Ngày hôm sau, hai người lại tới sân bóng. Lúc này không đi đến bên trong sân mà đến câu lạc bộ.
[Ý: H, H của tối qua đâu? Bảy: Ta bỏ qua rồi Ý:–]
[Câu lạc bộ chính là địa phương bên trong sân bóng, là nơi thay quần áo cũng như chọn Caddy]
Trầm Di cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì hôm nay là trận quyết đấu cuối cùng.
Sống hay chết, hôm nay sẽ biết.Đi đến đại sảnh, từ xa xa đã thấy được Kim Chấn Vũ.
Nói thật, hắn lớn lên thật sự là bắt mắt vô cùng, rất khó để bỏ qua sự tồn tại của hắn.
“Trong đây…trong đây…ta trong đây…” Kim Chấn Vũ vẫy vậy tay, gọi to lên. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn.
OMG, Trầm Di không khỏi đau đầu. Cá tính đứa nhỏ này, thật đúng là sáng sủa muốn chết…
Kim Chấn Vũ dẫn Sở Trung Thiên và Trầm Di tới phòng nghỉ.
Ghế salon bằng da rộng thùng thình, cùng với bàn trà làm từ rễ cây. Không sai biệt lắm chính là toàn bộ phòng nghỉ.
“Đến,…ngồi đi, chúng ta nói chuyện làm ăn…” Kim Chấn Vũ kéo Trầm Di đi vào.
“…” Cái thái độ chẳng thèm để ý này, thật sự làm Trầm Di có chút xấu hổ.
Tuy nhiên Sở Trung Thiên lại không có để ý, đi vào, ngồi lên ghế salon, lấy tài liệu ra, đưa cho Kim Chấn Vũ.
Kim Chấn Vũ mở ra, lật hai trang, sau đó đem lại liệu đặt lên bàn trả rồi duỗi lưng một cái.
“Ta thật sự rất khát nha, đại thúc, người giúp ta lấy chút rượu được không?”
“Ân, được., ngươi muốn rượu gì?” Trầm Di hỏi Kim Chấn Vũ.
“Rượu vang đỏ là được rồi.” Nét mặt tươi cười của Kim Chấn Vũ dưới ánh mặt trời, làm cho người ta có cảm giác thật chướng mắt.
Trầm Di đi ra khỏi phòng, ngay khoảnh khắc của đóng lại, không khí trong phòng lập tức ngưng đọng.
“Trong mắt của ngươi, ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng a? Thưa chủ tịch của 4D Thời Đại1, Sở Trung Thiên tiên sinh.” Kim Chấn Vũ lấy tay sờ cằm, hỏi Sở Trung Thiên.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Sở Trung Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Rõ ràng chỉ là một công ty kiến trúc quy môn nhỏ. Lại đại diện cho chủ tịch của một công ty lớn, thật đúng là không bình thường đến buồn cười a.” Kim Chấn Vũ hé môi, thập phần khinh bỉ cười.
Bởi vì công ty của Sở Trung Thiên quá nhỏ, căn bản nuốt không nổi cái sinh ý lớn này.
Cho nên Sở Trung Thiên liên hệ thoạt nhìn khá lớn, tìm ra được một công ty có cơ hội nhận được quyền đấu thầu cũng không lớn.
Để cho hắn ngụy trang thành chủ tịch của công ty, tranh thủ lấy hợp đồng, còn công ty của Sở Trung Thiên từ đó lấy phí trung gian.
Kim Chấn Vũ vươn tay cầm lấy hợp đồng, chậm rãi đọc.
“Ngay cả báo giá thấp nhất của chúng ta cũng tìm hiểu được, rất tốt nha.” Ánh mắt từng chút trở nên sắc bén, lạnh lùng làm cho không khí ngưng tụ lại.
“Có thể nói cho ta biết, ngươi kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ đó không?” Đặt tài liệu lên bàn trà, thiếu niên vặn lưng, bẻ cổ hỏi.
“Không nhiều lắm, số tiền bản thân ta kiếm được khoảng 500 vạn.” Tuy nhiên bộ hoàng giả chi long kia cũng đã tốn tới 400 vạn. Tiền không quan trọng, cái chính hắn muốn lấy được địa vị, hắn muốn thăng chức. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có cơ hội được thăng chức.
“Đừng có cau mày chứ, như vậy mới gọi là nói chuyện làm ăn nha, hoàn toàn biết rõ chi tiết về đối phương không phải càng tốt sao?” Đôi mắt Kim Chấn Vũ nhìn chằm chằm vào Sở Trung Thiên, hoàn toàn áp đảo khí thể của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên hiện nay tuyệt đối đứng vào tình thế xấu.
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Dùng khuôn mặt đáng yêu như vậy của Kim Chấn Vũ, nói ra loại lời nói làm cho người ta lạnh tới phát run, cái cảm giác kia thật sự là không được tự nhiên đến không bình thường.
Kim Chấn Vũ nhìn Sở Trung Thiên không để ý tới hắn, không khỏi cười cười, tiếp tục nói.
“Tình yêu, có thể làm cho người thông minh hóa thành tên ngốc, một khi đã yêu ai, lực chú ý sẽ hoàn toàn chuyển đến đối phương, cho dù manh mối bên người rõ ràng đến đâu, cũng có thể không hề nhìn thấy.”
“Chúng ta không phải đến đây để nói chuyện làm ăn sao?” Lời nói của đối phương giống như một cây kim, đâm thật sâu vào trong lòng Sở Trung Thiên, cũng không phải là đau nhức, nhưng lại vô cùng khó chịu.
“Tuy nhiên ta không phủ nhận, ngươi là nhân tài.” Cả hợp đồng không có một lỗi nào, giảm thiểu chi phí cùng tối đa hóa lợi ích. So với những cái hợp đồng kia, tất cả đều là lỗ hổng thương mại, suy đoán hàm hồ thì hợp đồng của Sở Trung Thiên là tốt hơn rất nhiều.
Điểm ấy là cho Kim Chấn Vũ có chút thưởng thức.
Mọi thứ đã ổn, ngay cả chỗ mà bọn họ muốn trong kỹ thuật của đối phương cũng đã nắm giữ. Sở Trung Thiên xuất hiện làm cho Kim Chấn Vũ phát hiện ra một công ty kiến trúc rất tốt.
“Hợp đồng thập phần hợp lý, cho dù ngươi có lừa gạt ta, đối với ta cũng không có gì tổn thất.”
“Tuy nhiên ta chán ghét cảm giác bị người ta khống chế. Cái loại cảm giác này, ta rất chán ghét, phi thường chán ghét!” Sở Trung Thiên cảm giác thoáng cái không khí đã lạnh tới cực điểm. Lại không nghĩ rằng Kim Chấn Vũ vừa mỉm cười.
“Hợp đồng ta sẽ lo, tuy nhiên thiên hạ không bao giờ có bữa cơm miễn phí…” Cố ý kéo dài thanh âm, làm cho Sở Trung Thiên không khỏi nhíu mày.
“Ta đặc biệt thích thứ gì đó bên cạnh ngươi…” Lại là thanh âm kéo dài làm cho người ta chán ghét.
Bên người, thứ gì đó?
“Như thế nào…được không?” Sở Trung Thiên ngây ngẩn cả người, người này thích Trầm Di?
“Nam nhân ôn nhu mà cô đơn…làm cho người ta nhịn không được muốn chà đạp…” Lời nói vô cùng rõ ràng, làm cho Sở Trung Thiên xác định, người này quan tâm tới Trầm Di.
Sở Trung Thiên cuối cùng cũng biết tại sao mình luôn có cảm giác là lạ, ánh mắt người này nhìn về phía Trầm Di, tuyệt đối không bình thường.
Đối với chuyện bản thân gần đây mẫn cảm, thậm chí ngay cả tin tức trọng yếu như vậy mà lại có thể coi như không tồn tại, hoàn toàn bỏ qua.
Mẹ kiếp, mình hiện tai giống như một thằng ngu.
Nếu còn như vậy, làm sao có thể báo thù???
Làm sao có thể hoàn thành tâm nguyện???
Tỉnh táo! Hiện tại nhất định phải tỉnh táo! Loại chuyện này chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ tiếp tục. Trước mắt phải hoàn thành nhiệm vụ này rồi mới tính sau.
“Nói ra yêu cầu của ngươi.” Từ trong kẽ răng Sở Trung Thiên nói ra mấy lời này.
Nhiệm vụ, có khả năng thất bại.
“Cho tình nhân của ngươi đi theo ta vài ngày, ta sẽ ký hợp đồng chính thức.” Nhìn khuôn mặt căng thẳng của Sở Trung Thiên, Kim Chấn Vũ nở nụ cười. “Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ đem ngươi cùng hắn điều đến tổng công ty của chúng ta. Dù ngươi muốn tiền hay quyền lực, ta đều cho ngươi.”
Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy trong đầu nổ cái bùm.
Đúng vậy, hắn muốn có quyền lực, chính là hắn không phải tên đểu cáng tới mức dùng tình nhân của mình để mà leo lên.
Không thể, tuyệt đối không thể!!
Nếu có người nào dám động đến Trầm Di, hắn tuyệt đối sẽ gϊếŧ kẻ đó!
“Hắn là người yêu của ta…” Từ nửa năm trước khi vào công ty, sau khi Trầm Di giúp hắn giải vây, Sở Trung Thiên đã yêu nam nhân ôn nhu mà cô đơn kia.
“Người yêu?” Kim Chấn Vũ nghe xong không khỏi cười cười. “Người yêu không phải dùng để chơi đùa, để lợi dụng sao?”
Người yêu của hắn còn thiếu sao?
Chỉ cần cho đối phương đủ tiền, đủ lợi ích, chẳng phải đều từ người yêu của người khác trở thành người yêu của Kim Chấn Vũ hắn hay sao.
Chính bởi vì là người yêu, biết rõ đối phương quan tâm đến mình, chỉ cần giả bộ đáng thương, đối phương sẽ vì hắn mà dâng ra hết thảy. Tìm đến nơi nương tựa trong ngực Kim Chấn Vũ.
Đây là tình yêu, tình yêu vĩ đại nhất thế giới
Kim Chấn Vũ thấy Sở Trung Thiên không lên tiếng, cảm giác có chút kỳ quái.
Nguyên nhân đối phương không bị hấp dẫn, không phải do yêu sâu đậm, mà là lực hấp dẫn không đủ lớn.
“Nếu như còn chưa đủ, trong tay ta còn hai cái hợp đồng chỉ kém hơn của Toàn Cảnh một chút…”
“Fuck…” Khuôn mặt Sở Trung Thiên đang căng thẳng, bỗng nhiên biến thành biểu tình phẫn nộ, đấm một cú thật mạnh vào mặt Kim Chấn Vũ.
Kim Chấn Vũ lập tức ngã xuống ghế salon, Sở Trung Thiên đè lên, túm lấy cổ áo Kim Chấn Vũ, lại tiếp tục đấm lên mặt hắn.
Bùm một tiếng, Sở Trung Thiên quay đầu lại.
Trầm Di ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, cả bình vang đỏ rơi xuống đất.
Màu đỏ giống như máu tươi văng lên vách tường màu trắng, nhìn thật giật mình.
“Ngươi đang làm gì vậy!!!” Trầm Di hồi phục tinh thần lại, chạy vào trong phòng, kéo Sở Trung Thiên xuống.
“Nhiệm vụ thất bại. Đi thôi.” Ngay cả khi tên biếи ŧɦái đó đồng ý dùng Trầm Di trao đổi, hắn cũng sẽ không đồng ý.
“Chờ chút…không còn cách nào khác sao?” Trầm Di biết rõ nhiệm vụ này đối với Sở Trung Thiên có bao nhiêu quan trọng. Vì sao đột nhiên lại thất bại?
“Cái này còn tùy vào ngươi…” Kim Chấn Vũ muốn nói gì, lại bị Sở Trung Thiên nhanh chóng cắt ngang.
“Đi!!!!” Gần như là hét lên, Sở Trung Thiên dùng sức kéo Trầm Di ra khỏi câu lạc bộ.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Kim Chấn Vũ nở nụ cười.
“Đau…” Không đợi hắn cười, trên mặt đã truyền đến cảm giác đau rát.
Sách, nếu Sở Trung Thiên để cho Trầm Di đi cùng hắn, thì có thể khẳng định hắn chỉ cần có tiền bạc và quyền lực thôi, nói như vậy thì dễ dàng khống chế. Chỉ cần cho hắn đủ tiền cùng quyền, đối phương sẽ không phản kháng.
Nhưng Sở Trung Thiên thật sự là người khó khống chế, nếu không lúc nãy hắn mà chủ quan, sự tình không biết sẽ biến thành thế nào.
Nga, nếu đối phương còn tiếp tục tồn tại trên thương trường, người đầu tiên Sở Trung Thiên muốn nuốt, tuyệt đối sẽ là hắn.
Nói như vậy, còn không bằng bản thân ra tay trước, đem cái cành cây độc này phá bỏ.
Vươn tay ra, bấm điện thoại di động.
“Alo? Ba ba? Con gặp phải một tên khó nhằn a.”