Chương 21: Băng và lửa

“A…ngô…không…” Da thịt lành lạnh của đối phương xoa vào thân thể cực nóng của Trầm Di. Kɧoáı ©ảʍ rõ rệt lập tức xông lên đại não, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.

Trầm Di lập tức che kín miệng mình, nhưng vẫn có một vài thanh âm lọt ra, hết sức ngọt ngào.

“Ngô…a…không, không cần…” Vì cái gì kɧoáı ©ảʍ lại rõ ràng, mãnh liệt như vậy. Mà bản thân mình lại vẫn còn thanh tỉnh.

Cảm giác thấy ngượng vô cùng, thân thể không ngừng run rẩy mãnh liệt. Nhưng kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh úp lại, thân thể tham lam không ngừng muốn đòi hỏi nhiều hơn.

“Nóng…ta nóng quá…” Nơi bị Sở Trung Thiên vuốt ve qua cảm giác nóng bỏng giống như ngọn lửa.

Trầm Di thật sự không chịu nổi, không ngừng vuốt ve quần áo của chính mình.

Áo ngủ màu đen mở to ra, nhưng cảm giác vẫn còn rất nóng, toàn thân nóng bỏng giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.

Trầm Di bắt lấy tay Sở Trung Thiên, trực tiếp đem tay Sở Trung Thiên đặt lên trên du͙© vọиɠ đã ngẩng đầu của mình.

Trước du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, chút lý trí còn sót lại yếu ớt đến đáng buồn cười.

Du͙© vọиɠ đã dựng lên thẳng tắp, tựa như đang muốn thể hiện rõ tâm tình lúc này của chủ nhân.

Sở Trung Thiên dùng cả hai tay, một tay đè chặt phía trước, một tay không ngừng xoa nắn toàn bộ phân thân.

Sở Trung Thiên dùng ngón tay cái bịt kín linh khẩu.

“A…ngô…” Cảm lạnh buốt quen thuộc, làm cho Trầm Di hưng phấn cong người lên, nhịn không được mà kêu lên.

Trên trán Sở Trung Thiên đã chảy ra không ít mồ hôi, nếu cứ như vậy sờ xuống dưới, nhất định là hắn sẽ mạnh mẽ áp đảo Trầm Di.

Nếu như chỉ cần cái cảm giác lạnh băng…Cái đầu của Sở Trung Thiên liền chuyển hướng nhìn về cái túi mua sắm.

Trước tiên tốc chiến tốc thắng đã.

Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ ở tay, Trầm Di cảm giác mình muốn điên lên rồi.

Kɧoáı ©ảʍ tập trung ở bụng càng ngày càng nhiều. Đỉnh du͙© vọиɠ cũng nhỏ ra vài giọt trong suốt. (Chẹp, câu này chém gió, dựa theo kinh nghiệm đọc H từ các bộ khác)

“A…không…không được…” Trầm Di không thể hiểu nổi, vì sao khi hắn tự làm thì một chút phản ứng cũng không có, nhưng khi Sở Trung Thiên chạm vào hắn, kɧoáı ©ảʍ lại vọt tới tự như sóng biển?

Dư vị của cao trào làm cho thân thể không ngừng run rẩy, ngay cả khi Sở Trung Thiên rời giường, Trầm Di cũng không hề phát hiện ra.

Lần tiếp theo nhìn thấy Sở Trung Thiên leo lên giường thì trong tay Sở Trung Thiên có cầm thêm một chai rượu đỏ. Còn có một cái ly không, bên trong có vài cục đá.

Sở Trung Thiên biết Trầm Di thích uống Belvedere Vodka đá1, cho nên hắn đã đi mua một chai, nhân tiện mua luôn cả một chai vang đỏ mà hắn yêu thích.

Sở Trung Thiên cầm bình rượu, đưa về phía Trầm Di đổ xuống. Chất lỏng xinh đẹp trông giống như một dải ruy băng màu đỏ.

“A…ngô…lạnh…” Cảm xúc lạnh buốt làm cho Trầm Di phải vươn tay ra để ngăn chất lỏng chảy xuống, màu đỏ sáng óng ánh theo đầu ngón tay chảy đến cánh tay.

Sở Trung Thiên bắt lấy tay Trầm Di, liếʍ láp chất lỏng trên đầu ngón tay của Trầm Di. Từ đầu ngón tay chuyển dần tới cổ tay, rồi đến cánh tay. ( Tình thú vỡi- đen)

“Ngô, không…” Trầm Di muốn rút tay về, nhưng đối phương lại một mực nắm chặt, không chịu buông ra.

Sở Trung Thiên để hai tay của Trầm Di sang hai bên, giữ lấy đầu, hôn lên môi.

“Ngô…” Đầu lưỡi tinh xảo của đối phương không ngừng trêu đùa trong khoang miệng. Mùi máu tươi nhàn nhạt cùng với với vị chua của rượu nho hòa quyện lẫn nhau, vô cùng mê người.

Đôi môi đối phương giống như muốn cướp đoạt mọi thứ, ngay cả một chút không khí ít ỏi cũng bị cướp đi mất.

“Ngô…” Hai mắt của Trầm di, vì thiếu dưỡng khí mà chậm rãi lộ ra sắc thái ***.

Nụ hôn kết thúc, Sở Trung Thiên ngẩng đầu dậy, khóe miệng tràn ra chất lỏng màu đỏ tươi. Cúi đầu nhìn Trầm Di, xấu xa cười cười, dùng ngón cái lau đi rượu nho bên môi, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay. Đôi mắt bình thường giống như màn đêm giờ lại toát ra du͙© vọиɠ vô tận.

Bộ dáng tuấn mỹ mà tà ác, giống như quỷ hút máu: Lestat (Interview with the Vampire2)

Những dấu hôn trên người Trầm Di vốn có màu đỏ nhạt giờ đã biến thành màu đỏ sậm. Sở Trung Thiên cúi đầu xuống, tiếp tục tạo thêm những dấu hôn mới trên cổ Trầm Di.

Không ngừng tạo lên trên người Trầm Di những dấu vết thể hiện sự sở hữu của bản thận, nhưng mà những thứ này có thể chứng mình được cái gì.

Những giọt rượu đỏ xinh đẹp trên người Trầm Di chảy xuống, tạo thành những đường vòng cung xinh đẹp, tản mát ra mùi hương đặc biệt hấp dẫn.

Đôi môi Sở Trung Thiên từ cổ chuyển qua ***g ngực, liếʍ sạch rượu trên người, sau đó lại để lại một vài dấu hôn.

Đầu lưỡi linh xảo của Sở Trung Thiên không ngừng vẽ vòng tròn trên ngực của đối phương.

“A…ngô…không…” Cảm giác rượu đỏ có chút dính dính mà lạnh buốt, hoàn toàn đối lập với hơi nóng do đầu lưỡi của Sở Trung Thiên phát ra.

Kɧoáı ©ảʍ đối lập mà kịch liệt không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh mẫn cảm của Trầm Di. Vươn tay, tóm lấy tóc của Sở Trung Thiên.

Nhất định phải ngăn Sở Trung Thiên lại, nếu không hắn sẽ phát điên mất.

Loại thuốc này thật sự là đáng sợ. Thân thể mẫn cảm tới đáng sợ, du͙© vọиɠ cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà lý trí lại hoàn toàn thanh tỉnh. Chỉ có thể tinh tường cảm giác được mọi việc đối phương đang làm.

“Không cần…từ bỏ…dừng lại…”

Sở Trung Thiên vì bị Trầm Di kéo tóc mà ngẩng đầu lên.

“Ngô…không, từ bỏ…” Khuôn mặt của Trầm Di bởi tác dụng của *** mà biến thành màu hồng phấn. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cùng với cảm giác thẹn thùng khi bị nam nhân chạm hòa lẫn vào nhau.

“Không, từ bỏ…” Rượu đỏ trên da thịt không ngừng chảy xuống dưới, tạo thành những đường vòng cung mới.

Trong không khí xen lẫn với âm thanh khóc nức nở của Trầm Di còn có tiếng thở hổn hển của Sở Trung Thiên.

“Không cần? Dùng thân thể như vậy nói ra lời đó…” Tay của Sở Trung Thiên cầm lấy du͙© vọиɠ đã dựng thẳng tắp của Trầm Di. “Thật là không có sức thuyết phục nha.”

“A…không cần…dừng …dừng lại…” Cảm giác ngọt ngào, sảng khoái khắc sâu vào trong óc. Trầm Di không ngừng lắc đầu, giống như là chỉ cần làm vậy là có thể làm cho cảm giác kia bay ra khỏi đầu óc.

“Là không cần dừng lại?” ( cách xuyên tạc kinh điển của các tiểu công – đen) Sở Trung Thiên vươn một tay ra, từ trong ly rượu cầm lấy viên đá, đặt lên trên thực quả trước ngực Trầm Di.

“A..a…ngô…” Cảm giác lạnh buốt mãnh liệt kí©h thí©ɧ, làm cho thân thể Trầm Di không khỏi co lên, không khỏi muốn chạy trốn.

Một tay Sở Trung Thiên cầm viên đá, tay còn lại xoa nắn du͙© vọиɠ của Trầm Di.

“Nếu viên đá này, đặt lên trên chỗ này, sẽ xảy ra chuyện gì a?” Sở Trung Thiên vừa nói vừa tăng thêm lực đạo xoa nắn du͙© vọиɠ trong tay.

“Không…” Trầm Di phát hiện ra Sở Trung Thiên đang nghĩ gì, muốn khép hai chân của mình vào, nhưng lại bị Sở Trung Thiên mạnh mẽ kéo ra.

Nếu là bình thường, kí©h thí©ɧ lạnh buốt như vậy, nhất định là sẽ xìu xuống. Nhưng bây giờ trong cơ thể hắn đang có xuân dược, kết quả thể nào thì ai mà biết được.

Chỉ cảm thấy da đầu run lên, trơ mắt nhìn tay đối phương cầm viên đá, đặt lên trên du͙© vọиɠ của mình.

“A…a…” Kí©h thí©ɧ lạnh buốt ập đến quá mãnh liệt, cho nên ngay khi tay Sở Trung Thiên cầm viên đá vừa chạm tới, Trầm Di liền bắn ra.

Viên đánh óng ánh hòa cùng với dịch thể vừa bắn ra, viên đá bị tan ra một chút, nước đá tan ra cùng với dịch thể dính trên bề mặt rơi trở lại người Trầm Di.

Sở Trung Thiên dùng sức nắm chặt viên đá, khuôn mặt cũng hết sức căng thẳng, yên lặng không phát ra tiếng động rời khỏi người Trầm Di.

“Ngươi nên đi tắm rửa đi.” Âm thanh trầm thấp mà ấm áp.

“Ngươi…” Phải làm sao bây giờ. Lời muốn nói cũng không thể nói ra khỏi miệng được.

Toàn thân đều không còn chút sức lực nào cả, làm sao mà đi tắm rửa được a. Trầm Di cứ nằm như vậy, cho đến khi nghe được một tiếng rêи ɾỉ.

Trầm Di không thể nằm đó được nữa. Dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng lết đến phòng tắm. Nặng nề đóng cửa lại.

Tựa vào cánh cửa.

Cởϊ áσ ngủ trên người ra, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, đôi môi sưng đỏ, cổ, ngực, cùng với bụng đều là dấu hôn, đỏ sậm có, đỏ nhạt có. Trên bụng còn có dịch thể mà mình vừa bắn ra.

Thật sự là bẩn muốn chết, cho dù là thân thể hay tâm hồn.

Vươn tay mở vòi hòa sen ra. Nước ấm mang theo hơi nước chảy xuống.

“Ta yêu ngươi…” Đột nhiên nghĩ đến bộ dáng Sở Trung Thiên khi tỏ tình với hắn. Trầm Di liền đập mạnh vào tường.

“Ta yêu ngươi…” Ánh mắt nghiêm túc, làm cho Trầm Di nhìn không thấu.

“Ta yêu ngươi…”

“Ta yêu ngươi…” Thân thể từng chút từng chút tuột xuống, Trầm Di dùng hai tay ôm chặt lấy mình.

Tiếng rêи ɾỉ từ phòng ngủ truyền đến vô cùng yếu ớt nhưng lại vô cùng mãnh liệt kí©h thí©ɧ thần kinh của Trầm Di.

Trói buộc trong tâm mình, đã dần dần bong ra, từng mảnh, từng mảnh.

————————

Belvedere Vodka: Loại rượu này được dùng trong những buổi tiệc chiêu đãi, làm khai vị cho một món ăn hay để chúc mừng một ai đó. Belvedere Vodka được chưng cất rất tỉ mỉ với thành phần hoàn toàn là lúa mạch đen Dankowskie.

Lestat (Interview with the Vampire2):(Phỏng vấn ma cà rồng) là một cuốn tiểu thuyết về ma cà rồng được Anne Rice viết vào năm 1973 và xuất bản năm 1976. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên xây dựng thành công nhân vật ma cà rồng bí ẩn như Lestat. Bộ phim Interview with the Vampire: The Vampire Chronicles dựa vào bộ tiểu thuyết cùng tên của Anne Rice được đưa ra công chúng vào năm 1994, trong phim có nhiều ngôi sao điện ảnh tham dự như Brad Pitt, Kirsten Dunst, Antonio Banderas, Christian Slater và Tom Cruise.