Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thấm ướt mắt. Trầm Di nhìn quần áo Sở Trung Thiên đang mặc, thậm chí còn có cảm giác hiện giờ đang là mưa mùa hạ.
Trong không khí chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
“Mau cởϊ qυầи ra.” Vừa như mệnh lênh, vừa như một phép thử, thử xem hắn cuối cùng đã tiến được bao xa vào lòng Trầm Di.
Tìиɧ ɖu͙© cùng lý trí không ngừng đấu tranh trong nội tâm Trầm Di.
Nghĩ lại thì, khi hắn và Sở Trung Thiên làm, cho tới bây giờ hắn cũng đều chưa từng chủ động, luôn luôn là Sở Trung Thiên giúp hắn, luôn luôn vậy.
Thân thể chậm rãi nóng nên, là do xuân dược gây ra?
Nước ấm không ngừng dội lên người, Trầm Di ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đối phương, ánh mắt ôn nhu mà chân thành.
Vì cái gì? Tại sao phải đối tốt như vậy với hắn, cứ vứt hắn một bên không cần quan tâm chẳng phải tốt hơn sao?
Run rẩy đưa tay tới mép quần, cởi dây lưng, cả quần lẫn qυầи ɭóŧ cùng tụt xuống đến đầu gồi.
Cúi người xuống, cởϊ qυầи ra. Sau đó Trầm Di đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Sở Trung Thiên.
Cái này, là giới hạn lớn nhất của hắn rồi.
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đang cúi đầu, ngây ngẩn cả người. Hắn cũng không trông mong là đối phương sẽ chủ động cởϊ qυầи.
Kinh hỉ không đủ để diễn tả cảm giác trong nội tâm Sở Trung Thiên ngay lúc này, cảm giác hạnh phúc nồng đậm lan tràn tới toàn thân.
Trầm Di cúi thấp đầu, không chỉ mặt mà toàn thân đều hồng hồng. Nước chảy từ đầu xuống đến đôi môi mềm mại, cái cằm cùng với xương quai xanh.
Áo sơ minh dính chặt trên người, tạo thành những đường cong xinh đẹp. Du͙© vọиɠ phía dưới áo đã sớm đứng lên thẳng tắp.
Nhưng như thế chưa đủ, vẫn chưa đủ, hắn còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Sở Trung Thiên cầm tay Trầm Di kéo sang hai bên, cúi đầu xuống, đầu lưỡi ôn nhu vươn ra liếʍ láp đôi môi Trầm Di, muốn để đối phương chủ động hé môi ra.
Chết tiệt, hai tay Sở Trung Thiên không tự giác run lên. Cảm giác kia giống như là một đứa trẻ chờ đợi kết quả của một cuộc thi. Lo lắng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Cảm thấy miệng đối phương khẽ nhếch, không khỏi mừng rỡ đến cả tâm cũng phát run, việc có thể làm chỉ là ôm chặt lấy đối phương, hung hăng chà đạp đôi môi mềm mại.
“Ngô…” Nụ hôn tràn đầy cảm giác chiếm đoạt làm cho toàn thân Trầm Di không khỏi mềm nhũn.
Sở Trung Thiên chuyển hướng vòi hoa sen, sau đó ôm lấy Trầm Di, để đối phương ngồi lên bồn rửa mặt.
“A…” Bồn rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch lạnh buốt, không ngừng kí©h thí©ɧ vào thân thể cực nóng của Trầm Di. Không khỏi vươn tay, ôm lấy cổ Sở Trung Thiên.
Chỉ cảm thấy đối phương giống như sững sờ, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt làm cho người ta hít thở không thông.
“Ngô…ngô…” Chỉ thấy toàn thân như nhũn ra, nếu không phải đang ngồi trên bồn rửa mặt thì có lẽ đã rơi xuống.
Nụ hôn kết thúc, cảm giác giọt nước trên lọn tóc của đối phương rơi lên trán mình.
“A…a…” Phân thân cực nóng được Sở Trung Thiên cầm nắm, xúc cảm quen thuộc làm cho toàn thân không khỏi run rẩy.
“Sở…Sở Trung Thiên…” Muốn đối phượng chậm lại một phút, không ngờ tốc độ tay đối phương càng lúc càng nhanh.
“Ngô…a…không…” Tràn ra khỏi miệng, chỉ là những tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ.
Toàn thân không ngừng nhũn ra, chỉ có thể vô lực ôm lấy cổ đối phương. Đối phương so với trước ôn nhu, nhẹ nhàng hoàn toàn bất đồng. Sở Trung Thiên lần này rất nhanh, rất hung hăng kí©h thí©ɧ bộ vị mẫn cảm. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho đầu óc trống rỗng, không có cách nào tự hỏi.
“Chết tiệt…” Sở Trung Thiên vốn định chơi đùa một chút, không nghĩ lại quá trớn thể này. Chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy ngay hậu đình đang không ngừng co rút. Quan trọng hơn là du͙© vọиɠ căng cứng của đối phương cũng vừa vặn ở ngay trước du͙© vọиɠ của hắn. Chỉ cần nghĩ tới đây, tiểu đệ để của hắn cũng đã không ngừng kêu gào.
Trong đầu Sở Trung Thiên chỉ nghỉ muốn mạnh mẽ chiếm đoạt Trầm Di.
Phải nhanh chóng giúp Trầm Di giải quyết, sau đó rời đi, nếu không thật sự không thể cam đoan không có chuyện gì xảy ra.
Chật vật, bản thân bây giờ không phải chỉ chật vật bình thường.
“A…đừng…” Động tác vô cùng thô lỗ, trong luồng kɧoáı ©ảʍ còn có thể cảm nhận được một chút đau đớn. Đầu óc trống rỗng.
“Ngô…không, không được…” Đôi môi mê người phun ra lời nói, muốn nói với đối phương giải phóng du͙© vọиɠ của mình.
Phóng thích trong tay Sở Trung Thiên, Trầm Di dựa trên người Sở Trung Thiên, không ngừng thở dốc.
Hô hấp cực nóng của đối phương không ngừng phun lên tai, không ngừng đẩy lùi lý trí Sở Trung Thiên.
Ôm lấy Trầm Di đang còn thở dốc, Sở Trung Thiên đi vào phòng ngủ.
Đặt Trầm Di lên giường mềm mãi, Sở Trung Thiên đen mặt muốn quay trở lại giải quyết du͙© vọиɠ.
Trầm Di nhìn du͙© vọиɠ đã thẳng đứng của Sở Trung Thiên, không khỏi cắn cắn môi dưới.
Vì sao luôn như vậy, luôn luôn như vậy, luôn là Sở Trung Thiên giúp đỡ hắn, mà hắn thì chẳng làm được cái gì cho đối phương
Nội tâm đau nhức giống như có ai đó đang bóp nghẹn. Hắn không xứng đáng, không đáng để bất luận kẻ nào đối xử tốt như vậy.
Chính mình, cũng nên làm gì đó giúp đối phương.
Chỉ cảm thấy tất cả những gì đang trói buộc bản thân sụp đổ hoàn toàn, cái gì mà đồng tính luyến ái với cả không đồng tính luyến ái.
Làm cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương một mình trả giả mà không thể cho đối phương một chút hồi đáp sao? Nếu như vậy, thật sự quá tàn nhẫn.
Sở Trung Thiên rất vĩ đại, cho dù ở phương diện nào cũng vậy. Không hiểu tại sao nam nhân ưu tú như vậy lại nhìn trúng một người tầm thường như mình.
Trầm Di vươn tay, kéo góc áo đối phương lại.
Sở Trung Thiên đã nhận ra động tác của đối phương, xoay người bước đến. Du͙© vọиɠ nóng bỏng như muốn bùng nổ trong quần.
Hai tay run rẩy cởi dây lưng của đối phương ra, Sở Trung Thiên giữ chặt tay Trầm Di.
“Người vì sao lại làm như vậy.” Cố gắng hết sức trấn áp du͙© vọиɠ cùa mình, hắn muốn hỏi đối phương vì sao lại làm như vậy.
“Ta không muốn thiếu nợ ngươi quá nhiều.” Nhìn Sở Trung Thiên như vậy, bản thân thấy đau lòng. Rất đau.
Nhìn Trầm Di cúi thấp đầu, Sở Trung Thiên biết, hắn đã thành công, thành công tiến vào trái tim Trầm Di.
Nói mạnh miệng là tình nhân, nhưng có lẽ chính hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy đó là tình yêu. [Thật là xấu hổ] ( Đen: câu này thậy sự là khó hiểu, edit xong vẫn thấy khó hiểu như cũ =))))
Kéo qυầи ɭóŧ màu đen của Sở Trung Thiên xuống, phân thân tựa như muốn nhảy ra.
Xoa nắn du͙© vọиɠ nóng bỏng của đối phương, Trầm Di cùng Sở Trung Thiên đồng thời hít vào một hơi.
Chưa từng làm chuyện này cho người khác, Trầm Di nhất thời cảm giác không quen tay.
“Ngô…” Hô hấp của Sở Trung Thiên trở nên dồn dập, thật sự là…quá kí©h thí©ɧ.
Không ngừng khuấy động du͙© vọиɠ của đối phương, chỉ thấy phân thân của đối phương không ngừng lớn lên, nhưng không hề có dấu hiệu muốn phát tiết. Trên đầu Trầm Di chậm rãi đổ mồ hôi.
“Đáng chết…” Nếu là Sở Trung Thiên, hắn sẽ lập tức tăng thêm lực đạo xoa nắn.
Loại kí©h thí©ɧ không nặng không nhẹ này đối với hắn mà nói, thật sự là không đủ.
Trầm Di cảm thấy tay của mình bị người ta hung hăng nắm lấy, sau đó chuyển động rất nhanh.
Đầu óc như muốn nổ tung, không ngừng cảm thấy du͙© vọиɠ trong tay đang to dần ra. Nhiệt độ mãnh liệt cũng từ đó truyền dần tới nội tâm.
Dần dần, tiến sâu vào lòng mình.
“Ngô…” Khi du͙© vọиɠ lên đến đỉnh, Sở Trung Thiên liền bắn ra.
Trầm Di sững sờ, chỉ có thể để mặc Sở Trung Thiên đùa bỡn hai tay của hắn, sau đó nhìn phân thân của đối phương bắn ra.
“…” Duỗi ngón tay, ngơ ngác cọ cọ lên mặt mình, trơn bóng, dính dính. Đưa tay ra trước mắt, chỉ thấy trên đó toàn dịch thể.
Không khỏi ngẩng đầu, nhìn nhìn Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên nhìn thấy biểu tình của Trầm Di thì không khỏi sửng sốt một chút.
“A…” Trầm Di dùng tốc độ ánh sáng chạy vọt vào phòng tắm, không ngừng rửa mặt.
Sở Trung Thiên nhìn thấy biểu hiện của Trầm Di, không khỏi nở nụ cười. Bộ dáng ngơ ngác vừa rồi, thật sự là rất đáng yêu.