Nói xong lời cuối cùng, trong thâm tâm của anh ta quả thực tích một hồi nước mắt chua xót.
Hắn đã bái sư từ thuở niên thiếu, bưng trà rót nước, giặt quần áo, bóp lưng. Đem sư phụ kia hầu hạ như tổ tông tận năm sáu năm, đối phương mới bằng lòng chỉ cho chút mánh khoé.
Năm,sáu năm nữa trôi qua, hắn ta phải âm thầm khổ luyện rất nhiều, lúc này mới có thể một mình đảm đương công việc.
Nhìn vẻ mặt có phần đau khổ của hắn ta, Mã Băng có chút không đành lòng cho nên định không nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhịn không được nói:
“Ôi chao, cái khác ta không nói nhưng đây đều là những thủ pháp đơn giản của người thợ săn, người hái thuốc và những người dựa vào núi để kiếm sống, họ đều có thể tự mình nhận dạng dấu chân.”
Trong núi có nhiều dã thú, mọi người đều là lấy mạng sống đổi cơm ăn, đương nhiên muốn tránh chúng đi. Cho nên bằng dấu chân của dã thú lưu lại hay dấu răng, thậm chí là phân, con người đều có thể đoán được đó là loại dã thú gì, thể trạng như thế nào, đến đây lúc nào, đi nơi nào……Đây đều là những phương pháp để họ có thể bảo tồn mạng sống của mình.
Lời nói của Mã Băng lập tức khiến tất cả mọi người rơi vào trầm lặng,
Lời này, khiến trong lòng Tạ Ngọc khẽ nhúc nhích, rộng mở thông suốt.
Đúng rồi, không riêng Phủ Khai Phong, nha môn khắp nơi đều cần rất nhiều nhân tài, có thể là người đã làm từ lâu hoặc là do người có quen biết giới thiệu, hoặc là con kế nghiệp cha, người dân bình thường tuy có thể nhận được tiền nhưng lại không được trọng dụng mấy.
Nhưng thật sự trong dân gian có bao nhiêu người tài giỏi? Tùy ý để bọn họ dừng lại,, thật sự phí phạm của trời.
Ân, sau khi trở về có thể nhắc tới chuyện này với đại nhân.
Tạ Ngọc ra hiệu cho nha dịch tiến lên nghiệm thi, lại hỏi Mã Băng, “Mã cô nương còn có cao kiến gì không?”
Mã Băng đến trước nha dịch kia.
Nha dịch hoàn toàn thẳng thắn nói, “Cô nương cứ nói đừng ngại.”
Tuổi tác của hắn ta đã đủ để làm cha của người ta rồi, nên không có bụng dạ hẹp hòi đến mức như vậy. Huống hồ, trong nhân gian rất hiếm người nói đến chuyện này, có thể nói ra rồi bàn luận cũng tốt.
Mã Băng không phải người có tính tình ngượng ngùng, thấy chính hắn không ngại, lập tức nói.“ Đó hẳn là hung khí gϊếŧ người”
Sau đó, cô chỉ vào một viên đá dính máu cách đó không xa nói tiếp:
“Hung thủ chắn chắn là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân mạnh mẽ”