Chương 1: Vũ mê Nhân Hòa đường - Quyển dung ly nhân ý Quái khách trong mưa

Ầm ầm!

Một đạo bạch quang xé nát tấm màn mưa, làm cho tấm hoành phi viết ba chữ lớn “Nhân Hòa đường” treo trên cửa tiệm thuốc sáng bừng lên.

Đúng lúc này, nam nhân trong mưa vừa hay ngẩng đầu lên nhìn tấm biển một lượt, tia điện quang vạch rách tầng mây đen, thấu qua làn nước mưa, cũng làm mặt y sáng bừng lên.

Đây là một hán tử trông có vẻ mệt mỏi, dưới cằm mọc một hàng râu rậm rạp đen rì, hai hàng lông mày cau lại, nhưng đôi mắt của y… đôi mắt của y rất sáng, trẻ, tràn đầy tiếu ý và thiện ý, còn có một vẻ thâm tình khiến các thiếu nữ xinh đẹp đều phải tim đập thình thịch mỗi khi tiếp xúc.

Trong sát na ngắn ngủi mà tia chớp lóe lên đó, hán tử đã kịp liếc nhìn tấm biển lớn trên cửa tiệm thuốc. Thần tình của y có vẻ rất trầm tư.

Chỉ thấy khóe môi y khẽ mấp máy, giống như đang đọc lại tên các vị thuốc một lượt vậy, sau đó liền ngẩng đầu bước vào bên trong.

Đúng vào lúc y sắp bước vào mái hiên của tiệm thuốc, mũi y liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, y có thể nhìn thấy những người trong tiệm sau màn mưa dày đặc.

Tổng cộng có bốn người.

Trước một cái tủ lớn đầy những ngăn kéo hình vuông, bên trên ngăn kéo có vòng đồng nhỏ tinh xảo là lão chưởng quầy mặc áo dài bằng vải gai.

Ngồi bên cạnh quầy hàng vừa ngáp dài vừa nghiền thuốc là người giúp việc chân đi giày cỏ.

Ngồi trước chiếc bàn nhỏ nhắm mắt sắc thuốc, thỉnh thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng, lấy một tấm khăn lụa trắng lên lau miệng là đại phu, còn bên cạnh ông ta là một dược đồng y phục giặt tới bạc phếch, đang cắm cúi dùng dao cắt các loại dược liệu.

Tất cả đều rất bình thường. Từ khi tiệm thuốc này được khai trương đến nay, tất cả đều do bốn người này duy trì. Lão bản mặc áo dài vải gai mở tiệm thuốc, thuê được một người giúp việc lười nhác luyện dược, một đại phu để chẩn bệnh bốc thuốc tại chỗ, còn có một dược đồng giúp việc lặt vặt nữa.

Tiệm thuốc không có gì không thỏa đáng, bốn người này cũng rất chính đáng, điểm không thỏa đáng là người sắp bước vào tiệm thuốc này.

Hán tử khẽ ậm ừ trong cổ họng vài tiếng, đang định nhấc chân bước vào bên trong. Đột nhiên, có ba người mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành che mưa từ phía góc phố bước lại. Mũ rộng vành được kéo xuống rất thấp, nhưng không thể che được đôi mắt sáng rực phát xạ thần quang, bên trong áo tơi là bộ kình trang xanh đen bó sát người, quyền đầu lớn như miệng bát, đầy những vết chai, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Ba người điệu bộ y như nhau, vừa đến trước cửa tiệm thuốc, một người liền đi vào trong, tới trước quầy thuốc, trầm giọng nói: “Bạch Tật Lê, Hắc Chi Ma, Nữ Trinh Tử, Sa Uyển Tử, mỗi thứ năm tiền”.

Chưởng quầy cười cười nói: “Dám hỏi có phải quý phủ có người bị thương lở loét hay không? Chi bằng thêm ba tiền Câu Kỷ Tử, Xích Thược Bạch Thượng, Phúc Bồn Tử và Xuyên Khung, sắc với nước cho mát gan bổ thận, đảm bảo sẽ thấy hiệu quả ngay”. Người kia ậm ừ một tiếng coi như đồng ý. Hai người còn lại, một người đi đến đứng bên chỗ sắc thuốc, một người khác ngồi xuống thạch cấp để tránh mưa.

Đại hán vừa nhìn đã biết ba người này một trước, một sau, một giữa, phong bế toàn bộ đường ra của tiệm thuốc, hơi chần chừ do dự không biết có nên bước vào hay không thì chưởng quầy thấy có người bên ngoài dầm mưa, liền cao giọng gọi: “Vị đại gia ngoài kia, không mua thuốc cũng không sao, vào đây sưởi ấm tránh mưa đi, nếu không để cảm mạo phong hàn thì khổ lắm đó!”.

Hán tử “ừ” một tiếng, người mặc áo tơi ngồi trên bậc thềm ngẩng nhanh đầu lên, hai ánh mắt sáng rực như điện quang, liếc nhìn y một cái, rồi lại cúi đầu, nhìn xuống mặt đất.

Hán tử đang định bước vào tiệm thuốc thì chợt nghe tiếng lanh canh vang lên, ở góc phố xuất hiện một cỗ kiệu, hai người khiêng kiệu nhấp nhô nhấp nhô đi rất nhanh, bước chân làm nước bắn tung toé, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước cửa tiệm thuốc.

Nữ tử ăn mặc như một a hoàn chạy bên cạnh cỗ kiệu phân phó một tiếng, cỗ kiệu liền dừng lại trước bậc cấp. Hán tử liếc nhìn thấy a hoàn này mặc y phục màu xanh nước, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng một vàng một ngọc, mỗi khi cử động đều vang lên tiếng leng keng rất vui tai.

Chỉ nghe a hoàn bật ô đánh “phụt” một tiếng. Trong màn mưa mờ mịt, a hoàn này ước chừng mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng rất thanh lệ đáng yêu, khóe miệng thoáng nở một nụ cười, gương mặt trái xoan hồng hồng như hoa sen, khiến người đang cay đắng nhìn thấy như được ăn đường phèn, người đang đau buồn nhìn thấy cũng vui lên, người cô độc nhìn thấy thì giống như có được một nữ tử nhu thuận ở bên mình vậy.

Hán tử nhìn vào trong kiệu, có một ống tay áo màu hồng thò ra ngoài, vén một góc màn che lên. A hoàn một tay cầm ô, một tay giúp chủ nhân vén màn tấm kiệu như vén lớp mây mù che phủ đỉnh núi.

Trong kiệu từ từ chìa ra một đôi hài thêu màu hồng phấn, động tác thật u nhã nhẹ nhàng, khiến cho cơm mưa rào dường như cũng biến thành mưa bụi, nhu hòa và dịu dàng, kế đó sau tấm màn lại thò ra một cánh tay.

Cánh tay ấy nhỏ nhắn mềm mại, năm ngón tay dài móng tay sơn màu phượng tiên hoa, chủ nhân của cánh tay này ắt hẳn là một vị tiểu thư yêu kiều nhưng yếu ớt, vì thế nên phải đặt tay vào thanh ngang trước kiệu mượn lực mới bước ra ngoài được. Chỉ một động tác này thôi, tất cả những người trong tiệm thuốc đều đã muốn lao ra đỡ lấy nàng rồi.

Chỉ nghe người trong kiệu nói: “Tiểu Khứ, đã đến chưa?”.

Thanh âm dứt khoát kiên định, mang theo ba phần anh khí, giống như một thanh bảo kiếm lấp lánh rực rỡ trong nắng, nhúng xuống nước rửa sạch lại càng thêm chói lọi. Thanh âm này có thể phác họa ra một nữ tử thành thục nhưng lại mang những đường nét ngây thơ của tiểu hài tử.

A hoàn tươi cười nói: “Tiểu thư, đến rồi!”.

Lúc này lão bản của Nhân Hòa đường kêu lên một tiếng, hứng khởi chạy ra đón khách: “Ly Ly cô nương thật đúng là mưa gió không đổi… A Văn, Thập Lục còn không mau dâng trà lên!”.

Dược đồng dạ một tiếng, chạy vào hậu đường rót trà, người giúp việc lười nhác cũng trở nên nhanh nhẹn, dùng chổi phủi nhanh chiếc ghế tử đàn đã được thời gian làm cho đen bóng.

Hán tử đứng đối diện với nữ tử mới vừa từ trong kiệu bước ra này.

Trong cơn mưa tầm tã, dưới chiếc ô giấy dầu, gương mặt nàng tựa đóa phù dung, thân hình nhỏ nhắn vận một chiếc váy màu tím than, eo lưng thắt một sợi dây lụa đen. Nữ tử yếu ớt dựa vào nữ tỳ áo xanh đứng bên, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện một chút yêu kiều và kiêu ngạo, hòa lẫn với nhau, khiến nàng càng thêm đẹp hơn, giống như ngọn nến đỏ trong gian phòng tối vậy, sáng nhưng ôn hòa, không gay gắt, nhưng hấp dẫn người khác.

Nữ tử dường như cũng liếc thấy hán tử, cúi thấp đầu nói câu gì đó với Tiểu Khứ, rồi đi vào trong tiệm thuốc, bước chân nhẹ nhàng không làm nước bắn lên chút nào.

Hán tử hơi ngẩn người, đưa tay cầm hồ lô bên hông lên, ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm, sau đó cũng sải chân bước vào trong.

Lão bản của tiệm thuốc lúc này đang khom mình tiếp đón vị “Ly Ly” tiểu thư này. Trên chiếc bàn nàng đang ngồi đã đặt một chung trà xanh, mấy lá trà nhỏ nổi lên trên, một làn khói nhẹ mang theo mùi hương thanh khiết bốc lên, càng làm cho bên ngoài thêm lạnh, bên trong thêm ấm.

Hán tử vừa vào trong, người giúp việc kia liền chạy tới hỏi: “Khách quan có gì chỉ giáo?”.

“Mượn nơi tránh mưa”.

“Khách nhân tới tránh mưa cũng là khách nhân. A Văn, mau lấy ghế cho khách ngồi”.

Lão bản không quên dặn dò.

Hán tử ngồi xuống chiếc ghế trúc, văn sĩ đang đun thuốc chỉ nhìn y một cái, sau đó cúi xuống mở nắp siêu thuốc ra, một mùi thuốc nồng nặc bốc lên xộc thẳng vào mũi, văn sĩ hít hít mấy cái rồi quay sang nói với đồng tử: “Thuốc tốt”.

Đồng tử không lộ vẻ gì, chỉ mệt mỏi thuận miệng đáp: “Thuốc sắp xong rồi”.

Hán tử mở hồ lô, uống một ngụm rượu lớn, rượu nóng làm ấm lòng, y phục trên người cũng được lò lửa hong khô, hơi nước bốc lên. Ngọn lửa trong lò phát ra những tiếng lép bép hòa âm với những tiếng sôi sùng sục của siêu thuốc bên trên.

Ánh lửa chiếu gò má của nữ tử đỏ hồng, giống như một đóa mai khôi nở muộn.

Nữ tử thủy chung vẫn không quay đầu lại nhìn hán tử lấy một lần.

Trong giờ khắc mưa tầm tã, lò lửa đơn điệu, mùi thuốc nồng đượm khắp nơi, khiến người ta bấc giác dâng lên cảm giác bi thương của những kẻ hành tẩu giang hồ, thì chợt một trận vó ngựa vang lên, phá tan không khí tịch mịch.

2.

Đến rồi!

Hán tử buộc hồ lô rượu vào hông, đôi mắt của y, sáng một cách đặc biệt.

Vó ngựa dừng lại rất gấp. Kế đó là một tiếng hí dài.

Ba người mặc áo tơi đội mũ rộng ở trong, giữa, ngoài không hẹn mà cùng giật mình một cái.

Tấm bảng hiệu bằng vải của tiệm thuốc khẽ rung rinh, một người sải chân bước vào. Chỉ thấy người này thiết diện chính khí, dáng người hơi gầy, râu năm chòm dài đến ngực, nét mặt tươi cười, nhưng lại có vẻ uy nghi của người chỉ huy thiên quân vạn mã.

Người kia đi vào tiệm thuốc, cởi bỏ áo bào màu xanh lạt, mỉm cười nói: “Từ lão bản, thuốc đã xong chưa?”.

Lão bản của tiệm thuốc vội vàng chạy ra khỏi quầy, khom người nói liền một tràng dài: “Ngô đại gia, phiền ngài phải đến đây thật ngại quá… tôi vốn định sai người mang tới, nhưng lại gặp trời mưa…”.

Người kia ngắt lời: “Không sao. Ta đến lấy cũng được”.

Từ lão bản vội nói: “Không giống nhau… chuyện này… chuyện này thật ngại quá!”.

Người kia mỉm cười: “Từ lão bản, ông mở tiệm thuốc, nếu người nào cũng bắt ông phải mang thuốc đến tận nhà, vậy thì tiệm thuốc của ông chi bằng đổi luôn thành tiệm đưa hàng luôn đi! Ta đến mua thuốc, ông lấy thứ thuốc thượng hảo hạng ra bán, vậy là đôi bên không ai nợ ai rồi!”.

Chợt nghe một thanh âm lạnh lẽo trầm trầm cất lên: “Ngô đại nhân, ông đi theo chúng ta, đôi bên sẽ không ai nợ ai!”.

Vừa cất tiếng là người đội mũ mặc áo tơi đứng trước quầy thuốc, đôi nhãn thần sáng như điện của y, giống như hai ngọn lửa nơi hỏa ngục vậy.

Hai hàng lông mày của người thiết diện râu dài kia nhíu lại, sau lưng y lại có một thanh âm khác cất lên: “Là ngươi nợ chúng ta, nợ chúng ta mạng, nợ chúng ta tiền!”.

Người râu dài mắt sáng như sao, cười cười nói: “Huyền lão đại? Phóng lão tam?”.

Người vừa phát thoại đứng bên cạnh hỏa lò, bàn tay chầm chậm đưa lên đặt lên mép mũ: “Ngô Thiết Dực, Ngô đại nhân, ngươi còn chưa quên huynh đệ chúng ta chứ?”.

Người được gọi là “Ngô Thiết Dực Ngô đại nhân” vẫn cười cười nói: “Không quên, cũng không dám quên”.

“À?”.

“Huyền lão đại và Phóng lão tam nhị vị đã từng nhiều lần lập công cho Ngô mỗ, xả thân hộ chiến, Ngô mỗ làm sao dám quên?”.

“Hả?”. Người phát thoại đầu tiên cho tay vào áo, trầm trầm giọng nói: “Lẽ nào Ngô đại nhân còn chưa quên đám vô danh tiểu tốt này?”.

Một người áo tơi khác cũng bỏ mũ lại gần, biến thành một người chính diện, một người bên cạnh áp tới gần Ngô Thiết Dực.

“Chỉ sợ Ngô đại nhân không nhớ chỗ tốt của tiểu nhân, mà là sợ tiểu nhân đến làm khó dễ thôi đúng không?”.

Ngô Thiết Dực cơ hồ như không để ý, chỉ nói: “Phóng lão tam, ngươi nói bậy gì vậy?”.

“Ta nói bậy?”. Phóng lão tam bật cười ha hả, ngữ điệu trở nên hậm hực: “Chúng ta bán mạng cho Ngô đại nhân ngài, huyết tẩy ‘phú quý chi gia’, diệt môn ‘Lưỡng Hà bát gia’, độc sát Quách bộ đầu, đoạt quyền Tập gia trang, tất cả chỉ vì lời hứa của ngài, sau khi sự thành, Đường môn được quyền, ngài khống chế thực lực, còn chúng ta có ngân lượng! Chính vì điểm này mà Đường Thất Kinh, Đường đại tổng quản mới mất mạng ở Tập Gia Trang đó!”.

“Nhưng ngài đã xui khiến chúng ta cùng Thiết Thủ và Lãnh Huyết quyết đấu ở khu rừng quyết phía trước Phi Lai Kiều, còn mình thì vơ vét tài bảo cao bay xa chạy”. Huyền lão đại gằn giọng tiếp lời.

“Nhưng ngươi không thể ngờ được, Đường Thiết Tiêu tiên sinh chết rồi, Du Trấn Lan Du nhị lão gia cũng chết rồi, nhưng trong năm mươi người chúng ta, vẫn còn lại ba người”.

“Dù có đi khắp chân trời góc biển, chúng ta cũng phải bắt được ngươi, đòi lại món nợ này, bồi hoàn lại cho các huynh đệ đã hy sinh tính mạng”.

Ngô Thiết Dực nhướng mày, râu cũng rung rung theo, cười hào sảng nói: “Ủa? Gϊếŧ ta? Gϊếŧ ta thì làm sao lấy được kim ngân tài bảo?”.

Huyền lão đại tức giận: “Mau nói ra chỗ cất giấu bảo tàng, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.

“Ta hỏi ngươi một câu!”. Ngô Thiết Dực mỉm cười hỏi ngược lại.

Huyền lão đại ngây người, gầm lên nói: “Có rắm gì mau phóng ra đi!”.

Ngô Thiết Dực cười cười nói: “Phóng? Đừng quên rằng huynh đệ của ngươi cũng họ Phóng đấy!”.

Phóng lão tam gầm gừ một tiếng, xoạt một tiếng, rút ra một đôi Nhật Nguyệt luân. Huyền lão đại vội đưa tay ngăn lại, nghiến răng nói: “Ngươi muốn hỏi gì?”.

Ngô Thiết Dực cười hì hì: “Trong lòng ngươi có phải đang tính toán, ngươi bất nhân trước nên ta mới bất nghĩa, sau khi nói ra bảo tàng ở đâu, sau đó mới gϊếŧ ngươi diệt khẩu, ta nói có đúng không?”.

Huyền lão đại cũng không kềm chế nổi, rút từ trong người ra một thanh kiếm mỏng dính ánh lên sắc xanh lam, đầu đau run run, chỉ vào Ngô Thiết Dực cao giọng nói: “Họ Ngô kia, ngươi nói thì sẽ được chết tử tế, không nói thì sẽ chết thảm. Ta sẽ đâm ngươi một trăm kiếm mà không chết, khiến ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong!”.

Ngô Thiết Dực đột nhiên thở dài.

Huyền lão đại cười lạnh: “Ngươi sợ rồi?”.

Ngô Thiết Dực nói: “Đáng tiếc!”.

Huyền lão đại ngẩn người: “Cái gì?”.

“Đáng tiếc không hiểu vì sao Lãnh Huyết lại tha mạng chó cho các ngươi không gϊếŧ…”. Ngô Thiết Dực lộ vẻ tiếc rẻ: “Vậy mà các ngươi lại tự tìm lấy cái chết”.

Ngô Thiết Dực đích thực không biết tại sao Lãnh Huyết lại tha cho hai tên cận vệ này của mình, bọn chúng là “Hóa Huyết Phi Thân Tạp Bát Tô Kích Thủ”, cùng với Đơn Y thập nhị kiếm đã ác đấu Lãnh Huyết, còn Đường Thiết Tiêu thì cầm chân Thiết Thủ. Sau đó Lãnh Huyết gϊếŧ sạch Đơn Y thập nhị kiếm, và ba mươi lăm người trong đám Tô Kích Thủ, sức cùng lực kiệt, đành dùng lời lẽ hù dọa khiến ba tên còn lại phải bỏ chạy. Chuyện này xảy ra sau khi Ngô Thiết Dực bỏ trốn nên đương nhiên y không hiểu được.

(Xin xem lại Toái Mộng Đao và Đại Trận Trượng).

Huyền lão đại nghe vậy, nghĩ đến mấy chục huynh đệ đều vì người này mà chết trong tay Lãnh Huyết, nộ hỏa xung thiên, gầm lên quát: “Ta chém cái đầu chó của ngươi xuống ngâm rượu!”.

Lưỡi kiếm của y rung lên, hóa thành trăm điểm hàn quang, trông như có bảy tám chục thanh kiếm cùng lúc chém vào mặt Ngô Thiết Dực vậy.

Hàng râu năm chòm của Ngô Thiết Dực rung rung, áo bào phất động, lướt vào phía trong.

Chợt thấy một đạo ánh sáng trắng lóe lên, kèm theo tiếng kình phong vù vù, chém tới đại động mạch sau gáy Ngô Thiết Dực.

Phóng lão tam cũng đã xuất thủ.

Thần sắc Ngô Thiết Dực vẫn hết sức ung dung, đột nhiên khựng người lại, thoải mái thong dong như một vị tể tướng đang ngồi trong thư phòng đọc hết trang sách này lật sang trang khác vậy, tự nhiên, chân trầm xuống, cước đạp lối thất tinh, lướt ra phía cửa tiệm thuốc.

Chỉ tiếc là dường như y không biết bên ngoài còn có một người nữa.

Ngoài cửa vẫn còn một người vận áo tơi.

Người khoác áo tơi này đã rút ra một cây trủy thủ từ ống chân, hai người còn lại bên trong cũng vung Nhật Nguyệt luân và kiếm lao ra truy sát.