“Nương a, quỷ a!”
“Cứu cứu mạng!”
Mã Băng: “……”
Đây là hình dáng của người đàn ông Khai Phong?
“Đừng gọi nữa!” Mã Băng mắt trợn trắng, “Người mà các ngươi muốn tìm có phải trạc tuổi với các ngươi, mặc một cái áo khoác màu xanh lam đúng không?”
Các nam nhân đang thét chói tai đột nhiên im bặt.
Người này không phải quỷ sao?
Bốn người nhìn nhau, đều từ trên mặt lẫn nhau thấy được hai chữ “Mất mặt”, sau đó lại yên lặng mà quay mặt đi.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, bốn người chạy chầm chậm tới nhưng chưa tới gần đã bị Mã Băng ngăn lại,
“Đứng yên, đừng nhúc nhích!”
Ngu xuẩn, đừng đem dấu chân trên mặt đất dẫm hỏng.
Bốn người này thật sự là dừng lại luôn, sau đó vừa nhấc đầu đã thấy người chết nằm trên mặt đất.
“Lão lục!”
“Thật là lão lục, đôi giày kia là lão lục lấy của tôi!”
“Ngươi, ngươi gϊếŧ lão lục sao?!” Trong đó một người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mã Băng.
Bây giờ, bọn họ thực sự là thật không dám đi qua.
Quả thật là “Thanh trước xà nhi khẩu,Hoàng phong vĩ thượng châm.Lương ban giai khả độc,Tối độc phụ nhân tâm!”****, nhìn trẻ tuổi xinh đẹp,tại sao lại dám làm như vậy?!
***nghĩa****Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ.
Trên cái đuôi của con ong vàng (ong vò vẽ ?).
Cả hai đều khá độc,
Nhưng cực kì độc là lòng dạ đàn bà!
Mã Băng vừa muốn giải thích, lại có một người run run kêu lên, “Trời ơi, lão lục a, ngươi, ngươi một nữ nhân, tại sao có thể làm ra chuyện sát nhân như vậy!”
“Vô lý, thiên tử dưới chân đều dám gϊếŧ người!”
Mã Băng: “……”
Các ngươi con mẹ nó nhưng thật ra nghe ta nói chuyện a!
********
Cùng lúc đó, thư phòng Phủ Khai Phong.
“Nghe nói đôi mắt của ngươi bị thương, hiện tại đều lành rồi đúng không? Ngươi đã đến chỗ Đỗ đại phu để xem bệnh chưa?”
Đồ Hào, phủ doãn đương nhiệm của Phủ Khai Phong hỏi Tạ Ngọc ở phía đối diện.
Đỗ đại phu đang sinh sống ở bên trong Phủ Khai Phong, trong quá khứ từng là ngự y, y thuật cực kì giỏi.
Kỳ thi đình sắp tới, lại sắp tới cày bừa vụ xuân, việc triều chính thập phần bận rộn, đêm qua hắn cùng vài vị đại thần phải ngủ lại trong cung, mới vừa biết được Tạ Ngọc bị thương.
“Ta đã xem qua rồi, thật ra loại thuốc kia dùng rất tốt, không cần chữa thương thêm lần nữa đâu.” Trên mặt Tạ Ngọc đã không còn băng gạc, chỉ là khóe mắt còn hơi hơi có mấy tia máu, nếu không nhìn kỹ, thật sự sẽ không nhìn ra cái gì.