Ánh mặt trời sáng sớm nhẹ nhàng trải đầy phòng ngủ.
Khi kim đồng hồ chỉ về vị trí 7h sáng, Trầm Di theo thói quen mở mắt ra. Không ngờ lại thấy được phía trước giường hắn còn một cái giường.
??? Gặp quỷ? Không khỏi lấy tay sờ lên trán, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề.
Hôm qua, hình như hắn uống nhiều quá???
Cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua nhưng trong đầu chỉ đầy khuôn mặt phóng đại của Sở Trung Thiên. Chậm dãi dịch chuyển thân thể, nhìn sang bên cạnh.
Sở Trung Thiên đang ngủ ngay bên cạnh.
Trầm Di ngay lập tức ngây dại, lúc này mới phát hiện thấy cảm giác ướŧ áŧ giữa hai chân mình.
Lập tức xốc chăn lên, chỉ thấy mình toàn thân xích͙ ɭõa, trên người đầy những dấu vết hoặc xanh hoặc tím, còn có cả chất lỏng trắng đυ.c ở giữa hai chân.
Trầm Di ngây dại, sau đó phản ứng đầu tiên là: Đây là chuyện gì?
Lén nhìn về phía Sở Trung Thiên đang nằm ngủ, đại thúc vẫn không hiểu gì. Đem cánh tay rời về phía chăn của đối phương, chạm vào da thịt đối phương, cùng với vật nam tính đặc thù. Bóng loáng, nhẵn nhụi, không có sự cảm trở của vải vóc.
Mạnh mẽ rụt tay lại, Trầm Di lấy tay che trán mình, bởi vì hắn mới phát hiện một điều.
Hắn bị nam nhân thượng…
Hắn bị nam nhân thượng!!!!!
Hắn bị nam nhân thượng!!!!!!!!! [ lặp lại n lần]
Đầu óc trống rỗng, bối rối muốn chạy trốn. Trầm Di vén chăn lên, bước xuống giường, không ngờ hai chân mềm nhũn, lâp tức ngã lăn quay ra sàn nhà.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tối qua Sở Trung Thiên bắn ra, cùng với gel bôi trơn liền chảy ra từ trong mông.
“Ngô…” Phần eo đau nhức cùng với hậu đình vừa trướng vừa đau nhức, làm cho Trầm Di đau đớn kêu lên.
Sau đó cảm giác bị người khác bế lên, khẽ chạm tới phía sau của hắn “Đau??”
“Chào buổi sáng…” Sở Trung Thiên ôm Trầm Di, hướng hắn chào.
Trong đầu truyền tới cảm giác khi tiếp xúc với da thịt đối phương. Thật ấm áp và an toàn.
Nghĩ tới đây, Trầm Di liền ngây ngẩn cả người. Hắn vừa nghĩ cái gì??? Không khỏi nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, hắn tuyệt đối không phải là gay, tuyệt đối không phải. [Ta nói nha đại thúc, đã thượng qua một lần, còn trông mong là không phải.]
Còn chưa chịu tiếp nhận sự thật? Sở Trung Thiên nhìn biểu hiện của Trầm Di, không khỏi cười cươi, ôm Trầm Di đi tới phòng tắm. ( Cả gu gồ đại hiệp lẫn CCP ca ca đều phán là phòng ngủ, cơ mà ta nghĩ phòng tắm thì đúng hơn – đen.)
“Ngươi, ngươi đang làm cái gì?” Thân thể bị áp lên vách tường lạnh buốt, cả ngực dán lên trên lớp gạch men. Cảm xúc lạnh buốt làm cho Trầm Di không khỏi hít một hơi.
“Giúp ngươi lấy thứ đó ra.” Trong tủ ở đầu giường rõ ràng có “áo mưa”, nhưng Sở Trung Thiên không thèm dùng. Rõ ràng làm xong có thể tắm rửa, nhưng Sở Trung Thiên cũng không thèm tắm rửa. Hắn muốn để cho đối phương triệt để cảm nhận được hết thảy của mình. Bản thân mình cũng cảm nhận được hết thảy của đối phương.
Nghĩ muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, hết thảy mọi thứ của đối phương.
Trước đây hắn cho rằng người yêu chỉ để phát tiết du͙© vọиɠ, hiện tại hắn lại nghĩ muốn quý trọng đối phương. Nếu hắn của trước kia mà nhìn thấy tình cảnh hiện tại, tuyệt đối sẽ hung hăng cười nhạo chính mình.
“Ngô…” Trầm Di cảm thấy một cái chân đang chen vào, cưỡng chế tách hai chân của mình ra, sau đó bàn tay kia hung hăng ma sát cơ thể mình. ( Khúc này thì cả hai ( gu gồ vs CCP) đều phán là chân, cơ mà ta cũng nghĩ là tay thì hợp lí hơn)
“Không…nếu…là tắm rửa…ta…ta tự mình làm được.” Để cho đối phương cọ rửa chỗ kia của mình, chỉ nghĩ thôi thân thể đã cứng ngắc rồi.
Vì sao hôm qua hắn lại uống nhiều rượu như vậy, rượu say làm loạn, quả nhiên là sự thật.
Trong trí nhớ đã quên đi nhiều chi tiết, nhưng việc Sở Trung Thiên xâm phạm mình, khuôn mặt phóng đại của hắn, vẫn còn nhớ rõ.
“Ngươi có phản ứng…” Thanh âm của Sở Trung Thiên tràn ngập du͙© vọиɠ, làm cho thân thể Trầm Di không khỏi run rẩy.
Tinh tường cảm nhận được ngón tay chạm đến bên trong thân thể mình, thân thể Trầm Di không ngừng run rẩy.
“Không, từ bỏ…ta…ta tự mình là…là được rồi.”
Hậu đình vì đêm qua bị chà đạp quá độ mà có chút sưng đỏ, nhưng nhờ có gel bôi trơn cùng với được khuếch trương cẩn thận nên không bị xuất huyết.
Sở Trung Thiên mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp dội xuống, mãnh liệt mà mị hoặc.
“Ngô…không…” Tinh tường nghe được âm thanh do ngón tay ma sát với gel bôi trơn trong cơ thể phát ra. Trầm Di lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng với gel bôi trơn trong suốt chảy dọc theo đùi của Trầm Di, đối phương thở dốc từng đợt.
Khi ngón tay móc ra thỉnh thoảng lại phát ra một vài âm thanh, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh Sở Trung Thiên.
Cảm giác chặt khít mà mềm mại, ôn nhu bao bọc lấy ngón tay mình làm cho Sở Trung Thiên không khỏi nổi lên phản ứng.
Tuy nhiên mặt sau của Trầm Di hiện tại vô cùng sưng đỏ, tất nhiên là không thể tiếp nhận thêm chút nào nữa.
Sở Trung Thiên chỉ có thể tìm cách khác để giải quyết du͙© vọиɠ của mình.
Hắn định trước tiên lấy hết dịch thể trong cơ thể Trầm Di ra, giúp hắn rửa sạch sẽ, sau đó bản thân có thể dùng tay giải quyết du͙© vọиɠ của mình.
Không ngừng móc ra, cảm giác được thân thể Trầm Di run rẩy không ngừng.
Dưới giường đứng đắn, trên giường mê người, đại khái Trầm Di chính là loại người này a. Mà ngay cả bản thân Sở Trung Thiên cũng không thể ngờ được, Trầm Di khi cởϊ qυầи áo ra lại mê người đến vậy.
Ngay khi ngón tay chạm đến một điểm thì hắn cảm thấy thân thể Trầm Di đột nhiên run rẩy mãnh liệt hẳn.
“A…ngô…”Giật mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, Trầm Di vôi lấy tay bịt miệng mình.
“Là chỗ này sao?” Sở Trung Thiên không khỏi xấu xa cười cười. Ngón giữa thon dài ôn nhu cọ xát nội bích.
Trả lời hắn là một chuỗi những tiếng rêи ɾỉ không cách nào khống chế được.
“Ngô…” Cho dù Trầm Di sống chết bịt miệng vẫn không có cách nào ngăn cản được tiếng rêи ɾỉ. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho thân thể không ngừng run rẩy. Trầm Di không khỏi khóc lên. Ngay cả đầu ngón tay cũng tràn đầy kɧoáı ©ảʍ, bản thân hắn muốn phát điên rồi.
Sở Trung Thiên cảm thấy cọ rửa như vật là đủ rồi liền rút ngón tay ra.
“Ngô…” Cảm giác ngón tay được rút ra, Trầm Di hừ một tiếng.
Sở Trung Thiên kéo tay Trầm Di, đem Trầm Di kéo lại gần.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra làm hơi nước bốc lên mù mịt, khiến cho căn phòng càng thêm vẻ mập mờ.
“Ta yêu ngươi…” Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di, giọng nói đầy kiên định.
“Hả…” Sở Trung Thiên yêu hắn? Điều này sao có thể?
“Ta…ta không thể yêu nam nhân…” Hắn không thể yêu nam nhân, tuyệt đối không thể, chuyện tối hôn qua chỉ là ngoài ý muốn. Toàn thân run rẩy, Trầm Di cố gắng tự an ủi chính mình.
Sở Trung Thiên sau khi nghe lời nói đó, sửng sốt một chút, sau đó nâng mặt Trầm Di lên.
Nếu muốn đối phương tiếp nhận lời của mình, cũng chỉ có thể trước hết làm thương tổn hắn.
Ta chỉ là muốn có được ngươi mà thôi.
“Ngươi chính là một kẻ trời sinh đồng tính luyến ái.” Đôi môi xinh đẹp của Sở Trung Thiên, phun ra câu nói thật tàn nhẫn.
“Không…ta không phải…không phải…” Trầm Di bịt tai, không muốn tiếp tục nghe Sở Trung Thiên nói bất kì điều gì. Hắn không phải đồng tính luyến ái, hắn tuyết đối không có khả năng trở thành đồng tính luyến ái. Hắn sợ hãi ánh mắt khinh bỉ của mọi người. Sợ hãi…
Sở Trung Thiên kéo tay Trầm Di, đặt lên tường.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, chỉ cần đưa lưỡi ra là có thể liếʍ đến môi đối phương.
“Nếu như không phải, thì đây là thế nào?” Sở Trung Thiên dùng chính phân thân của mình cọ cọ vào phân thân Trầm Di.
“Nếu ngươi không thích nam nhân, vì sao lại có phản ứng?” Sở Trung Thiên dùng một tay khống chế hai tay của Trầm Di, một tay vươn ra vuốt ve phân thân đã cương cứng của cả hai.
“Rốt cuộc nữ nhân hay là ta làm cho ngươi thoải mái hơn?” Một tay đồng thời xoa nắn phân thân của cả hai, đùa bỡn tự tôn của Trầm Di.
“Ngô…không…không cần…ta…ta…không biết…” Cùng với kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt là cảm giác khuất nhục làm cho người ta vô cùng nhục nhã.
Lửa nóng từ chỗ tiếp xúc của phân thân đối phương với phân thân của mình truyền đến, tiến dần vào thân thể.
Cái này, nhất định là hắn đang nằm mơ a.
Đối phương đã hoàn toàn buông lỏng khống chế, Trầm Di chỉ có thể cầm lấy cánh tay Sở Trung Thiên, cảm nhận lửa nóng từ phân thân truyền đến.
Bằng không tại sao lại có cảm giác không chân thực như thế này. ( ý đại thúc là vì nằm mơ nên mới không chân thực đó.)
Chính là xúc cảm về da thịt của đối phương lại vô cùng chân thực làm cho Trầm Di không ngừng run rẩy.
Kɧoáı ©ảʍ chậm rãi tập trung về bụng. Cảm thủ được đối phương xoa nắn.
“Ta yêu ngươi…”
“Ta yêu ngươi…”
“Ta yêu ngươi…”
Sở Trung Thiên một lần lại một lần nói lời yêu thương.
Hãy mau đến bên ta đi. Cho tới bây giờ ta chưa từng phát hiện ra, cuộc sống có thêm ngươi lại ngọt ngào đến vậy.
“A…ngô…không…không được…” Lời tỏ tình của đối phương giống như một dòng nước xoáy cực lớn, làm cho Trầm Di trầm luân trong đó, không có cách nào tự kiềm chế được.