Lúc trước cô vẫn luôn ở làm nghề ở Châu Ninh An, hiện giờ….Đến đây rồi cũng nên đi Phủ Khai Phong nhìn xem.
Nguyên Bồi liền suy đoán Tạ Ngọc ý tứ nói: “Nếu như thế, Mã cô nương không bằng cùng chúng ta cùng đồng hành. Thứ nhất, có thể chiếu ứng lẫn nhau, thứ hai, hành trình đi đến thủ đô khoảng hai ngày.Có thể vết thương của đại nhân phải nhờ cô xử lí.
Mất tận hai lượng bạc, nhất định phải hồi lại vốn bằng được.
Mã Băng liếc nhìn Tạ Ngọc một cái, cười nói: “Nếu như thế, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cô tới Từ phủ không phải một lần hai lần, tự nhiên biết vợ chồng Từ Mậu Tài thường ngày kiểu gì cao ngạo. Hôm nay lại kinh sợ đối với người thanh niên này, nhất định bởi vì người thanh niên này có quan hệ gì đó với Phủ Khai Phong.
Người đàn ông vạm vỡ, thô kệch hưng hành động thực sự nhanh nhẹn, không bao lâu liền mang theo mấy gói thảo dược trở về.
Mã Băng đã quen với dược phòng của Từ liền tìm ra cối giã thuốc, lấy ra băng gạc. Lại đem băng gạc cẩn thận gấp thành những mảnh dài, hướng tới Tạ Ngọc đi.
Khi mùi vị đắng ngắt tới gần, Tạ Ngọc theo bản năng quay mặt đi, nhưng mà ngay sau đó đã bị một bàn tay hơi lạnh bẻ trở về, “Đừng nhúc nhích.”
Mã Băng đem bọc băng gạc đựng thuốc để lên trên đôi mắt của anh ta, rồi buộc ra sau đầu.
Buộc thành cái nơ xinh đẹp hình con bướm
Tạ Ngọc sau khi ngửi thấy mùi thuốc mặt liền trở nên tái mét, khiến cho đôi lông mày nhăn lại.
Mã Băng càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng thực dễ dàng để nhìn ra lai lịch của người trước mặt, vị đại nhân này lai lịch chỉ sợ là thâm sâu khó lường.
Hơn nữa ở độ tuổi như vậy, thế nhưng có thể khống chế được tính tình của chính mình , thật là hiếm thấy .
“Nếu để đôi mắt lành lặn ở ngoài lâu sẽ dễ dàng hoa mắt, cho nên cố gắng chịu đựng một chút đi.” Đại phu trẻ tuổi nói như vậy.
Một lúc sau, Tạ Ngọc liền cảm thấy phía trên hai mắt thật mát lạnh, nhịn không được thích ý mà thở hắt ra.
Mặc dù vị đại phu này chặt chém rất ghê nhưng cũng rất xứng đáng vì tay nghề của cô ấy rất tốt.
Vợ chồng Từ Mậu Tài lúc này mới nơm nớp lo sợ tiến lên thỉnh tội.
Tạ Ngọc tuy nhìn không thấy, lại cũng có thể đoán được, cười nhạo nói: “Các ngươi sợ ta bởi vậy thẹn quá thành giận, mượn cơ hội trả thù, bỏ đá xuống giếng?”
Vợ chồng hai người không dám trả lời, nhưng những suy nghĩ đã được viết rõ trên mặt rồi.