thân thể mình, nhưng không hề có một chút dấu hiệu, chỉ là đắm chìm trong sự ôn nhu cùng săn sóc của đối phương.

Nên làm cái gì bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Không khỏi cảm thấy nguy hiểm, với tính cách đà điểu môt khi bị kích xảy ra, trong đầu hiện ra chỉ có một chữ.

Trốn.

Nhưng mà sự ôn nhu của đối phương dường như đã hóa thành một sợi tơ nhẹ nhàng nhưng rất dài, buộc chặt vào cổ hắn.

Không muốn thoát ra, cũng không thể thoát ra. Cảm giác ôn nhu chậm rãi hóa thành không khí.

Chậm rãi, biến thành một thành phần của cuộc sống.

Thanh âm mở cửa, Thiên Hạo cởi giầy, đến gần phòng khách.

“Thiệt là, lại không ăn cơm?” Thiên Hạo đeo dép lê vào, cởi bỏ chế phục.

“Đừng có chờ ta về ăn cùng, như vậy không tốt cho thân thể.” Thiên Hạo vừa nói, vừa đi đến phòng bếp đeo tạp dề lên.

Trầm Di không khỏi co người lại. Ngay lúc Thiên Hạo trở về, tất cả bực bội trong nháy mắt đều biến mất không thấy.

Không khỏi đi tới phòng bếp, nhìn thân ảnh bận rộn của đối phương. Trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp nồng đậm.

Ôm cổ đối phương, đưa đầu chôn lên cổ đối phương.

Thân thể Thiên Hạo run lên, cái gì cũng không nói. Cứ như vậy một mực để cho Trầm Di ôm.

Một lát sau, Trầm Di buông Thiên Hạo ra, đi về phòng khách.

Thiên Hạo bê đồ ăn ra.

“Vừa rồi, thật sự là cám ơn ngươi.”

“Chúng ta không phải tình nhân sao? Vì sao phải khách khí như vậy.” Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi một lần Thiên Hạo hơi đối với Trầm Di tốt một chút, Trầm Di đều cám ơn.

Làm cho Thiên Hạo luôn cho rằng Trầm Di không có coi mình là tình nhân.

Ăn cơm xong, Thiên Hạo cùng Trầm Di đi về phòng ngủ của hắn.

“Cho dù là tình nhân, vẫn cần một chút không gian cá nhân, phải không?” Trầm Di nhìn Thiên Hạo, nghiêm túc nói.

“Ta, ta biết rồi.” Thiên Hạo sửng sốt một chút, hắn hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là muốn gần gũi với Trầm Di hơn một chút.

Thiên Hạo đi ra khỏi phòng ngủ của Trầm Di, đóng cửa lại. Trong mắt không khỏi toát ra một tia cô đơn.

Trầm Di nghe được tiếng đóng cửa, ngồi xuống giường.

Như vậy, là được rồi a?

Hay là đừng quá mức thân cận với Thiên Hạo, bằng không theo như lời của Diêp Tình, người bị thương sẽ chính là mình.

Nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, tại sao phải cự tuyệt Thiên Hạo?

Chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Chậm rãi cúi người xuống, bực bội che mặt.

“Ta rốt cuộc đang làm cái gì.”