Thiên Hạo giúp Trầm Di mặc quần áo xong.
Đang giúp Trầm Di kéo quần lên, nhìn thấy chất lỏng bên đùi đối phương thì mặt vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn.
“Đau, đau không?” Bộ dáng yếu ớt vừa rồi của đối phương, khắc thật sâu vào trong trái tim hắn, chỉ hy vọng ***g ngực mình đủ rộng lớn, để cho Trầm Di cảm thấy an toàn.
“Không có, không có việc gì.” Thanh âm có chút khàn khàn, lại càng thêm mê người.
Thiên Hạo nghe xong thân thể không khỏi run lên, sau đó mở cửa thang máy ra.
“Vì sao, lại muốn làm trong thang máy?” Rơi xuống đất trong một cái hộp bằng thủy tinh làm cho người ta có cảm giác không an toàn, đột ngột bức ra yếu ớt trong lòng hắn.
Hiện tại nghĩ đến bộ dáng cầu Thiên Hạo không cần phải rời đi vừa rồi, mặt lại đỏ lên.
Thật sự là rất mất mặt.
Tuy nhiên Thiên Hạo, lại cho hắn đáp án rất vừa ý.
“Ta nghĩ là ngươi muốn làm trong thang máy.” Lúc ấy ánh mắt của Trầm Di nhìn hắn, ý tứ rõ ràng chính là muốn làm tại đây.
Bộ dáng cùng với vẻ mặt rất muốn, tuy nhiên lời này Thiên Hạo không có nói ra.
Trầm Di nghe xong, không khỏi mặt cắt không còn giọt máu liếc Thiên Hạo.
Thiên Hạo quay lại, đỡ eo Trầm Di, hai người người đi ra thang máy.
“Ngô…” Phần eo rất đau, đằng sau càng đau nhức. Tuy nhiên cũng chỉ là đau nhức. Có vẻ không có nứt ra.
Được Thiên Hạo dìu vào gian phòng, ngã vào trên giường lớn, Trầm Di cũng không nhúc nhích.
“Ngươi không đi tắm rửa?” Nhìn Trầm Di ngã xuống giường, Thiên Hạo không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
“Từ bỏ, hôm nay mệt mỏi quá.” Chậm rãi di động thân thể. Toàn thân đều rất đau, cũng rất mệt mỏi. Chỉ muốn cứ như vậy mà nằm ngủ.
“Vậy cũng không thể cứ như thế mà ngủ nha.” Thiên Hạo nghe được lời của Trầm Di, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống, cởϊ qυầи áo của Trầm Di.
Cởi bỏ áo sơ mi ngắn tay của Trầm Di, da thịt bóng loáng liền lộ ra.
Bởi vì trong phòng có mở điều hòa, cho nên có chút cảm giác mát lạnh, Trầm Di không khỏi rụt người lại.
Mấy dấu hôn nhàn nhạt trước ngực lộ ra trên da thịt.
Cái dấu hôn này mấy ngày nữa sẽ biến mất a?
Thiên Hạo nghĩ vậy, cúi người xuống, nhẹ nhàng liếʍ láp cổ Trầm Di.
“Ngô…đừng lộn xộn, ta mệt mỏi quá…” Cảm giác ngứa ngứa lại tê dại từ cổ truyền đến, cũng may ngày mai là chủ nhật, nếu không mình phải xin nghỉ.
Thiên Hạo càng dùng sức mυ"ŧ vào cái cổ của đối phương. Thỏa mãn nhìn ấn ký đỏ tươi trên cổ đối phương.
Bước xuống giường, giúp Trầm Di cởϊ qυầи. Trên cặp mông xinh đẹp cùng với bên đùi có dấu vết chảy ra.
“Ngô…” Hai chân Trầm Di không khỏi giật giật. Thiên Hạo lập tức cảm thấy tất cả máu trong người mình đều dồn xuống nửa người dưới.
“Lạnh.” Trầm Di phàn nàn với đối phương, chỉ muốn được nghỉ ngơi tốt.
Thiên Hạo lắc đầu, xua đi du͙© vọиɠ trong lòng mình, giúp Trầm Di đắp chăn.
Muốn cùng Trầm Di ở cùng một chỗ. Thiên Hạo không khỏi nắm nắm chặt tay, âm thầm quyết định.
Lại lấy thêm chăn gối, Thiên Hạo quyết định bò lên trên giường Trầm Di.
Hơn nửa năm nay, hai người đều phân giường mà ngủ, chỉ có thể dùng tay mà trấn áp du͙© vọиɠ của mình.
Nói là tình nhân, ngược lại Thiên Hạo càng giống như là bảo mẫu của Trầm Di.
Nằm xuống bên người Trầm Di, Thiên Hạo vươn tay, ôm lấy eo Trầm Di.
Chỉ cảm thấy thân thể Trầm Di khẽ run lên, sau đó từ trong chăn vươn tay ra, cầm lấy tay của hắn.
Truyền lại cảm giác ấm áp.
Thiên Hạo nhận thấy đối phương ngầm đồng ý, liền đem Trầm Di ôm chặt hơn. Đem mặt chôn thật sâu vào cổ đối phương, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Trầm Di.
“Trầm Di…ta yêu ngươi…” Chỉ là kêu tên của đối phương, toàn thân lại cảm thấy vô cùng ấm áp, cái này, chính là yêu a?
Thầm muốn làm cho đối phương biết tâm tình của mình, Thiên Hạo nói ra lời thú nhận tình cảm của mình.
Trầm Di nghe xong, khẽ cắn môi dưới, tình yêu, với hắn mà nói, thật sự có chút trầm trọng.
Thiên Hạo thấy Trầm Di không trả lời, cho rằng Trầm Di đang ngủ, cứ như vậy ôm Trầm Di. Chậm rãi thϊếp đi.
Ánh trăng xinh đẹp, chiếu rõ khuôn mặt của hai người trên giường.
Nhưng lại không chiếu được, tâm sự của hai người.
Trầm Di ngủ mê mệt, lười biếng duỗi lưng.
Nghe thấy trong bếp truyền đến thanh âm cắt thái. Đợi một lúc lâu, Thiên Hạo chu đáo trực tiếp bê đồ ăn vào phòng ngủ.
Lấy cái bàn chuyên dụng ra, sau đó đặt cháo lên trên giường.
“Hôm nay ngươi lại xin nghỉ?” Trầm Di tựa vào gò má, cười với Thiên Hạo.
Nửa năm qua, Thiên Hạo xem như triệt để làm hư dạ dày Trầm Di.
Mỗi ngày đều ăn món do người yêu, chính là chuyện hạnh phúc nhất thế giới a.
Buổi trưa hoà nhã mà yên lặng, thật sự hy vọng cuộc sống cứ mãi mãi như vậy, đơn giản mà hạnh phúc.
“Ngươi làm sao vậy?” Vừa rồi Thiên Hạo cứ đứng đó nhìn hắn, hiện tại cháo đã ăn xong rồi, Thiên Hạo vẫn đứng đó nhìn.
“Lạnh?” Trầm Di vươn tay, vuốt trán Thiên Hạo. Chăn từ trên ngực rơi xuống, lộ ra phần eo xinh đẹp.
Mặt Thiên Hạo lâp tức đỏ ứng giống như muốn xuất huyết.
“Ngươi, ngươi…ngươi kéo chăn lên đi.” Thiên Hạo quay đầu đi. Nỗ lực không nhìn Trầm Di.
Trầm Di cúi đầu xuống, phát hiện xuân quang mình đang lộ ra ngoài, kéo chăn, lại nhìn Thiên Hạo mặt đỏ như máu. Không khỏi nở nụ cười.
“Ta…ta rất kỳ quái a.” Từ sau khi trải qua đêm đầu tiên.
Thiên Hạo sẽ không tự giác nhớ tới bộ dáng rêи ɾỉ của Trầm Di.
Mà ngay cả bộ dáng ăn cơm của Trầm Di, lúc này trong đầu Thiên Hạo cũng cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ, ngay cả bản thân Thiên Hạo cũng không biết, đây là làm sao.
“Kỳ quái?” Trầm Di mỉm cười sửng sốt một chút.“Nói như vậy, ta cũng rất kỳ quái?” Duỗi tay ra ôm lấy cổ Thiên Hạo. Thân thể chặt chẽ dán vào nhau. Dùng môi nhẹ nhàng đυ.ng chạm lấy môi đối phương.
Đối phương đột nhiên hôn môi làm cho Thiên Hạo đột nhiên sửng sốt một chút, phân thân đối phương cùng của chính mình đều đang dựng đứng.
Nói cho hắn biết, hắn là bình thường.
“Ta yêu ngươi …” Thiên Hạo nhìn Trầm Di, chân thành nói.
Trầm Di nghe xong, chậm rãi nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói.
Thiên Hạo ôm chặt lấy Trầm Di. Hận không thể dùng tay mà trấn áp du͙© vọиɠ của mình.
“Ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi, tin tưởng ta.”
Trầm Di, đã đủ rồi a. Trong lòng không khỏi hung hăng mắng, chửi chính mình.
Cũng đã hơn nửa năm, coi như là khảo nghiệm Thiên Hạo, thời gian đó cũng đã đủ rồi.
Nửa năm qua, Sở Trung Thiên không có một chút tin tức, một chút cũng không có.
Hơn nữa biểu hiện của Thiên Hạo thật là hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Thời gian, giống như thật sự có thể hòa tan hết thảy, bất kể là triệt để biến mất, hay là chỉ là tạm ẩn rồi sẽ trỗi dậy, dù sao bóng dáng Sở Trung Thiên cũng từng chút từng chút trở nên phai nhạt.
Thiếu niên trẻ trung này, nỗ lực chỉ để tiến vào trái tim hắn.
“Ta cũng yêu ngươi.” Rốt cục cũng hạ quyết tâm, Trầm Di nói ra lời mà mình vẫn một mực do dự.
Chậm rãi phủ lên môi đối phương, nhưng không có hôn sâu, giống như chỉ có nụ hôn thuần khiết này, mới có thể làm rõ tâm tình của mình.
Tình yêu thuần khiết không mang theo tạp chất. Kỳ thật cũng không thể xem như là thuần khiết a, dù sao cũng đã làm.
“Hôm nay không làm được, phía sau ta rất đau.” Cảm giác được phân thân của Thiên Hạo càng ngày càng nóng, Trầm Di liền nói ra những lời này.
“Ngô…” Thiên Hạo đột nhiên tăng thêm lực ôm, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên một tiếng.
“Thiệt là, ta cũng không phải bởi vì muốn cùng ngươi làm mới yêu ngươi.” Thân thể Thiên Hạo có chút phát run.“Ta là bởi vì ta yêu ngươi a, ta rất yêu ngươi nha.”
Có thể là bởi vì kích động hoặc vì cái gì đó, Thiên Hạo nói năng loạn cả lên.
“Ta biết …ta biết …” Tình yêu của Thiên Hạo, thể hiện đã đủ rõ ràng.
Ngay cả chính mình, cũng không thể cùng một người mà mình không yêu chung sống suốt nửa năm.
“Ngươi…” Trầm Di đang muốn nói cái gì đó.
Đầu lưỡi của Thiên Hạo nhân cơ hội chui vào, bắt lấy đầu lưỡi của hắn.
“Ngô…” Bất đồng với nụ hôn ngây ngô lần đầu tiên, lần này nụ hôn càng thêm nóng bỏng.
Chăm chú quấn quanh đầu lưỡi của hắn, hấp thụ không khí của hắn.
Dùng hành động để nói cho Trầm Di biết, y rất yêu hắn, rất nhiều.