- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
- Chương 34
Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
Chương 34
Lại một lần nữa vào sân ga Chín – ba - phần – tư, lại một lần nữa nhìn thấy tàu tốc hành Hogwarts tốc hành màu đỏ, lại một lần nữa cùng bạn bè tụ tập trong toa nhà Malfoy, hiện tại không có chuyện gì có thể phá hư tâm tình vui vẻ của Harry.
“Harry, lễ Giáng sinh của cậu thế nào?” Hermione nhìn Harry cứ mỉm cười suốt, “Cảm ơn quà tặng của cậu, tớ rất thích quyển sách đó.”
“Hermone, tớ cũng rất thích quà của cậu nha.” Harry vui vẻ trả lời, “Lễ Giáng sinh quả thật rất tốt, không có lễ Giáng sinh nào vui vẻ như lần này.
“Chào Harry, chào Hermione.” Neville kéo hành lý của cậu đến. “Mấy người Draco đâu rồi? Chạy đi rồi sao?”
“Xin chào Neville.” Hai người đồng thời quay lại chào, “Draco bọn họ đi đến toa tàu quý tộc chào hỏi, hẳn là sẽ sớm trở lại.” Hermione giải thích với Neville, Harry cũng tiếp nhận hành lý của cậu, giúp cậu để lên giá.
Bọn họ ở trong toa đợi không bao lâu thì Draco và Blaise trở lại. Ngồi vào trong toa, hai người liền nhẹ nhàng thở ra, lập tức ngồi xuống, Draco cào tóc, than thở: “Merlin a, mỗi
lần quay về đều phải như vậy, thật là phiền phức.”
“Quên đi, Draco.” Blaise vỗ bờ vai cậu, nói, “Ai bảo chúng ta là quý tộc, hưởng thụ quyền lực cũng đồng thời phải thực hiện nghĩa vụ.”
“Không nói mấy chuyện không vui này nữa, lễ Giáng sinh của các cậu thế nào?” Draco nhìn quanh toa, hỏi ba người: “Pansy đâu? Sao cô ấy chưa tới?”
Ba người Harry thống nhất lắc đầu, Blaise ra vẻ sáng tỏ nói, “Draco, cậu nên thông cảm cho một nữ sinh phải ở bên các bạn gái của mình, không phải sao?”
“Họ đã ở cùng nhau một kỳ nghỉ Giáng sinh, vẫn chưa đủ sao.” Draco phi thường không có lễ nghi quý tộc liếc mắt, “Con gái a, thật sự là kì lạ.”
“Sao vậy? Có cô gái nào trêu chọc cậu sao?” Hermione mất hứng, nhìn Draco.
Không đợi Draco trả lời, Pansy gõ cửa đi vào, ngồi bên cạnh Hermione nhìn mọi người nói: “Chào mọi người.” Rồi lập tức kéo Hermione nói nhỏ một chút, hai người lại đứng lên: “Mấy bạn nam, chúng tớ có vài vấn đề nhỏ của con gái cần thảo luận nên tạm thời đi trước, nơi này để cho mấy nam nhân không biết gì về thục nữ đi.”
Hai người ném lại một ánh mắt rồi kéo ra cửa, vừa cười vừa đi ra ngoài.
Draco vươn ngón tay run rẩy chỉ vào cửa toa tàu đã đóng, kêu lên: “Đây… Đây là… Thục nữ? Merlin a, người không có mắt sao, người như vậy mà là… Thục nữ!”
“Được rồi, Draco.” Harry kéo tay Draco lại, cười híp mắt nói: “Mấy bạn ấy đi vừa lúc, tớ có vài thứ hay cho các cậu, không thể để cho mấy cô gái ấy biết.”
“Thứ gì hay?” Blaise tò mò bu lại, Draco cũng chớp mắt nhìn Harry, Neville ngồi cạnh Draco nhìn chằm chằm Harry.
“Sau Haloween không phải các cậu luôn muốn súng lục sao, lần này tớ cho các cậu mỗi người một khẩu, thế nào, muốn không?” Harry nhìn ba người trước mặt chăm chú nhìn mình, tâm tình nhất thời cao lên.
“Súng lục?” Mắt Draco sáng lên, “Harry, cậu thật tốt quá, mau lấy ra, mau lấy ra.”
Blaise nhìn Harry, cười nói: “Harry, lễ Giáng sinh lần này gia đình tớ đặc biệt quan tâm đến giới Muggle, xem ra cậu nói có điểm không đúng nga, tuỳ tiện là có thể lấy ra ba khẩu súng.” Blaise trong mắt nói, cậu không giải thích rõ ràng với chúng tớ sao?
Harry nhìn Draco, Blaise, Neville, suy nghĩ nói: “Không phải là không thể nói cho các cậu biết nhưng các cậu có dám cam đoan không để lộ bí mật của tớ không?”
Ba người nhìn lẫn nhau, Neville nói: “Chúng ta ký Lời thề Bất khả bội đi, như vậy sẽ không có người khác biết, Harry cậu làm người giữ bí mật là tốt nhất.”
“Ma lực của các cậu đủ sao?” Harry khó xử nhìn ba người, phải biết rằng nếu ma lực không đủ mạnh mà ký kết là đi tìm cái chết a.
Draco khẽ cười, nói: “Không nên coi thường giáo dục của quý tộc, tớ bình thường ở trường học giấu đi thực lực của mình.” Neville và Blaise ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ.
“Được rồi, chúng ta lấy đũa phép ra, ký kết Lời thề Bất khả bội rồi tớ sẽ nói cho các cậu.” Harry nghĩ đến chân tướng sự tình, không khỏi dưới đáy lòng cười trộm. “Các cậu đến lúc đó đừng quá giật mình.”
Bốn chiếc đũa phép giơ lên, từng lời thề vang lên từ bốn cậu bé, tuy rằng thanh âm vẫn còn non nớt nhưng biểu hiện nghiêm túc trên mặt họ cho thấy lời thề này được coi trọng đến mức nào. Giờ phút này, tình bạn của bốn cậu bé dường như được Lời thề Bất khả bội buộc chặt chẽ lại, theo bọn họ cả đời.
Thu đũa phép về, Harry tự hỏi xem phải ném quả bom khủng bố này thế nào mới có hiệu quả nhất, một lát sau cậu mới nói: “Tớ có toàn bộ trí nhớ từ khi sinh ra. Lúc ở trong nhà dì, tớ đã bái một võ sư Trung Quốc làm sư phụ, ngài có một người cha đỡ đầu phản động, cho nên súng lục hoặc mấy thứ linh tinh rất dễ lấy.”
“Oa!” Blaise nhẹ nhàng huýt sáo, “Chẳng trách kỹ thuật bắn của cậu tốt vậy.”
Draco chần chờ một lúc mới cẩn thận hỏi: “Cậu nói cậu có trí nhớ từ khi sinh ra, vậy buổi tối hôm đấy, cậu có nhớ không?”
“Nhớ rõ.” Harry gật đầu, trả lời rành mạch, nhìn ba cái đầu đang tò mò nhìn mình, Harry cười nói: “Các cậu thật sự muốn biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì sao?”
Ba cái đầu phi thường thống nhất gật lia lịa, đây chính là bí mật thật sự a, trừ bỏ Harry trước mặt hẳn không có ai biết.
“Được rồi, tớ nói cho các cậu.” Nghe vậy, mắt ba người nhất thời sáng lên, bọn họ đồng thời bao quanh Harry.
Harry giảm thấp thanh âm xuống, kề sát đầu vào ba người, thần bí nói: “Ngày hôm đó là buổi tối Haloween, cha tớ tự mình đi mở cửa, kết quả nhận phải một ánh sáng màu xanh, sau đó mẹ cho tớ uống hai bình Độc dược.” Harry ngừng lại, nhìn ba cái đầu, thấy trong mắt họ loé lên quang mang, liền ngồi ngay ngắn lại, khôi phục thanh âm bình thường: “Sau đó tớ liền ngủ mất, cái gì cũng không biết, tỉnh lại đã ở nhà dì.”
“Dừng!” Ba người thất vọng khinh bỉ nhìn Harry, người này sao có thể tệ như vậy, đùa giỡn bọn họ sao.
Draco ngồi trở lại chỗ của mình, hồi tưởng lời vừa rồi của Harry, nhất thời phát hiện có chuyện không ổn, cậu giảm thấp thanh âm xuống hỏi: “Merlin a, nếu tớ không nghe lầm, cha cậu vừa mở cửa đã bị Avada, đúng không?”
“Đúng vậy, làm sau thế?” Harry gật gật đầu, trong lòng nghĩ quả nhiên không thể xem thường bọn họ, có thể tìm ra manh mối nhỏ như vậy.
“Như vậy, tớ muốn nói với cậu biết, cha mẹ của cậu không phải người kia gϊếŧ.” Draco gật, khẳng định với Harry: “Tuy rằng sư tử Gryffindor ngu xuẩn không có đầu óc, nhưng bọn họ cũng sẽ không tự mình mở cửa nghênh đón địch nhân, cho nên người gϊếŧ cha mẹ cậu nhất định là người bọn họ biết, hơn nữa còn là người quen.”
“Thông minh!” Harry ở trong lòng âm thầm nói, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Hiện tại tớ nói, các cậu nhất định phải nhập sâu vào lòng, tuyệt đối không thể nói cho người khác, biết không?”
Draco bọn họ nhìn thấy Harry nghiêm túc như vậy, nhất thời khẩn trương lên, nhìn cậu, gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết.
“Kỳ thật, ngày dó tớ còn nghe thấy cha nói một câu sau lúc mở cửa là “Cảm tạ Merlin, cụ đã tới, có tin tức nói, Voldemort…” sau đó thì mọi người đều biết.” Những điều cần nói đã nói xong, Harry nhìn ba người hoá đá. Merlin a, những lời này, những lời này rõ ràng là cho thấy chân tướng sự việc tương phản hoàn toàn với những điều họ biết.
“Merlin a.” Draco là người thứ nhất thanh tỉnh lại, lo lắng nhìn Harry, “Vậy cậu còn dám đến Hogwarts học, quá nguy hiểm.”
Lời của cậu đánh thức Blaise và Neville, Blaise nhăm mặt, không nói gì, còn Neville cả người tái nhợt, miệng thì thào nói: “Merlin a, thật là đáng sợ, sao có thể có người như vậy? Tớ còn sùng bái ông ta như vậy, sét đánh tỉnh tớ đi. Merlin, tớ đang nằm mơ.”
“Được rồi, không có chuyện gì.” Draco thuận tay ôm lấy Neville, an ủi, “Harry còn không sợ, cậu sợ cái gì.”
“Người đáng sợ như vậy lại là Hiệu trưởng của chúng ta, thậm chí còn lừa toàn bộ phù thuỷ, cái này còn không khiến cậu sợ?” Neville trợn to mắt nhìn Draco, thân thể trong lòng Draco run lên, “Harry, hiện tại cậu làm thế nào? Tớ nghĩ trận Quidditch người nguyền rủa trái banh nhất định là ông ta, ông ta muốn gϊếŧ cậu, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Harry thoải mái nói, thấy ba ánh mắt hung hăng trừng mình mới nghiêm túc lại: “Ông ta không có khả năng trực tiếp tới gϊếŧ tớ, chỉ cần bình thường tớ cẩn thận một chút, đi với mọi người, hẳn không có nguy hiểm gì, không phải mỗi ngày đều có Quidditch.”
“Harry, tớ cho rằng, chúng ta cần sự trợ giúp của người lớn.” Blaise ôm bờ vai cậu, an ủi, “Chỉ bằng mấy người chúng tớ không thể bảo vệ cậu tốt, cậu cho rằng giáo sư nào trong trường đáng tin tưởng?”
“Yên tâm, giáo sư Snape biết rồi, vừa khai giảng tớ đã nói với thầy.” Harry nghĩ nghĩ, vẫn nên nói với bọn họ: “Sau này, nếu tớ có nguy hiểm gì, các cậu phải nhanh chóng đi tìm thầy, mà không phải vội vàng tới cứu tớ, hiểu chưa?” Nhìn thấy trong mắt mọi người tràn ngập lo lắng, Harry cười nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, tớ vẫn vui vẻ trước mặt các cậu mà. Còn có, các cậu cần súng lục không, đây chính là dụng cụ gϊếŧ người hộ thân tốt nhất nha.”
Draco, Blaise, Neville thu lại tâm tình, vui vẻ cướp lấy súng trong tay Harry, từ toa tàu lại truyền ra tiếng cười nói.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
- Chương 34