Sở Trung Thiên mở cửa phòng, dìu Trầm Di vào.
“Ngô…” Dạ dày không ngừng truyền đến cảm giác buồn nôn, Trầm Di chạy vào phòng tắm. Mở nắp bồn cầu và nôn ra.
Nôn hết nửa ngày, cũng chỉ là nôn khan, không nôn ra cái gì cả.
Nhớ tới chuyện vừa phát sinh, thân thể không ngừng run rẩy.
Nếu vừa rồi, Sở Trung Thiên không tới kịp, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến da đầu không khỏi run lên.
Cảm giác mình dơ bẩn muốn chết.
Cởϊ áσ gile, tháo nút áo sơ mi. Trên bụng vẫn còn dính lại thứ vừa bắn ra…
Cởϊ qυầи ra, Trầm Di mở vòi hoa sen. Nước ấm dội xuống. Trầm Di dùng sức kỳ cọ toàn thân.
Cọ mạnh, cọ mạnh.
Một lần lại một lần.
Cho đến khi toàn thân vừa đỏ ửng vừa đau rát.
Trầm Di chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm lấy chính mình.
Nước từ đầu chảy xuống, dọc theo khuôn mặt, thật giống như là nước mắt.
Đột nhiên nhớ tới, khi mình tiến vào cô nhi viện cũng có trải qua lễ rửa tội.
Linh mục dùng ngón tay dính nước thánh chạm nhẹ vào trán của mình.
“Cha rửa con, nhân danh Cha – Con và Thánh Thần…” 1
Nếu như nước thật sự có thể tẩy trừ hết thảy mọi tội ác, bản thân có phải lại sạch sẽ?
Cầm khăn lau tóc lại phát hiện ra mình không có mang theo quần áo để thay.
Ngẩng đầu liếc nhìn ngăn tủ, phát hiện quần áo ngủ cùng qυầи ɭóŧ đặt ở trên.
Không khỏi cười cười, Sở Trung Thiên trông vậy mà lại là người rất cẩn thận.
Lau khô người, cảm giác nhiệt độ cơ thể hơi nóng.
Khi mặc áo ngủ vào, cảm xúc lạnh buốt khi áo ngủ lướt qua da thịt làm cho Trầm Di không nhịn được hít vào một hơi.
Thân thể của mình có chút là lạ.
Đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy trên mặt bàn nhỏ đã đặt sẵn đồ ăn, liền thấy có chút cảm động.
Đang định đi ăn cơm thì lại thấy thân thể không ngừng nóng lên.
Trời ạ, rốt cuộc mình bị làm sao vậy.
Cảm giác ngứa ngứa tê dại chậm rãi tụ lại ở bụng, sau đó khuếch tán dần ra toàn thân. Thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không ngừng nóng lên.
“Ngô…” Du͙© vọиɠ của thân thể từng chút từng chút cắn nuốt phần lý trí còn sót lại.
Trầm Di do dự, nằm lên giường Sở Trung Thiên hay là trở về giường của mình.
Chỉ cần nằm một lát là sẽ đỡ thôi, nhất định là như vậy. Đem chính mình chôn chặt trong đống chăn.
Da thịt mẫn cảm, chỉ một chút kí©h thí©ɧ nhỏ cũng không nhịn được mà rêи ɾỉ.
Thanh âm nức nở phảng phất rơi vào tai Sở Trung Thiên.
“Ngươi làm sao vậy?” Sở Trung Thiên nghe thấy thanh âm của Trầm Di, cho là hắn có chỗ không thoải mái.
Xuống giường, đi về phía Trầm Di thì thấy mặt hắn đỏ kinh người.
“Ngươi sốt?” Sở Trung Thiên vươn tay sờ trán Trầm Di. Nhiệt độ nóng hổi lập tức truyền tới.
“A…ngô…” Hơi lạnh từ bàn tay truyền đến cảm giác thoải mái lại làm cho du͙© vọиɠ càng trở lên mãnh liệt.
“Nóng…nóng quá…” Nhiệt độ giống như có thể hòa tan được thân thể vậy.
“Rượu…bọn chúng đưa cho ngươi rượu gì???” Sở Trung Thiên thoáng nghĩ đến ly rượu của hai người kia.
Trầm Di vươn tay túm lấy cổ áo Sở Trung Thiên, sau đó vươn cổ lên hôn hắn. (chèm chẹp – đen)
Bởi vì lực kéo không đủ độ lớn cho nên không chạm vào đúng môi. Cái cảm giác có thể nhìn mà không thể ăn làm cho người ta thực ngứa ngáy.
Vì vậy Trầm Di lè lưỡi, liếʍ liếʍ môi đối phương. ( há há, châm lửa rồi anh ơi – đen)
“Trầm Di, đây chính là do ngươi tự chuốc lấy.” Hai tay ôm lấy Trầm Di, cạy mở đôi môi của đối phương, hung hăng mυ"ŧ lấy.
Bờ môi mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, tất cả mọi thứ của Trầm Di hắn đều muốn có được.
“Ngô…” Đối phương hung hăng hôn môi Trầm Di, đầu lưỡi với vào trong khoang miệng không ngừng khuấy đảo, ôn nhu liếʍ láp từng góc miệng. Nụ hôn kết thúc, đầu lưỡi hai người nối bằng một sợi nước bọt, hết sức *** mỹ.
Trầm Di ngã xuống giường, không ngừng thở dốc.
Du͙© vọиɠ Sở Trung Thiên không ngừng kêu gào, nóng lòng muốn tìm nơi phát tiết.
Nhìn Trầm Di đang thở dốc, Sở Trung Thiên muốn lập tức nhào lên người hắn.
Không, không được, nếu làm như vậy Trầm Di sẽ bị thương. Đột nhiên nhớ ra trong tủ ở đầu giường cógel bôi trơn cao cấp, Sở Trung Thiên bò xuống giường, lấy gel bôi trơn.Mở hộp, lấy tuýp gel ra. Nhìn tới Trầm Di ở trên giường.
“Nóng quá…a…ngô…nóng…” Trầm Di không ngừng vuốt ve thân thể mình, muốn nhờ vào vuốt ve để giảm bớt nhiệt độ cơ thể.
Dây lưng của áo ngủ đã bị cởi bỏ, lộ ra thẩn thể vì hưng phấn mà ửng đỏ. Vật nhỏ dưới qυầи ɭóŧ trắng đã hưng phấn không nhịn được, thậm chỉ phần vải ở chỗ linh khẩu đã trở nên ẩm ướt.
“Chết tiệt…” Không có bất cứ nam nhân nào khi nhìn thấy mỹ thực trước mắt như vậy mà còn có thể giữ được lí trí.
Chính là Sở Trung Thiên biết mặt sau của Trầm Di là lần đầu tiên làm. Cho nên hắn vẫn cố hết sức nhịn lại du͙© vọиɠ của mình.
Cởϊ qυầи lót của Trầm Di ra, hết thảy của Trầm Di đều bại lộ trước mắt.
Linh khẩu của phân thân đã chảy ra một chút chất lỏng trong suốt, hậu đình khỏi nhịn nổi mà nhanh chóng co rút.
“Ngô…” Trầm Di nhẹ giãy giụa thân thể, bất giác thúc giục Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên một tay mở nắp tuýp gel bôi trơn ra, sau đó đổ lên người Trầm Di.
“A…lạnh…” Chất lỏng lạnh buốt nhỏ lên người làm cho Trầm Di suýt nữa thì bắn ra.
Tay còn lại nắm lấy phân thân của Trầm Di, mạnh mẽ ma xát. Hắn đã không nhịn được, nếu không nhanh lên thì Trầm Di sẽ bị thương.
“A…không…” Khi Sở Trung Thiên chạm vào chỗ kia thì lập tức Trầm Di cảm nhận được một luồng kɧoáı ©ảʍ không khống chế được. Hắn duỗi tay muốn ngăn cản nhưng lại bị đối phương bắt lấy.
“Ngô…không, không được…” Thân thể vốn trường kỳ cấm dục, hơn nữa lại bị xuân dược kí©h thí©ɧ khiến cho Trầm Di trở nên hết sức mẫn cảm.
Phóng thích trong tay đối phương, Trầm Di toàn thân mềm nhũn, không ngừng thở hổn hển.
Nhưng tác dụng của xuân dược không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Toàn bộ nhiệt độ đều tập trung ở phía sau.
Sở Trung Thiên dùng đầu ngón tay lấy gel bôi trơn, sau đó kéo hai chân của Trầm Di ra.
“Ân…không…” Địa phương chưa từng có người nào chạm tới liền bại lộ ngay trước mắt Sở Trung Thiên.
Trầm Di cảm thấy xấu hổ, muốn khép hai chân vào nhưng lại bị Sở Trung Thiên mở rộng hơn.
Đầu ngón tay đầy gel bôi trơn đặt ở động khẩu, sau đó tiến dần vào.
“Ân…” Cảm giác có chút không khỏe khiến cho Trầm Di hừ một tiếng.
Dũng đạo chặt khít ôn nhu ôm lấy đầu ngón tay. Không đợi Trầm Di thích ứng, Sở Trung Thiên liền đưa ngón tay thứ hai vào.
“Không…không cần…” Dị vật khiến cho Trầm Di rất khó chịu.
“Ngoan, thả lỏng…” Sở Trung Thên cảm thấy thân thể Trầm Di cứng ngắc, một tay nâng phân thân của Trầm Di lên xoa nắn, tay kia tiếp tục khuếch trương.
“A…ngô…” Kɧoáı ©ảʍ truyền đến từng phân thân cùng với cảm giác của dị vật ở đằng sau đối lập một cách rõ rệt. Cảm giác kỳ quái chưa từng gặp khiến cho Trầm Di bật khóc.
Nếu không làm, Sở Trung Thiên thật sự muốn điên rồi, cắn môi, Sở Trung Thiên đưa ngón tay thứ ba vào.
“Đau…” Hoàn toàn là dựa vào gel bôi trơn để cưỡng chế tiến vào khiến cho hậu đình vô cùng đau nhức.
Tay trái Sở Trung Thiên tăng thêm lực đạo xoa nắn, tay phải chậm rãi khuếch trương.
Từ chỗ xoa nắn truyền đến kɧoáı ©ảʍ rõ rệt, Trầm Di chậm rãi buông lỏng thân thể. Ngón tay Sở Trung Thiên cuối cùng cũng có thể hoàn toàn đi vào.
Trầm Di cảm thấy ngón tay trong cơ thể bị rút ra, sau đó hai chân bị nâng lên, cảm giác được một thứ cực nóng đặt ở lối vào.