Ngươi thích bạc như vậy à?” Tạ Ngọc mang theo ý cười hỏi.
Mã Băng lúc này mới ý thức được chính mình đang cười ra tiếng, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: “Này anh ta đang phát rồ nói cái gì vậy”
Trên đời này có người nào không thích bạc sao?
Tạ Ngọc dường như cũng nhận thấy mình vừa hỏi một câu thật ngu ngốc, dứt khoát cúi đầu ăn cơm.
Bởi vì không nghĩ tới Từ Mậu Tài vô dụng như vậy, đoàn người bọn họ căn bản là không mang bộ đồ ăn. Chén đũa trong tay Tạ Ngọc đều là do Hoắc Bình cầm đao tước, bây giờ vẫn còn thoang thoảng mùi cây cỏ.
Tuy rằng hiện tại nấu ăn vội vàng ở nơi hoang dã, nhưng hương vị thịt kho lại quá thơm, khiến cho mọi người càng thêm đói khát.
Tạ Ngọc không thể nhìn thấy, anh ta có vẻ cáu gắt gắp lấy đồ ăn, nhưng như cũ không cần người hỗ trợ.
Đầu tiên, anh ta nâng chén ở bên tay trái dọc theo bên ngoài nồi nhẹ nhàng vẽ một vòng, tựa hồ đang đặt giới hạn. Sau đó tay phải không do dự cầm đũa lên.
Lửa trại đột nhiên bùng lên, ngọn lửa chợt bành trướng, đốt cháy mấy con côn trùng ở bên ngoài. Nháy mắt trong không khí tràn ngập khói đen cháy khét, có chút làm người sặc.
Nhưng anh ta vẫn có tâm trạng khen một câu, “Hương vị thực ngon.”
Khi đưa miếng thịt vào miệng, nháy mắt miếng thịt tan chảy ở trong miệng, tràn ngập ở khoang miệng.
Là thịt thỏ, thịt được hầm mềm nhừ.
Hương vị rất đặc sắc, có chút thô ráp so với thịt anh ta đã ăn trong dĩ vãng,nhưng lại rất thích hợp với tình cảnh hiện tại.
“Bên trong có dược liệu sao?” Tạ Ngọc cẩn thận hỏi một câu.
Miệng lưỡi thật nhạy bén , Mã Băng gật đầu, “Mắt của ngươi bị xuất huyết, sưng đỏ, cho nên thời điểm ta hầm liền bỏ thêm hạt muồng rang. Hạt muồng có tác dụng mát gan, sáng mặt, cây tể thái cầm máu thanh nhiệt, ăn cùng nhau cực kì thích hợp.”
Tạ Ngọc khẽ cười nói: “ Cái này xứng đáng từng đồng tiền bát gạo.”
Nguyên Bồi hướng hai mắt nhìn sang phía bên này, sau đó chạm vào người Hoắc Bình đang bưng cái bát gỗ lớn ăn cơm , “Sao vẫn vừa nói vừa cười?!”
Hoắc Bình ăn đến miệng bóng nhẫy, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sao, chẳng lẽ còn muốn khóc?”
Thật là một chuyện lớn !!!
Nguyên Bồi: “……”
Thực sự không phải chuyện nhỏ, nha đầu kia có phải hay không chỉ để ý đến tiền?
Đây thực sự là phi vụ lừa đảo trắng trợn!?
Đoàn người trừ bỏ Mã Băng cùng Từ Mậu Tài đều là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, ăn mấy món ăn hoang dã chỉ lót được cái bụng thôi, căn bản ăn không đủ no.