Phụ nhân kia mặt đỏ tai hồng, thoái thác không ngừng, rốt cuộc thấy không lay chuyển được cô, e thẹn cầm mấy quả quýt, lại kêu nhi tử cảm ơn Mã Băng.
Mã Băng không có ngăn cản.
Đối với người nghèo mà nói, đây là phương thức duy nhất mà bọn họ có thể cảm ơn. Nếu lại cự tuyệt, sợ rằng sẽ khiến bọn họ trong lòng bất an.
Sau khi vào thành, Mã Băng liền nói: “Tạ đại nhân, đôi mắt của ngươi đã lành rồi, đêm nay không cần bôi thuốc mỡ chỉ cần ngủ một giấc là được.
Nếu là không yên tâm, ngươi có thể tìm vị đại phu tài giỏi khác để xem bệnh, chắc chắn kết quả cũng sẽ như vậy. Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta nhiều ngày nay, chúng ta phải từ biệt ở đây rồi .”
Tạ Ngọc không trả lời mà hỏi lại: “Mã cô nương có chỗ ở không?”
Mã Băng cười nói: “ Ta thật sự không có, đang định đi tìm đây.”
Hoắc Bình vẫn luôn nhìn sắc mặt của Tạ Ngọc nói tiếp: “Nếu như thế, không bằng cô nương tạm thời cùng chúng ta đi Khai Phong Phủ ở tạm, sau đó lại chậm rãi tìm chỗ ở cũng không muộn.”
Mã Băng kinh ngạc nói: “Các vị là quan viên của Khai Phong Phủ, đi vào không sao, nhưng ta chỉ là một người dân thường, không thân chẳng quen, tùy tiện tiến vào phủ thật sự không ổn!”
Hoắc Bình nói: “Mã cô nương không biết sao, ở Khai Phong Phủ, ngoài nơi làm việc và sinh hoạt hằng ngày của các vị quan viên hằng ngày, còn một số biệt viện*….
*ý chỉ căn nhà ở nơi riêng biệt
Khai Phong Phủ có quyền lực to lớn, mỗi ngày người tới làm việc, tới báo án vô số kể, số người bản địa chỉ là một bộ phận nhỏ, những người từ nơi khác đến căn bản không thể quay về trong ngày.
Nếu như có người nghèo từ nơi xa tới cầu khẩn rằng ban đêm không có chỗ để ở lại, đương nhiên sẽ không để bọn họ lưu lạc ở nơi đầu đường xó chợ, vẫn luôn có biệt viện cho bọn họ tạm nghỉ ngơi.
Trừ cái này ra, còn có một số ít phòng ốc tương đối sạch sẽ, chỉnh tề, chuyên dùng cho bạn bè, người thân của quan lại ở lại khi tới chơi qua đêm, cũng coi như là một loại phúc lợi dành cho quan lại.
Trong nháy mắt Mã Băng có chút động tâm.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
“Ý tốt của chư vị* ta xin ghi nhớ trong lòng , rốt cuộc đây cũng không phải giải pháp lâu dài, ta trước tiên ở khách điếm đi.”
*Các ngài, các ông. ☆Tương tự: “chư quân” 諸君.
Danh không chính ngôn không thuận, lỡ như ta không tìm thấy nơi để ở, chẳng lẽ phải ăn vạ nơi đó?