Mấy năm nay bởi vì eo lưng đau, hơn nửa đời người của hắn gần như đều phế đi, chỉ chịu đựng đau đớn thôi thì không nói, mà vì người đau nên chỉ có thể làm những công việc nhẹ nhàng, đương nhiên bổng lộc cũng sẽ ít đi.
Hiện giờ nếu chữa khỏi bệnh, tất nhiên cuộc sống sẽ dần tốt lên, chỉ hai lượng bạc thì tính là cái gì?
Tạ Ngọc im lặng theo dõi: “……”
Ngươi có phải có chấp niệm gì đối với hai lượng bạc không vậy?
Ta đưa ngươi tới Phủ Khai Phong để ngươi tới nơi này làm buôn bán sao?
Mã Băng vui vẻ thu bạc, cảm giác nhiệt tình mười phần, lại nhìn mọi người nói: “Còn có ai nữa không?”
Ơ, kia không phải là Thế tử gia sao?
Cô không có thành ý gì mà gật đầu đối với Tạ Ngọc, sau đó tầm mắt chỉ xẹt qua người anh ta, không mang theo nửa điểm lưu luyến.
Tạ Ngọc: “……”
Ta không đáng giá hai lượng sao?
Bọn nha dịch thất thần nhìn nhau, nhất thời thế nhưng không có ai dám tiến lên.
Nếu nói là động tâm, đương nhiên là động tâm, nhưng tiếng kêu mới vừa rồi của đồng môn kia cực kỳ bi thảm, đáng sợ. Lỡ như chính mình nhịn không được, chẳng phải là mất hết thể diện trước mặt mọi người sao?
Mã Băng nhướng mày, bỗng nhiên cười như không cười nói: “Ta dám cá với các ngươi là không có ai dám lên, chỉ có vị hảo hán vừa tối mới dám đi lên mà thôi.”
Biểu tình của Tạ Ngọc nháy mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
Biện pháp này…… Ngươi có thật vừa học liền dám dùng không?
Lý do một số biện pháp cũ kì và lỗi thời vẫn được sử dụng, hơn nữa lần nào cũng thành công là bởi vì nó đã ăn sâu trong tâm trí của con người. Chỉ cần áp dụng thì sẽ thành công
Quả nhiên, lời Mã Băng vừa nói ra, hiện trường tức khắc xao động lên.
Đánh đố?
Nếu ngươi đã nói lời này, đương nhiên các huynh đệ không thể không làm.
Cũng không cần Mã Băng lại động viên thêm, lập tức có một người sải bước tiến lên, vỗ ngực, ngạo nghễ nói: “Đi lên thì đi, ngươi còn có thể ấn chết ta sao?”
Hán tử mới vừa rồi đã bị ấn quá trầm mặc một lát, đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Huynh đệ, là thật sự có rất nhiều lần ta đau đến nỗi cho rằng mình đã chết.”
Trong nháy mắt, hắn ta tưởng như thấy nãi nãi đã chết đi nhiều năm bây giờ lại cười với chính mình.
Dũng sĩ mới: “……”
Tạ Ngọc nhìn không nỗi nữa.
Anh ta thấy nếu tiếp tục cái tình hình này, sợ rằng thể diện của Phủ Khai Phong sẽ giống như bức tường bong tróc đầy ở bên ngoài, đυ.ng một cái liền xoẹt xoẹt rớt hết.
Anh ta tiến lên hai bước, “Mã cô nương, phiền cô nói chuyện một chút.”
Mọi người thấy anh ta mở miệng, không tiện quấy rầy, đành phải giải tán.