- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 12: Tinh dầu
Khán Thượng Tha
Chương 12: Tinh dầu
Hai người ăn cơm xong, liền về khách sạn. Ý nghĩ đầu tiên của cả hai là tắm rửa.
Sở Trung Thiên nghĩ nghĩ, chỉ cần thay quần áo ra để giặt, điều đó không vấn đề gì, cho nên hắn đồng ý.
Sở Trung Thiên tắm rửa xong, vô lực nằm úp sấp trên giường, bả vai đau nhức.
“Ngươi làm sao vậy?” Trầm Di từ phòng tắm đi ra, cầm khăn lau tóc.
“Không có gì.” Con vịt chết mạnh miệng, câu đó rất hợp để nói Sở Trung Thiên trong tình huống này.
Trầm Di đi tới cạnh giường, cầm túi du lịch của mình, từ trong túi lấy ra lấy ra một lọ dầu, thân thủ đi ra tắt đèn, sau đó leo lên giường Sở Trung Thiên.
“Ngươi leo lên đây làm gì?” Đèn bàn tỏa ra ánh sáng hôn án mà nhu hòa, nhu hòa lại càng mang theo một tia hấp dẫn.
Sở Trung Thiên cảm giác được một tia nguy hiểm. Bất quá, kẻ gặp nguy hiểm chính là Trầm Di chứ không phải hắn.
“Đương nhiên là giúp người xoa bóp rồi.” Trầm Di cưỡi lên hai chân của Sở Trung Thiên. Thân thủ kéo áo ngủ của Sở Trung Thiên lên, phần lưng rắn chắc của Sở Trung Thiên lập tức lộ ra. Rắn chắc mà xinh đẹp.
Trầm Di đem tinh dầu đổ vào lòng bàn tay, hai tay không ngừng chà xát, làm cho tinh dầu thấm đều ra toàn bộ tay. Có một chút tinh dầu không may lọt ra ngoài, từ bàn tay chảy dần xuống cánh tay, tạo ra một hình ảnh thật *** mỹ.
Cảm giác thoáng lạnh của tinh dầu làm cho Sở Trung Thiên không nhịn được mà hít vào một hơi.
“Lạnh?” Dùng lòng bàn tay xoa bóp phần eo của Sở Trung Thiên. Từ sống lưng trượt dần ra hai bên.
“Ngô ” Thủ pháp mát xa của Trầm Di nói chung là tương đối tốt, chính là chỉ cần vừa nghĩ tới kẻ đang mát xa cho hắn chính là Trầm Di thì hằn đã có cảm giác toàn thân nóng lên, phía dưới cũng có phản ứng.
“Đau” Trầm Di mát xa đến bả vai của Sở Trung Thiên. Lập tức cảm giác nhức mỏi làm cho Sở Trung Thiên khẽ kêu lên một tiếng.
“Thật là, lần sau đừng có liều mạng như vậy, kẻ chịu khổ không phải chính là ngươi sao.”
“Ngươi không hiểu ” Không có bất kì kẻ nào có thể hiểu, chính mình vì cái gì lại cố gắng như vậy ( Đen: ta đoán là vì muốn ghi điểm với “ai đó” Xinh: dại troai quá =3=)
Dần dần, bả vai không còn đau đớn mà biến thành một cảm giác rất dễ chịu. Sở Trung Thiên không khỏi nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy bàn tay đối phương chậm rãi di chuyển. Rời khỏi cạnh hông đến mép quần hắn.
Trời!!! Hắn đang làm cái gì.
“Uy ngươi” Sở Trung Thiên muốn xoay người, ngăn cản hành động tiếp theo của Trầm Di.
“- -“ Sở Trung Thiên hít một hơi, mẹ kiếp, Trầm Di không có mặc quần áo. Vì xoay người mà thân thể nâng lên, tự nhiên chạm phải hạ thân Trầm Di.
Chỉ cảm thấy tay của đối phương chậm rãi trượt. Rời khỏi hông hắn, kéo cạp quần hắn xuống.
Trời!!!! Hắn đang làm cái gì vậy.
“Uy — ngươi –” Sở Trung Thiên muốn xoay người, ngăn cản hành động tiếp theo của Trầm Di. Cảm xúc đê mê lập tức truyền đến đại não Sở Trung Thiên.
Không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng của Trầm Di, Sở Trung Thiên liền ngây dại.
Mát tóc ẩm ướt, từng giọt nước nhẹ nhàng theo gò má tới cổ lăn xuống, chảy đến xương quai xanh, ***g ngực, bụng. Trầm Di hiện tại gần như ***, nửa người dưới quấn một cái khăn mặt. Bởi vì thân thể chuyển động, chân nâng lên, kết quả… (Xinh: máu mũi)
Sở Trung Thiên thoáng cái quay trở lại, đem mặt chôn thật sâu trong chăn.
“Trầm Di –” Sở Trung Thiên cố gắng đè nén dục hỏa của mình.
Trầm Di nghe được thanh âm của Sở Trung Thiên, tay không tự giác liền run lên. Thanh âm này trong đó bao hàm cả du͙© vọиɠ, ngay lập tức Trầm Di đã hiểu.
“Đủ rồi –” Đủ rồi, thật sự đủ rồi, nếu cứ như vậy thêm nữa, Sở Trung Thiên không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trước kia yêu mến Trầm Di là vì bề ngoài của hắn, cảm giác thành thục mà ôn nhu, đặc biệt là đôi mắt kia, rõ ràng là cười với mọi người, chính là Sở Trung Thiên lại cảm giác hắn rất tĩnh mịch. Sau đó bất tri bất giác đã bị đôi mắt kia hấp dẫn.
Sau khi cùng làm việc, dân dần hắn phát hiện, đối phương có một trái tim rất dịu dàng. Ham muốn giữ lấy Trầm Di cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Muốn nhìn thấy đối phương nằm dưới thân mình khóc, muốn nhìn thấy đối phương nằm dưới thân mình rêи ɾỉ.
Bất quá, nếu quả thật đột phá cái gông xiềng tính bạn này, e rằng tất cả đều bị phá hủy.
Cho nên gần đây, nếu có du͙© vọиɠ thì Sở Trung Thiên đầu tiên sẽ lựa chọn trốn tránh.
Không muốn làm cho đối phương phát hiện sự dị thường của mình, Sở Trung Thiên thân thủ tắt đèn bàn, ánh trăng nhu hòa rọi vào phòng ngủ.
“Đi ngủ đi, ta mệt rồi” Du͙© vọиɠ của hắn đã sưng trướng đến không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy, thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“A — hảo –” Trầm Di thành thật từ trên người Sở Trung Thiên đi xuống. Bò lên giường mình. Mở túi lấy ra qυầи ɭóŧ mặc vào, sau đó đem khăn mặt vắt lên giường.
“Thực xin lỗi –” Rõ ràng là nghĩ muốn giúp Sở Trung Thiên, kết quả lại làm cho đối phương mất hứng.
“Không liên quan đến ngươi, thật đó, ngươi ngủ đi.” Vì cái gì thân thể của mình luôn có thể dễ dàng để cho Trầm Di châm lên dục hỏa.
Một lát sau, nghe được tiếng hít thở đều đều của đối phương. Sở Trung Thiên lấy tay bịt kín miệng mình, sau đó đem bàn tay hướng về du͙© vọиɠ của mình.
Loại tình huống này, chính mình đã sớm nghĩ tới a. Tình huống muốn ăn mà lại không ăn được. Suy nghĩ một chút sao có thể không đoán được chuyện gì sẽ phát sinh tiếp, chính là hắn vẫn đem Trầm Di đi theo.
Tay phải không ngừng tăng tốc. Tay trái bịt kín miệng, một chút thanh âm cũng không được phát ra, sợ bị nghe thấy, chỉ có thanh âm của chăn mền ma sát với thân thể.
Khi cao trào qua đi, tất cả thanh âm biến mất, chỉ còn lại chút thanh âm ồ ồ của mũi đang hít thở.
Trước đó, từ sau khi hắn giải quyết ở trong nhà vệ sinh, vốn là muốn tìm tình nhân của mình giải quyết, lại không ngờ rằng, khi gặp được tình nhân, cái cảm giác đặc biệt trong nội tâm thoáng cái tiêu tan hết.
Chỉ có Trầm Di có thể làm cho thâm tâm của hắn có cảm giác đặc biệt.
Hắn, Sở Trung Thiên đã điên rồi chăng
Duỗi tay trái mở ra ngăn tủ ở đầu giường, lấy giấy vệ sinh ra. Muốn đi rửa tay, nhưng lại sợ kinh động đến Trầm Di nên đành phải bỏ qua,
Chà xát đến khi cả hai tay đều cảm thấy đau rát rồi mới kéo chăn, tiến nhập mộng đẹp.
Ánh trăng ôn nhu soi sáng Trầm Di đang nằm trên giường, mà người trên giường lại thở dài, không biết nghĩ đến cái gì.
Sáng hôm sau, Sở Trung Thiên buồn bực đem qυầи ɭóŧ của mình ném vào chậu.
Buồn bực, thật sự là buồn bực. Chỉ cần nghĩ tới giấc mộng của hắn, là có thể biết Sở Trung Thiên bất mãn cỡ nào.
Hôm qua hắn mơ tới Trầm Di thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để mặc hắn làm tới làm lui hàng trăm lần, hàng trăm lần ( nhiều thế @@ Đen)
Kết quả khi tỉnh lại…, chỉ có thể buồn bực vứt đi giặt qυầи ɭóŧ.
(Xinh: Ngồi tưởng tượng Di Di trắng mịn xương xương, giống Reader quá =)))))))))))))))
Cuộc sống của mình, bời vì Trầm Di mà thay đổi quỹ đạo. Bất quá như vậy tựa hồ cũng không xấu nha, Nghĩ tới đây, Sở Trung Thiên không tự giác nở một nụ cười. (đen: cười ngu!). Không khỏi lắc đầu, cảm giác mình trông giống thằng ngu. (Xinh: Có ai yêu vào mà thông minh ra đâu =3=)
Giặt xong quần, Sở Trung Thiên gọi đồ ăn sáng.
Cầm báo đọc, chờ đồ ăn sáng đưa đến. Sau đó gọi Trầm Di dậy, cùng ăn điểm tâm, thậm chí trong nội tâm cũng sinh ra một ảo giác, sống cùng một chỗ với Trầm Di như vậy giống như đã từ lâu lắm rồi,
Hai người ăn cơm xong, Sở Trung Thiên mặc áo khoác, quàng khăn cổ. Ngạc nhiên thấy Trầm Di vẫn mặc quần áo ở nhà ngồi đó.
“Hôm nay ta không muốn đi…, ngươi tự đi một mình đi.” Trong ánh mắt Trầm Di toát ra một tia cảm xúc mà Sở Trung Thiên không hiểu được.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có, không có gì, chỉ là muốn ở một mình” Trầm Di nghĩ, một mình thật hảo hảo vắng lặng. Mấy ngày nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Ta hiểu được, ngươi cũng không cần phải chạy loạn, dù sao nhân sinh cũng không quen.” Bất tri bất giác thốt ra một lời quan tâm.
“Ha ha, ta đã hơn 30 nha, không phải là một tiểu hài tử.” Sau đó Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên mặc xong tất cả, đi ra khỏi phòng,
“Cạch” Cửa khách sạn vang lên một tiếng. Trầm Di ngã xuống giường, chỉ càm thấy đau đầu.
Cái cảm giác ỷ lại này, lại xuất hiện, chỉ có điều đối tượng là Sở Trung Thiên. Lần trước nhìn Thiên Hạo cũng có cảm giác như vậy, Nghĩ tới đây, Trầm Di không khỏi cười khổ,
Nếu loại cảm giác này được gọi là yêu, thì chính mình thật là đê tiện, thật là hoa tâm nha.
Trầm Di, ngươi thực đê tiện.
Trầm Di, ngươi thực đê tiện.
Không tự giác trong nội tâm liền mắng chửi mình, chính là hết thảy về Sở Trung Thiên giống như một cuốn video trong đầu Trầm Di
Nụ cười của hắn, sự lạnh lùng của hắn, còn có bộ dáng lúc hút thuốc của hắn.
“Mẹ kiếp –” Không khỏi dùng sức trảo tóc, đi ra khỏi phòng, đi tới quán bar ở tầng ba của khách sạn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khán Thượng Tha
- Chương 12: Tinh dầu