- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 17: Ta yêu ngươi
Khán Thượng Tha
Chương 17: Ta yêu ngươi
“Không…” Trầm Di không khỏi cong người lên.
“Chết tiệt…” Sở Trung Thiên vươn tay đặt lên trán Trầm Di. “Thả lỏng, thả lỏng.” Nếu cứ khẩn trương như vậy, căn bản không thể vào được.
Cúi người xuống, hôn lên môi Trầm Di, cảm thụ hết thảy của đối phương. Chậm rãi thân thể của đối phương không còn khẩn trương, phân thân cực nóng của Sở Trung Thiên đặt tại huyệt khẩu từng chút từng chút tiến vào. Sau đó lại càng thêm dùng sức hôn môi đối phương, giống như muốn đem Trầm Di hòa tan vào thân thể mình vậy.
“Ngô…” Phân thân của đối phương xâm lấn làm cho Trầm Di trợn mắt, muốn thoát khỏi đau đớn, nhưng thân thể vì bị hôn môi không ngừng mềm nhũn, chỉ có thể không ngừng cảm thụ đối phương tiến nhập vào thân thể mình.
Phân thân đối phương từng chút từng chút tiến sâu vào thân thể.
“Ngô…đau…” Trầm Di vô lực tiếp nhận đòi hỏi của đối phương. Bụng giống như muốn tan ra, vừa nóng vừa ngứa. Ban đầu đối phương tiến vào thì cảm thấy đau đớn, dần dần đau đớn chậm rãi chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Nụ hôn chấm dứt, phân thân đối phương đã hoàn toàn tiến vào thân thể Trầm Di.
“Ngô…” Cảm giác thân thể giống như muốn nứt ra, Trầm Di không khỏi mở to mắt, không ngừng thở dốc.
“Thả lỏng…” Sở Trung Thiên rời khỏi môi, tay di chuyển đến vuốt ve phần thắt lưng.
“A…” Thân thể giống như bị xé rách ra. Nhưng đồng thời lại cảm nhận được một trận tê dại, ngứa ngứa làm cho đầu óc Trầm Di trở nên trống rỗng.
Kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt ập đến, giống như biển du͙© vọиɠ vô tận, làm cho Trầm Di không thể kiềm chế nổi.
Phân thân của mình thỉnh thoảng lại cọ xát vào bụng đối phương, chỉ là tiếp xúc với làn da cũng có thể khiến cho thân thể Trầm Di run rẩy.
Nhìn khuôn mặt của Trầm Di rêи ɾỉ, Sở Trung Thiên lại phải một lần nữa khống chế bản thân. Hiện tại tốc độ rất chậm, hắn nhất định phải để Trầm Di thích ứng với phân thân của mình.
“A…ân…” Thanh âm của Trầm Di từ thống khổ chuyển dần thành ngọt ngào.
Sở Trung Thiên hôn lấy cổ Trầm Di, sau đó chuyển dần xuống xương quai xanh rồi đến trước ngực. Những dấu hôn màu đỏ nhạt, chính là dấu vết rõ ràng nhất cho chuyện đang diễn ra.
Cuối cùng là nụ hôn ngọt ngào tới mức có thể hòa tan hết mọi thứ.
Thâm tình ôm hôn, làm cho Trầm Di có cảm giác mình đang được yêu thương.
Không khỏi ôm chặt Sở Trung Thiên, không muốn để hắn rời đi.
L*иg ngực đối phương rất ấm áp, rất an toàn.
Đã không còn cái gì gọi là e ngại hay sợ hãi nữa, cảm giác lúc này được gọi là hạnh phúc.
“A…ân…Sở…Trung Thiên…” Du͙© vọиɠ đã tới giới hạn, nhưng lại không có cách nào phát tiết, Trầm Di khó chịu gọi tên Sở Trung Thiên. “Giúp, giúp ta.” Chỉ tiếp xúc da thịt căn bản không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ, cái loại cảm giác này thật sự khó có thể chịu nổi.
Sở Trung Thiên vươn tay, vuốt ve phân thân Trầm Di.
“A…” Thân thể tinh tường cảm nhận được đυ.ng chạm của bàn tay đối phương, cùng với cảm giác bị xâm lấn mãnh liệt truyền đến từ hậu huyệt làm cho người ta hít thở không thông.
Sở Trung Thiên nhìn ngắm khuôn mặt Trầm Di, đem tiếng rêи ɾỉ, bộ dáng khóc nức nở của đối phương một mực khắc sâu trong trí nhớ. Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì hắn đều mặc kệ.
“Ngô…không…không được…” Sở Trung Thiên xoa nắn đỉnh phân thân đã hoàn toàn ướŧ áŧ.
Dũng đạo chặt khít vì cao trào mà không ngừng co rút lại, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh Sở Trung Thiên.
Lý trí cuối cùng cũng đứt phựt một cái, Sở Trung Thiên ôm lấy Trầm Di, hung hăng chuyển động.
Người mà mình luôn mong ước có được, hiện đang rêи ɾỉ dưới thân, giống như đang nằm mơ, cảm giác hạnh phúc lan tràn khắp toàn thân.
Bao nhiêu lần nhìn Trầm Di, tự tưởng tượng mình lột quần áo hắn, vuốt ve da thịt xích͙ ɭõa của hắn.
Tiếng khóc của hắn, nụ cười của hắn, sự cô đơn của hắn, tất cả đều thu vào trong mắt.
Chính mình không dám yêu, cũng không thể yêu, bởi vì yêu, chỉ có thể mang đến thương tổn.
Lại không thể ngờ, đối phương lại ma xui quỷ khiến mà rơi vào vòng tay mình.
“A…ngô…” Cảm giác xâm lấn càng thêm mãnh liệt hơn so với lúc trước, đầu óc trống rỗng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến hắn không thể suy nghĩ được gì.
Kɧoáı ©ảʍ cao trào giống như là một dòng nước xoáy cực lớn, đem Trầm Di cuốn vào trong đó.
Trầm Di chỉ có thể ôm chặt lấy Sở Trung Thiên, có một số chuyện vĩnh viễn không thể quay trở lại được.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân đang nhỏ giọt trước bụng, đối phương thì vẫn còn đang không ngừng cố gắng, so với ban đầu càng thêm mãnh liệt.
“Ngô…không…từ bỏ…” Tác dụng của xuân dược sau cơn cao trào đã được phóng thích, nhưng đối phương đang ở trên người thì vẫn còn tiếp tục.
Kɧoáı ©ảʍ chậm rãi tản đi, dần chuyển thành cảm giác bị đối phương chiếm giữ, cảm giác bị xâm lấn lan đến tận cốt tủy, làm cho Trầm Di toàn thân phát run.
“Buông…buông tha cho ta đi…” Từ bỏ, từ bỏ, chỉ sợ thân thể cùng tâm hồn, sẽ bị in dấu ấn, bị kì thị, không cách nào xóa bỏ được.
Vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn thoát ra, tràng đạo không ngừng tìm cách tránh xa khỏi dị vật xâm nhập.
“A…” Chỉ cảm thấy vật nóng đang ma xát trong cơ thể càng thêm lớn hơn. “Không…”
“Ngoan, thả lỏng, thả lỏng.” Sở Trung Thiên vươn lưỡi, ôn nhu liếʍ nước mắt của Trầm Di. Hành động vừa rồi của Trầm Di không khác nào phóng lửa tự thiêu.
“Sẽ nhanh tốt thôi, mau thả lỏng.” Chết tiệt, nếu không mau phát tiết, hắn sẽ phát điên mất. Sở Trung Thiên nói dối để Trầm Di thả lỏng thân thể.
Cảm giác được thân thể của đối phương buông lỏng, Sở Trung Thiên điên cuồng chuyển đông, rốt cuộc Trầm Di chịu không nổi phải khóc rống, kêu la.
Muốn cảm thụ lấy sự chặt khít, mềm mại của đối phương.
Không cố sức luật động nữa, ôm chặt lấy Trầm Di, tựa như muốn đem Trầm Di tiến vào trong thân thể mình vậy.
Cho tới khi hắn bắn vào trong thân thể Trầm Di, lúc này đối phương chỉ có thể không ngừng phì phò thở dốc. Ngay cả đôi tay đang ôm đằng sau lưng hắn cũng rơi xuống, không có khí lực.
“Quả nhiên vẫn có chút miễn cưỡng.” Sở Trung Thiên khoác áo ngủ lên người Trầm Di, sau đó ôm lây đối phương.
Giường của Trầm Di đã không thể dùng được, trên mặt giường không phải dịch thể thì cũng là gel bôi trơn, không thể ngủ được. Hơn nữa, cho dù có thể dùng, Sở Trung Thiên, hắn cũng vẫn muốn đem Trầm Di ôm đến giường của mình.
“Ngô…” Bởi vì thân thể không khỏe, Trầm Di khẽ kêu lên. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Sở Trung Thiên từ cái mông của Trầm Di chảy lên trên giường – chứng minh hắn đã bị người ta chiếm lấy.
Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, Sở Trung Thiên không có ý định giúp Trầm Di tắm rửa.
Trong thâm tâm hắn muốn cho Trầm Di hảo hảo cảm thụ được cảm giác xâm chiếm của hắn, quả nhiên mình là một người ích kỷ.
Đặt Trầm Di lên giường của mình, sau đó cẩn thận kiểm tra.
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, trước đó đã từng phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê người.
Trên cổ cùng xương quai xanh điểm xuyết một vài dấu hôn. Vòng eo mảnh khảnh cùng với cặp mông tròn trịa, giữa hai chân còn có dịch thể của hắn đang chảy ra.
“Chết tiệt…” Thân thể vừa trải qua dư vị ***, lại nhìn thấy mỹ vị như vậy, hắn lại có phản ứng. Sở Trung Thiên giúp Trầm Di đắp kín chăn, sau đó đi lấy thêm một cái chăn khác. Nếu hắn cùng đắp chung chăn với Trầm Di, sợ rằng hắn lại làm ra chuyện gì đó.
Sợ làm ra chuyện gì? Nghĩ tới điều này, Sở Trung Thiên không khỏi cười cười. Sở Trung Thiên hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng vì người khác mà suy nghĩ điều gì a.
Không khỏi ghé sát đến bên tai đối phương, nhẹ nhàng nỉ non.
“Ta yêu ngươi…” Thanh âm nhẹ như không thể nghe được, phiêu đãng trong không khí, chậm rãi biến mất.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 17: Ta yêu ngươi