Mã Băng ngẩn ra, rồi thản nhiên nói: “Không phải là công phu gì, hồi nhỏ ta thường đi theo cha mẹ vào núi săn thú, hái thuốc. Nếu là bước chân mạnh một chút, sẽ kinh động dã thú, dễ dàng gây ảnh hưởng tới tính mạng. Cho nên theo thời gian trôi qua, bước chân tự nhiên nhẹ nhàng.”
“Thì ra là thế.”
Tạ Ngọc gật đầu, không nói tin, cũng không nói không tin, phảng phất chỉ là đơn thuần muốn nghe đến một đáp án.
Người này…… Mã Băng lại nhìn anh ta vài lần, cho đến khi Hoắc Bình mang theo Từ Mậu Tài trở lại đây, lúc này mới rời đi.
Hoắc Bình trong tay cầm một chiếc áo lông chồn được làm thủ công rất đẹp nói,
“Đại nhân, trời lạnh, mặc thêm đi.”
Tạ Ngọc nhìn về phía Mã Băng rời đi,
“ Đưa nó cho Mã cô nương.”
Hoắc Bình: “Này……”
Mã Băng chưa đi bao xa nghe vậy, lập tức từ trên lưng ngựa lấy ra một cái áo choàng da dê mặc vào.
Đây là cái gì? Ta mới không bị mắc lừa, hừ.
Hoắc Bình thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm “Mã cô nương có cái của riêng mình rồi.”
Tạ Ngọc ừ một tiếng, lúc này mới kêu Hoắc Bình lại đây khoác áo choàng cho chính mình.
“Từ đại nhân có việc gì sao ?” Anh ta kéo áo choàng vào.
Lông chồn đen dùng để làm áo choàng là lấy từ dịp Tết Nguyên Đán trong cung, rất mềm mại và dày dặn. Lông tơ mềm mại vây quanh ở cằm Tạ Ngọc, khiến cho anh ta toát lên vài phần dịu dàng hiếm có.
Từ Mậu Tài thật sự có chút sợ Tạ Ngọc, nhưng nếu hiện tại không làm gì đó, có thể Từ gia sẽ diệt vong.
Ông ta cắn chặt răng, “Đại nhân,nhi tử của ta không phải loại ngoan ngoãn gì, nhưng nếu không có có người dụ dỗ, tuyệt đối không khả năng tiếp xúc với thuốc phiện. Nó, nó tuyệt đối là bị hãm hại, cầu xin đại nhân nắm rõ.”
Tạ Ngọc khoé mắt có chút cong lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm huyệt thái dương,
“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”
Từ Mậu Tài bỗng nhiên lấy hết dũng khí,
“Bên người nó đều là tâm phúc của ta, hằng ngày nó ra cửa nhìn chằm chằm đến gắt gao, căn bản không cơ hội chạm vào thuốc phiện.”
Tạ Ngọc chợt ngẩng đầu, “Hắn trước kia dùng thuốc phiện đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định nói.
Rõ ràng đã bị bịt mắt, nhưng Từ Mậu Tài lại cảm thấy phảng phất có tầm mắt sắc bén đâm thẳng lại đây, khiến thể xác và tinh thần của ông ta đều run.
Trên mặt ông ta cứng đờ, “Đại nhân nói đùa, nhi tử ta tuy phản nghịch nhưng không dám làm điều đó”