Sự yên lặng của ©ôи ŧɧịt̠ sáng, bị âm thanh cãi nhau đánh vỡ. Trầm Di bị âm thanh không lớn không nhỏ đánh thức, mở hai mắt ra, ánh mặt trời có hơi chói mắt.
“Ta nói nha anh bạn, ngươi đừng có đùa giỡn nhưng người công nhân lao động như chúng ta nha!!!” Một người phụ nữa mặc quần áo lao động đang hét lên với Sở Trung Thiên.
“Ách, đại thẩm, thực xin lỗi.” Sở Trung Thiên vậy mà lại thành thành thật thật xin lỗi, điềm này làm cho Trầm Di lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi nhìn đi này, ngươi nhìn đi này.” Người phụ nữ vừa nói vừa kéo ga giường màu trắng lên.
Ga giường nhẹ nhàng bay lên, trên mặt loang lổ màu đỏ.
Trầm Di nhìn thấy cảnh này, lập tức đem đầu chôn trong chăn.
“Có giây ra một chút thì cũng được, ngươi lại làm quá đáng như vậy. Có thể đừng giày vò công nhân lao động đáng thương bọn ta như vậy được không.”
Ở trong khách sạn xxx là chuyện bình thường, người dọn vệ sinh vốn đã hình thành thói quen. Nhưng lúc đổi ga giường, người dọn vệ sinh liền ngây ngẩn cả người. Những dấu vết loang lổ trên giường, tất cả đều là rượu vang đỏ… thậm chí bực mình hơn nữa là dưới đệm cũng bị dính.
“Vâng, thực xin lỗi…” Sở Trung Thiên cũng biết là hắn sai, cho nên chỉ có thể xin lỗi.
Hôm qua hắn chỉ là muốn thử hương vị của rượu vang đỏ, kết quả đương nhiên là… mỹ vị.
Vươn tay, lấy từ trong ví ra vài tờ tiền mệnh giá lớn, nhét vào trong tay người phụ nữ. “Đại thẩm, việc này thật sự là xin lỗi, số tiền này là thể hiện tâm ý của ta, ngươi nhận lấy đi.”
“Cái này cũng coi như là được rồi, ngươi giúp ta khênh đệm ra.” Người phụ nữ nhét tiền vào túi quần, nói với Sở Trung Thiên.
“Đệm có thể không cần đổi, chỉ cần thay ga giường là được rồi.” Bởi vì Sở Trung Thiên hẳn còn muốn để cho Trầm Di ngủ ở trên giường của hắn.
“Ân, vậy cũng được, ta càng bớt việc.” Người phụ nữ nhanh nhẹn thay ga giường, đem chăn chiếu bẩn bỏ vào xe. “Lầm sau đừng có làm giường bẩn như vậy nữa.”
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đang đem đầu chôn trong chăn. “Buổi sáng tốt lành.” Thật là, cái gì cũng đều đã làm, sao vẫn còn xấu hổ như vậy.
Sở Trung Thiên đi tới, vén chăn lên. “Mở chân ra.”
“Cái gì…” Mới sáng ra đã làm chuyện này? [Đại thúc, ngươi thật *** đãng.]
“Ta muốn giúp ngươi bôi thuốc.” Sở Trung Thiên lấy thuốc mỡ trong túi ra. “Mau mở chân ra.” Lần này Sở Trung Thiên không có giống lúc trước, cường ngạnh bước đến. Bởi vì hắn muốn để cho Trầm Di chủ động mở chân ra.
Trầm Di cắn răng, lùi một chút, nhắm mắt lại. Sau đó ngoan ngoãn mở chân ra, mặc dù trong thâm tâm hắn vẫn có chút không tình nguyện.
“Ngô…” Thuốc mỡ lành lạnh làm cho hậu huyệt của Trầm Di không khỏi co rút lại. Trên trán Sở Trung Thiên cũng đã lấm tấm mồ hôi. Sự tình này đối với hắn mà nói, càng giống như là tra tấn.
Qua nửa ngày cũng chưa xong, Trầm Di có chút không kiên nhẫn.
“Uy…sắp xong chưa…a…” Cảm giác ngón tay trong cơ thể đột nhiên rút ra.
Sau đó thấy Sở Trung Thiên đen mặt, chạy vào nhà vệ sinh. ( há há)
Trầm Di thấy cửa phòng tắm đóng lại, không khỏi sửng sốt một chút. Sau đó ngồi dậy, đắp chăn. Cứ như vậy ngồi trên giường. Trong phòng tắm truyền ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, tay Trầm Di nắm chặt lấy chăn.
Sở Trung Thiên đã làm rất nhiều điều vì hắn
Còn hắn đã làm được cái gì cho đối phương?
Dường như là chưa có gì cả.
Luôn luôn là Sở Trung Thiên giúp hắn…luôn luôn vậy.
Hẳn nghĩ chính mình còn thiếu nợ Sở Trung Thiên nhiều lắm.
Hắn cũng không phải là yêu Sở Trung Thiên, chỉ đơn thuần là muốn trả nợ mà thôi. [Thật là không được tự nhiên thụ nha.]
Đằng sau đã không còn đau đớn, xem ra qua một ngày nữa là tốt rồi.
Trầm Di lấy từ trong túi du lịch ra quân áo cùng với qυầи ɭóŧ, hiện tại hắn chỉ mặc mỗi cái áo ngủ.
Đến tầm giữa trưa, ánh nắng có vẻ chói mắt, dễ làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Áo ngủ từ đầu vai rơi xuống mặt đất, lộ ra da thịt màu lúa mạch.
Cái cổ hơi dài lộ ra những dấu hôn hồng nhạt. Da thịt màu lúa mạch dưới ánh mặt trời có chút chói mắt,bờ lưng tinh tế, vòng eo mảnh khảnh. Qυầи ɭóŧ trắng sạch sẽ bao gọn lấy cặp mông tròn trịa.
Rõ ràng đang là mùa đông mà ánh mặt trời lại khiến cho người ta sinh ra ảo giác đang là mùa xuân, thật là buồn cười.
Trầm Di cười cười, mặc vào quần áo ở nhà.
Hơi nhíu mày một chút, mấy ngày nay hắn đã hình thành thói quen chỉ mặc áo ngủ.
Thói quen, quả nhiên là thứ đáng sợ.
Vì sao luôn không phòng bị như vậy. Sở Trung Thiên cẩn thận đóng cửa lại, không hề phát ra một tiếng động nào.
Trầm Di cho đến khi thay xong quần áo, xoay người lại mới phát hiện ra Sở Trung Thiên đang đứng đằng sau.
Đối phương ôm chặt lấy eo của Trầm Di, khiến cho Trầm Di không biết phải làm sao.
“Này…ngươi…” Muốn kéo tay của đối phương ra, nhưng lại dừng lại. “Ngươi làm sao vậy?” Cảm giác Sở Trung Thiên so với bình thường có chút không đúng lắm.
“Đừng nhúc nhích…để cho ta ôm một lát, chỉ một lát là được rồi.” Trầm Di dưới ánh mặt trời thật giống như thiên sứ, nội tâm thật yếu ớt, mong manh, dễ dàng bị người ta bắt lấy, không ngừng xé rách.
Đột nhiên cảm thấy nhớ nhà, chính nơi đó mới là nhà của mình. Nhà của mình đã mất.
Việc chỉ có thể làm, là ôm lấy người đàn ông trước mặt. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận khí tức của ánh mặt trời trên người đối phương, chỉ cần ôm lấy hắn, tựa như đang ôm lấy hạnh phúc.
Qua một lúc thật lâu, Sở Trung Thiên rốt cục buông tay ra. Sở Trung Thiên trở lại giường của hắn, còn Trầm Di nằm trên cái giường khác xem sách.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bầu không khí yên tĩnh mà bình thản.
Trầm Di không hề phát hiện ra, hiện tại mặc dù hắn đang trong hoàn cảnh yên tĩnh nhưng không hề có cảm giác bực bội.
Bởi vì, Sở Trung Thiên đang ở bên cạnh hắn.
Tuy nhiên, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng khi đó, điều gì sẽ chờ đợi hắn?
Đèn chậm rãi bật lên, Sở Trung Thiên nhìn đồng hồ, đem Trầm Di kéo đến phòng tắm.
“Này…ngươi.” Rõ ràng còn chưa tới giờ xuân dược phát tác. Vì sao lại muốn thúc đẩy?
“Hay là khi xuân dược còn chưa phát tác thì làm trước xem sao? Như vậy đến khi phát tác có khi sẽ không khó chịu nữa, phải không?” Hơn nữa còn có thể để cho Trầm Di hảo hảo cảm thụ hắn.
Mở vòi hoa sen ra, bởi vì Sở Trung Thiên biết thân thể Trầm Di sẽ nóng lên, cho nên để mức nhiệt độ nước hơi thấp một chút. Dòng nước ấm áp chảy lên thân thể hai người, làm ướt đẫm quần áo của cả hai.
“Tại sao không cởϊ qυầи áo ra?” Mấy ngày nay vốn đều là xích͙ ɭõa tiếp xúc, cho nên Trầm Di đối với thân thể của Sở Trung Thiên “có chút” ( cái này là dấu nháy nháy chứ không phải là đoạn đối thoại nha) thói quen.
“Bởi vì như thế này càng thêm tình thú.” Áo sơ mi của Trầm Di đã ướt đẫm, dính sát vào thân thể. Thực quả trước ngực như ẩn như hiện, quần áo ẩm ướt dán chặt vào vòng eo cong cong động lòng người.
“Mau cởϊ qυầи ra.” Tuy nhiên lại không thể quá mức nhiệt tình, bởi vì đằng sau Trầm Di có lẽ vẫn còn đau, cho nên Sở Trung Thiên hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Thực sự là vừa ngọt ngào, vừa thống khổ.