- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
- Chương 11
Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
Chương 11
Được rồi, không cần bày ra vẻ mặt đấy.” Hoa Vân Long xoa nhẹ tóc Harry, cười nói: “Nếu tin tức này chính xác thì chia cho đệ 1% thế nào?”
“Hiện tại cũng chỉ có cách đấy thôi.” Harry cúi đầu có điểm chán nản nói.
Dudley
đi tới vỗ nhẹ vào bả vai Harry, Harry quay đầu lại nhìn rồi nói với Hoa Vân Long “Đại sư huynh, chúng ta lần trước nói muốn tự mình lập một công ty nhỏ…”
“Đã chuẩn bị xong cho hai đứa.” Hoa Vân Long cầm lấy túi văn kiện trên bàn, đưa cho cậu.
Harry tiếp nhận gói to, mở ra cẩn thận nhìn, gật gật đầu, lại đem túi văn kiện đưa cho
Dudley, nói: “Chuyện này, cám ơn Đại sư huynh.”
“Không có gì, bất quá hai đứa lập công ty làm cái gì?” Hoa Vân Long có điểm tò mò hỏi: “Hai đứa làm gì biết kinh doanh.”
Harry cùng
Dudley
nhìn nhau cười, đồng thời nói với Hoa Vân Long: “Đó là một bí mật, không thể nói cho sư huynh biết.”
“Được rồi, được rồi, hai thằng nhóc này, mau về đi, ta không đãi hai đứa ăn cơm trưa đâu.” Hoa Vân Long cười nói.
“Ok, Ok, chúng ta lập tức lăn đi.”
Dudley
trả lời, lôi kéo tay Harry, vừa đi vừa nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi xử lý việc của công ty chúng ta trước.
“Đại sư huynh, huynh không thể dễ giận như vậy, huynh còn vậy nữa, chúng ta mượn nữ nhi bảo bối của nhà huynh đến công ty chúng ta.” Harry bị
Dudley
kéo ra ngoài nói với vào trong.
“Đệ dám!” Hoa Vân Long sau khi thấy thì rít gào nói, đáng tiếc hai người kia đã sớm chuồn đi, căn bản không nghe thấy những lời này của hắn.
“Harry, hiện tại chúng ta đi đâu?” Ly khai Hoa Bang,
Dudley
vừa đi vừa hỏi.
Khó được hôm về sớm như vậy, tâm tư Harry liền mở, có một nơi luôn rất
muốn đi, hôm nay có lẽ là cơ hội tốt, suy nghĩ rồi nói với Dudley: “Ta hôm nay mang ca đi một nơi chơi rất vui, nhưng mà ca phải giữ bí mất, ai cũng không thể nói cho, thế nào?”
“Chuyện của đệ, ta vẫn luôn giữ bí mật đó thôi, đệ xem có khi nào ta nói ra đâu.”
Dudley
đập nhẹ lên bả vai Harry, bất mãn nói.
“Duddie ca ca, ca đừng trách ta, chính là nơi chúng ta đi hôm nay không tầm thường nên ta mới nói nhiều.” Harry vội vàng giải thích.
“Không tầm thường? Không tầm thường như thế nào?”
Dudley
nhất thời tò mò, hỏi.
“Đến rồi ca sẽ biết.” Harry cười như vừa trộm được thứ tốt nhưng vẫn không nói cho
Dudley
biết. Suy nghĩ một lát, Harry dặn dò: “Tới nơi đó thấy cái gì tuyệt đối không được ngạc nhiên, có nghi vấn gì cũng không được hỏi, về nhà hỏi sau, nếu không lần sau ta sẽ không dẫn ca đến đó nữa.”
Hai người đón xe đến một ngã tư đường rất bình thường, Harry đứng trước cửa một hiệu sách, nhìn trái phải, giống như xác định cái gì.
Harry cần thận phủ tóc trên trán xuống, che đi vết sẹo tia chớp – dấu hiệu của “Kẻ Được Chọn” rồi mới an tâm. Đối với tướng mạo của mình, Harry hoàn toàn không lo lắng, không biết là vì cái gì, cậu không
giống cha James như trong truyện mà ngược lại có điểm giống mẹ, còn thêm rất nhiều sự dịu dàng của người phương Đông, mái tóc rối loạn đặc trưng của nhà Potter vì đã dài nên cũng ngoan ngoãn nằm ẹp xuống.
Nhìn bề ngoài của mình không có sơ hở gì, Harry mới mang
Dudley
đi vào một quán bar rất
rách rưới.
“A, nơi này có quán bar, sao vừa rồi ta không chú ý tới.”
Dudley
kì quái hỏi: “Nơi này thực bẩn, chúng ta tới đây làm gì?”
“Ca đáp ứng ta rồi đó, đừng quên.” Harry căn bản không trả lời vấn đề của
Dudley, dặn dò lại.
Ban ngày, trong quán bar phù thuỷ cũng không nhiều, cho dù ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa bé nhưng cũng không chú ý mấy. Harry kéo Dudley trực tiếp đi qua quán ăn, đến một cái sân sau khá nhỏ, đến tường gạch bên cạnh thùng rác, cẩn thận dùng ngón tay gõ ba cái, cả tường gạch mở ra, một cổng vòm hiện lên trước mắt hai người.
“Thượng Đế a, đây… Đây quá thần kỳ.”
Dudley
buột miệng nói ra, mắt bận rộn nhìn ngắm con được. Vô luận là người trên đường hay các cửa hàng hai bên đều khiến cho cậu khó có thể tin.
“Được rồi, chúng ta trước đi đổi ít tiền, rồi để cho ca xem đã mắt luôn.” Harry cười nhìn Dudley mở to hai mắt, kéo tay
Dudley
đến nhà cao tầng màu trắng.
“Đây… Đây là…” Trước cửa ngân hàng Gringotts,
Dudley
miệng mở rộng, nhìn yêu tinh, cà lăm hỏi.
“Ca đã đáp ứng ta rồi.” Harry ghé vào tai
Dudley
nhẹ giọng nói. Hai người đi vào Gringotts trong ánh mắt xem thường của yêu tinh.
Dudley
lúc này cảm thấy may mắn, Harry không hề buông tay cậu ra, nếu không khẳng định mọi thứ trước mắt cậu liền như một thế giới ảo rồi sẽ tan biến mất, nghĩ đến lúc trước Harry dặn dò, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì.
Khi Dudley chăm chú nhìn yêu tinh, phù thuỷ, Gringotts rồi cả những thứ mà Dudley chưa từng nghĩ sẽ tồn tại, Harry đã đổi xong Galleons với yêu tinh, kéo tay
Dudley
đi ra ngoài cửa.
“Harry, hiện tại chúng ta đi đâu?”
Dudley
nhìn Harry đang không ngừng quan sát các cửa hàng hai bên phố, nhưng không đi vào mà giống như đang tìm kiếm cái gì, không khỏi tò mò hỏi.
“Chúng ta đi mua quần áo trước, y phục bây giờ của chúng ta rất bắt mắt.” Harry sớm đã có kế hoạch nên đi thẳng đến mục tiêu của mình.
Không bao lâu, hai đứa trẻ mặc áo chùng phù thuỷ đi ra khỏi cửa hàng trang phục của phu nhân Malkin, bắt đầu một ngày của họ tại Hẻm Xéo.
Để giữ lời hứa của mình,
Dudley
nhịn một bụng thắc mắc, cố gắng không hỏi Harry khi còn ở Hẻm Xéo. Nhưng khi về đến nhà, tâm
Dudley
sôi nổi lên, vội vàng ăn bữa tối cho xong, kéo Harry trở về phòng mình để hỏi cho rõ ràng.
“Dudley
chờ một chút.” Harry vẫn chưa có ăn xong bị
Dudley
lôi kéo đành dừng bữa tối của mình lại.
Chạy một mạch về phòng ngủ,
Dudley
nhanh chóng đóng cửa lại, nói với Harry: “Địa phương
kỳ quái hôm nay đi là nơi nào? Làm sao đệ lại biết? Nơi đó có những người gì vậy?”
“Chậm một chút, ca hỏi một lúc nhiều như vậy, ta làm sao trả lời được.” Harry lấy đồ ăn lót dạ ra, ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói: “Thiệt là, gấp gáp như vậy làm cái gì, ta còn chưa ăn cơm tối xong.” Nhìn thấy
Dudley
đã bắt đầu xắn tay áo lên, Harry vội vàng nói: “Dừng, dừng, ta nói không được sao, ca ngồi xuống chậm rãi nghe đi.”
“Được, đệ nói đi.”
Dudley
kéo bừa một cái ghế dựa, ngồi xuống trước mặt Harry nhìn cậu nói.
Harry nghĩ nghĩ, cắn đồ lót dạ trong tay nói: “Nơi chúng ta đi hôm nay là Hẻm Xéo, người thường sẽ không thể nhìn thấy, chỉ có người có năng lực đặc thù mới có thể thấy, mà những người có năng lực đặc thù đó gọi là “Phù thủy”.”
“Harry, không phải đệ cũng là…”
Dudley
chần chờ hỏi.
“Đúng a.” Harry gật đầu, thực sảng khoái đáp: “Cha mẹ ta đều là phù thuỷ, ta tất nhiên cũng vậy.”
“Làm sao đệ biết?”
Dudley
hỏi: “Đệ nhỏ như vậy đã tới nhà của ta, làm sao biết chuyện về ba mẹ?”
“Duddie, chuyện từ khi ta còn nhỏ ta đều nhớ rõ.” Harry cúi đầu, nặng nề nói: “Duddie, có phải hay không ca nghĩ ta là một quái vật.”
“Làm sao có thể, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.” Dudley đứng lên đi đến trước Harry, nâng mặt cậu lên, đối diện với
Dudley
nói: “Đệ là đệ đệ của ta, không phải quái vật.” Rồi lời nói lập tức thoải mái: “Siêu năng lực a, ta phi thường hâm mộ đệ.”
Harry nhìn Dudley, hoàn toàn không giống
Dudley
trong sách, từ bé tới giờ luôn giống như ca ca che chở cậu, hiện tại biết cậu là phù thuỷ cũng không có xa lánh cậu: “Duddie…” Harry nhẹ nhàng kêu.
“Ân, chuyện gì?”
Dudley
trả lời.
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn kêu tên ca.” Harry nói: “Duddie, có ca ở đây thật tốt.”
“Đó là đương nhiên, ca ca của đệ mà.”
Dudley
tự hào nói: “Đúng rồi, Harry, hôm nay đệ mua nhiều thứ như vậy, giấu ở chỗ nào, mau lấy ra đi.”
Harry cầm ba lô ra, đem mấy thứ mua hôm nay ra, đưa cho
Dudley
một ít đồ ăn vặt, chính mình cũng cầm lấy ăn.
“Harry, đệ mua nhiều sách làm cái gì?”
Dudley
nhìn sách đã xếp thành một chồng trên bàn, tuỳ tiện rút một quyển, hỏi.
Harry cầm quyển Lịch sử Hogwarts, vừa nhìn vừa nói: “Phù thuỷ cũng có trường học, tầm đến khi ta 11 tuổi sẽ đi đến trường Hogwarts này, hiện tại ta cái gì cũng đều không hiểu, nên tự nhiên muốn mua nhiều để biết trước. Ta cũng không muốn tới trường học thành đứa cái gì cũng không biết.”
“Cái gì?”
Dudley
để sách trên tay xuống, hỏi: “Đệ muốn đến cái trường học này? Đệ không cùng ta lên trung học sao?”
“Dudley, ca hãy nghe ta nói.” Hary nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tin tưởng Dudley, dù sao sau này muốn đến Hogwarts cũng cần
Dudley
tiếp nhận. Dừng một chút, Harry mở miệng nói:
“Ca có biết, cha mẹ ta đều qua đời, bọn họ là bị người gϊếŧ hại, mà người đó lại ở trong giới phù thuỷ, ta muốn báo thù tất nhiên phải học tập tri thức phù thuỷ.”
“Harry, cái này quá nguy hiểm.”
Dudley
lo lắng nói: “Dì Lily mong muốn đệ sống bình an, khoái hoạt hơn.”
“Dudley, ca yên tâm, ta sẽ không tự nhiên mà đi báo thù, ta sẽ cố gắng học, làm cho mình cường đại lên, đến khi có đầy đủ năng lực đã.” Harry ngoài miệng nói như vậy nhưng nghĩ đến những việc phát sinh khi vào Hogwarts, cảm thấy có chút đau đầu.
“Quên đi, đệ đã quyết định, ta sẽ không nói gì nữa.”
Dudley
vỗ nhẹ lưng Harry, nói nhẹ: “Chỉ cần đề đừng quên, ta là ca ca của đệ, nơi này còn có nhà cho đệ về.”
“Được.” Harry gật đầu, không nói gì.
Dudley
cầm lấy quyển sách trên bàn, tò mò đọc, giống
như lúc trước không hề thấy Harry trộm lau nước mắt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
- Chương 11