Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khai Thị

Quyển 2 - Chương 14: 26. Tự Tại Phi Tha Tại

« Chương TrướcChương Tiếp »
26. TỰ TẠI PHI THA TẠI

(Vạn Phật Thành ngày 16 tháng 9 năm 1982)

Trên thế giới mỗi ngày mọi chuyện đều biến. Loài người, vạn vật, thời gian, không gian đều biến.

Mùa này đáng lẽ không mưa, song lại mưa; đó là khí hậu bất thường. Do có nhiều nhân duyên đặc thù nên nó mới biến. Như núi lửa bộc phát là vì lòng đất tích chứa áp lực lên khối đất bên trên quá lớn; đó cũng gọi là biến. Con người thất thường thì ta gọi là điên (bịnh thần kinh). Khí hậu thất thường thì ta gọi đó là bịnh thần kinh của khí hậu; chắc chắn là có chuyện bất thường xảy tới. Ðó đều không phải là hiện tượng tốt.

Trong lúc này, đủ thứ tai ương, tật bịnh phát sinh, mình cần phải dụng công tu hành, phải biến điều u tối thành điều kiết tường, phải làm cho tai họa trở thành bình an. Nếu mình không tu cho tốt thì khi khí hậu thay đổi, mình cũng thay đổi theo! Khi con người biến đổi về tâm lý thì nhiều vấn đề phát sinh. Nên kẻ học Phật Pháp, lúc có sự biến hóa phát sinh thì phải đặc biệt dụng công tu hành, hoặc là niệm Phật cho nhiều, hoặc là trì chú, tụng kinh cho nhiều. Khi có sức lực thì phải ráng làm nhiều chuyện tốt lành, bởi:

Ðức đại oan nghiệp tiêu.

(Ðức lớn thì oan nghiệp mới tiêu trừ được.)

Ở vào thời không bình thường thì mình phải "tùy duyên bất biến," theo duyên mà không thay đổi. Ðiều quan trọng nhất là đừng sinh lòng nóng giận, vì nóng giận thì tức là biến, là thay đổi. Con người muốn liễu sinh tử thì phải chịu nỗ lực. Nỗ lực tức là sao? Nghĩa là bất cứ làm việc gì đều phải hết sức chân thật. Khi gặp điều tai hoạ, chuyện nghịch ý, rắc rối thì đừng động tâm, đừng sinh lòng bực tức, nóng giận. Ðó tức là nuôi dưỡng cái tánh Trời, tánh Ðất trong người mình. Làm đặng như vậy thì có thể vá trời lấp biển, trở thành kẻ chân chánh tu Ðạo, chân chánh học Phật, cầu Pháp. Cho nên cần phải nghiên cứu một cách rõ ràng sâu sắc, không nên chấp trước mọi chuyện, mọi việc. Hễ chấp trước thì mình không giải thoát, tự tại.

"Khán phá, phóng hạ, tự tại." Khán pháÔ tức là nhìn suốt; phóng hạ tức là buông xả, vất bỏ. Hễ khán phá thì hiểu suốt rõ ràng mọi sự; hễ phóng hạ thì giải thoát; hễ giải thoát thì mới chân chánh tự tại. Không giải thoát thì không thể tự tại được. Tự (mình) mà không tại thì tha (kẻ khác) tại. Tha tại tức là vọng tưởng đầy dẫy.

Nếu theo mặt chữ mà nói thì đầy ý nghĩa: Tha tại tức là người khách chiếm đoạt cương vị người chủ; người chủ bây giờ không còn làm chủ nhà nữa. Các vị chú ý điểm đó: Người chủ mà không quản lý được nhà mình thì thật là điên đảo! Chuyện gì cũng sẽ không có quy củ!

Phóng hạ tức là giải thoát, nghĩa là đã tốt nghiệp trường Giới Luật rồi, và đã ra khỏi nhà phiền não, vô minh. Khi tốt nghiệp, lãnh bằng cấp chứng nhận tức là đã giải thoát. Có giải thoát thì mới tự tại; nếu tự mà không tại thì tha tại! Giặc mà lại thì bao nhiêu vật báu trong nhà đều bị y vét sạch cả. Tha tức là vô minh, vọng tưởng, phiền não, thiên ma, ngoại đạo, quỷ quái. Nếu mình không thể chăm sóc được nhà của mình thì đương nhiên kẻ khác sẽ chiếm đoạt. Cho nên các vị phải hết sức chú ý, cẩn thận: nhất định là phải tự tại!

Nhưng muốn tự tại thì trước hết mình phải nhìn cho xuyên thủng, phải thấu suốt rõ ràng mọi sự:

"Nguyện tiêu tam chướng, trừ phiền não,

Nguyện đắc trí huệ chân minh liễu,



Phổ nguyện tội chướng tất tiêu trừ,

Thế thế thường hành Bồ Tát Ðạo." Dịch là:

"Nguyện tiêu ba chướng, sạch phiền não,

Nguyện đạt trí huệ, thật suốt rõ,

Tất cả tội chướng nguyện tiêu trừ,

Ðời đời luôn tu Bồ Tát Ðạo."

Ðó là tự tại, tự làm chủ chính mình. Nếu muốn giải thích một cách sâu xa thì tự mà không tại tức là Phật tánh không hiện tiền; khi đó ma vương ngự trị bên trong nhà, và chính mình bị Lục tặc xâm phạm, nên dù muốn về nhà cũng về không đặng. Do đó từ sáng đến tối, mình cứ luôn luôn có ý nghĩ phạm giới. Tuy chưa thật sự phạm giới, nhưng lúc nào cũng có tư tưởng phạm giới, vậy không phải ngu si thì là gì?

Cho nên tự mà không tại thì bị giặc xâm phạm; tự mà tại thì mới làm được chủ nhà mình. Tự mà không tại thì không tự chủ, cứ như bị giòng nước trôi, tùy theo cảnh giới mà luân chuyển. Hợp với người mà không a dua với đám đông, đó là ý nghĩa không bị cảnh giới làm lay chuyển. Cho nên kẻ tu hành dụng công chẳng ở đâu khác: ngay nơi thân này, nơi mạng này, nơi tánh này. Làm chuyện gì mình cũng phải thấu suốt rõ ràng. Ðược vậy mình sẽ không làm chuyện hồ đồ, mà sẽ đạt đến chỗ tri hành hợp nhất!

27. YÊU QUÁI XUẤT THẾ

(Vạn Phật Thành ngày 30 tháng 9 năm 1982)

Thời Mạt Pháp là thời mà "ma cường Pháp nhược," thế lực của ma càng ngày càng mạnh, thế lực của Phật thì càng thu hẹp. Phật không chú trọng đến thế lực mà chú trọng đến oai đức. Lúc phước báo của chúng sinh còn lớn thì lúc đó "Pháp mạnh ma yếu"; lúc phước báo của chúng sinh mà ít thì "ma mạnh Pháp yếu."

Hiện tại toàn thể nhân loại giống như một trái núi do nhiều quả trứng nhỏ bé hợp thành vậy. Nếu một quả trứng nào bể thì cả một núi trứng sẽ sụp đổ. Cho nên sinh mạng của con người thật sự bị đe doạ. Chính vì vậy nên ở chỗ nào cũng thấy ma vương và bè lũ quyến thuộc của nó.

Chân lý nói ra thì chẳng có người nghe, song điều tà nói ra thì không biết bao nhiêu người tin theo! Như lúc giảng Kinh thuyết Pháp thì tuy có người đến nghe song họ tới rất miễn cưỡng, không phải thật sự vui vẻ mà nghe; nhưng nói đi nghe ca hát, đi coi chiếu bóng, đi khiêu vũ thì tranh nhau đi, cho đó là điều hay nhất, tốt nhất. Các vị có thể thấy: Lòng người không như xưa nữa, Ðạo đức đã suy đồi! Ðiều đó cho thấy ma vương đã dùng thế lực và "ma thông" để nhiễu loạn thế giới!



Hiện tại yêu quái lớn nhất là điện não (computer). Sau khi máy này được phát minh thì con người trở thành phế vật, không còn chỗ dùng nữa bởi vì máy điện não có thể giải quyết mọi vấn đề.

Ðiện não làm cho con người tê cứng đi không còn lòng nhân nghĩa; cũng làm cho con người trở nên ủy mị, không còn phấn chấn được nữa, chuyện gì cũng chẳng hiểu được thấu đáo, như "sinh ra trong cơn say, chết đi trong giấc mộng." Cho nên điện não không phải là ma quái thì là gì? Pháp thuật nầy là do trí khôn của ma quỷ mà phát sinh ra.

Còn một thứ yêu quái khác là truyền hình (T.V.), một sản phẩm làm cho con người bị mê hoặc không phân biệt được trắng đen, thị phi, sự lý. T.V. dạy trẻ nít làm chuyện mê muội, điên đảo, làm sao để gϊếŧ người, đốt nhà, trộm cắp, cưỡиɠ ɖâʍ, hút ma túy. Ðó đều là do ảnh hưởng của T.V. mà ra. Cho nên điện não và T.V. là hai thứ quái vật. Tuy là quái vật song người đời không nhận thức rõ ràng, lại coi như là của quý nên bỏ ra một số tiền lớn để mua về dùng.

Lại còn một thứ quái vật khác nữa, đó là hỏa tiễn vệ tinh. Bởi vì loại vệ tinh này bắn lên không trung rồi thì có thể hướng dẫn đầu đạn nguyên tử, khinh khí hay tia laser để gϊếŧ người. Tia laser (tiếng Trung Hoa gọi là tử quang) là một danh từ hết sức không tốt, bởi vì "tử quang" có nghĩa là ánh sáng gϊếŧ người. Ðây cũng là một thứ do ma vương phát minh ra để tiêu diệt nhân loại. Ngoài ra con người còn dùng mọi phương pháp để giúp sức cho quái vật này, phóng ra đủ thứ độc khí làm ô nhiễm con người, làm con cho người lạc vào mê hồn trận, đông tây nam bắc không còn phân biệt là đâu nữa. Ðó là do quyền lực của bọn ma này làm ra cả.

Hiện tại có một loại ma từ ngoài không gian tới muốn hủy diệt thế giới, với mọi thủ đoạn để tiêu diệt nhân loại. Chúng tung ra độc khí, hễ trúng vào ngũ cốc, lúa gạo, thì người ăn vào trúng độc; hễ trúng vào súc vật thì người ăn thịt chúng cũng trúng độc. Hễ trúng vào cá, hải sản thì người ăn chúng cũng trúng độc, sinh ra đủ thứ bịnh ung thư rồi chết.

Chúng ma này còn dùng chất độc có tác dụng chậm, bôi trên đồ vật mình dùng hằng ngày, như là giấy vệ sinh chẳng hạn. Giấy vệ sinh có mùi rất thơm làm người ta thích dùng, song lại có hại vô cùng, bởi vì nó sinh ra bịnh ung thư hoặc các bịnh khác. Xưa kia con người không có dùng giấy vệ sinh thơm tho và cũng không có những thứ quái bịnh nhiều như hiện giờ!

Nhưng thứ độc dược nguy hại nhất chính là đồng tiền giấy mà không ai có thể xả bỏ được. Trên tiền giấy có thứ độc dược, con người mà đυ.ng tới nó thì sinh ra bịnh tham lam; đến nỗi chuyện gì cũng phải cần tiền cho nhiều. Bất luận là ăn, là ở, là làm, cái gì cũng muốn càng nhiều tiền càng tốt; nên chỉ tìm đủ cách để kiếm tiền. Khi đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới tiền thì sẽ sinh ra bịnh ung thư, mà cái độc này thì không có gì cứu nổi.

Ởấ trong Tam thiên Ðại thiên thế giới, bởi vì có chư Phật ở nơi Vạn Phật Thành nên ta mới có thể viễn ly được độc khí đó. Các vị học Phật ở đây phải không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, không nói dối, thì mới không bị trúng độc của đồng tiền.

Các vị không ăn thịt, chỉ ăn chay, thì cái độc trong thịt cũng không xâm nhập vào người được. Chay lạt từ thực vật thiên nhiên, bản chất nó có sức giải độc. Cho nên bất luận là yêu ma quỷ quái phóng độc gì, nếu ăn chay một thời gian thì chất độc đó tự nhiên tiêu giải; do vậy ăn chay là phương pháp tốt nhất để kiện khang, trường thọ.

Hôm nay nói các vị nghe rồi, sau đây các vị hãy suy nghĩ, coi thử mình có phạm vào lỗi lầm gì không, nếu có thì mau mà cải đổi.

Ðừng nên tranh, tham, cầu, ích kỷ, tự lợi, nói dối. Nếu bỏ sáu tập khí xấu xa đó đi rồi thì không thể bị trúng độc được!

Ðiều quan trọng nhất là phải quét sạch đi rác rưởi của chính mình. Quét sạch tâm hận, oán, não, nộ, phiền. Hễ ai còn lòng tạp nhiễm trên, thì rác rưởi trong lòng người đó còn chưa quét sạch. Tâm mình mà sạch sẽ thì tự nhiên không hận ai, không oán ai, không sinh lo buồn, phiền não, không có nổi giận, cũng không sinh lòng phiền hà gì ai cả.

Phàm là đệ tử quy y tôi, bất luận là tại gia hay xuất gia, chân chánh tin tưởng tôi thì phải biết cải thiện thói quen lỗi lầm của mình. Phải đổ sạch thùng rác trong tâm mình, như vậy thì tại thời đại Mạt Pháp này mình có thể phóng hào quang làm cho thế giới được sáng lạng. Thế giới này sớm hay muộn sẽ hủy hoại, song nếu có người chân chánh tu hành thì thế giới tăng thêm chánh khí, giảm bớt tà khí; thế lực của Phật sẽ mạnh hơn, thế lực của ma sẽ yếu đi.

Các vị đừng coi lời nói của tôi giống như gió thổi qua tai, bởi nó rất trọng yếu và quan hệ thiết thực tới vấn đề hiện tại!
« Chương TrướcChương Tiếp »