17.
Cuối cùng lúc này tôi cũng có dũng khí nói.
Thẩm Đông Dã sửng sốt, sau đó dùng bút hung hăng gõ đầu tôi: "Nói bậy gì thế, nhất định cậu có thể vào lớp trọng điểm, hơn nữa tớ bấm tay tính toán, chúng ta sẽ ở cùng một lớp đó."
Trương Siêu cũng thò đầu tới: "Tớ nữa, ba người chúng ta nhất định sẽ ở cùng một lớp!"
Mấy ngày chờ đợi điểm thi, tôi đứng ngồi không yên.
Lúc này điểm thi đại học của chị gái tôi có rồi, cô ấy phát huy ổn định, 665 điểm, đậu vào một trường đại học thuộc dự án 985 ở Thượng Hải.
Mẹ tôi đều khoe với những người đến mua bánh bao nhà tôi, cười không khép được miệng.
Nhưng nhìn thấy tôi thì thay đổi sắc mặt: "Lần này con không vào được lớp trọng điểm thì đừng học cấp ba nữa, chị con học đại học cần tiền, em trai con sắp tới cũng phải học cấp ba, trong nhà gánh nặng quá nhiều."
Thời như trôi chậm lại, cuối cùng cũng đến ngày chia lớp.
Đêm qua tôi ngủ không ngon, ngày hôm sau tờ mờ sáng đã dậy.
Khi chạy đến trường học, cổng còn chưa mở.
Thời tiết tháng Bảy rất nóng, tôi ngồi xổm dưới bóng cây cạnh trường, có chút mơ màng muốn ngủ.
Khi đang mông lung, đầu bị ai đó gõ vào.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Thẩm Đông Dã.
Ánh mặt trời chói lọi, bao trùm lấy anh.
Anh như vị thần đang đạp trên ánh sáng đến.
"Ngồi xổm làm gì vậy, sao không đi vào?"
Thì ra không biết cổng trường đã mở từ khi nào.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, không nghĩ đến do ngồi xổm lâu chân tê rồi, dậy sớm quá mệt, mắt thấy sắp ngã thành hình chữ X.
May Thẩm Đông Dã tay mắt lanh lẹ, bắt lấy tay tôi.
"Lê Lâm Lâm, cậu ngốc thật, có phải do tay chân cậu không phối hợp với nhau nên sắp ngã đúng không, ha ha ha..."
Anh phiền quá đi!
Tôi có chút hối hận yêu thầm cậu ấy.
Tôi ném tay anh ra, chạy thẳng đến bảng điểm khoa học tự nhiên.
Trên bảng chỉ một tờ giấy chia thành 3 cột.
Cột thứ nhất là tên, cột thứ hai là xếp hạng toàn khối, cột thứ ba là trong lớp.
Mắt tôi điên cuồng tìm kiếm.
Cuối cùng cũng tìm thấy tên mình.
18.
Lê Lâm Lâm, khoa học tự nhiên xếp thứ 60 toàn khối, lớp một của khoa học tự nhiên.
Lớp trọng điểm!
Tôi ở lớp trọng điểm.
Trong chốc lát mắt tôi liền đỏ bừng.
Ngay sau đó tôi mới đi xem của Thẩm Đông Dã.
Tìm tên anh rất nhanh.
Đứng thứ nhất của khoa học tự nhiên, anh cũng vào lớp trọng điểm...
Còn chưa xem xong, Thẩm Đông Dã đã đi đến bên người tôi: "Lê Lâm Lâm, chúng ta thực sự ở cùng một lớp, tớ đã nói sớm rồi mà..."
Giờ khắc này, đầu óc tôi ong ong, âm thanh của những người khác như biến mất.
Mặt trời lúc 9 giờ vào mùa hè chói chang khiến cho trên trán chúng tôi lấm tấm mồ hôi.
Mắt tôi đỏ bừng cười với anh: "Đúng vậy, chúng ta ở cùng một lớp, thật tốt!"
"Cảm ơn cậu, Thẩm Đông Dã."
Thật tốt.
Thẩm Đông Dã.
Trong biển người mênh mông.
Chúng ta học cùng một ngôi trường cấp ba, rồi tới cùng một lớp.
Cảm ơn cậu.
Thẩm Đông Dã.
Bởi vì vẫn luôn theo đuổi cậu, nên tôi mới liều mạng nỗ lực, một lần lại một lần, trở nên tự tin hơn.
Trương Siêu cũng chen tới, cười không khép được miệng: "Ha, đúng là trong lòng muốn thì sẽ thành công, tớ cũng vào lớp một đó!"
Tôi kìm nén cảm xúc lại, tìm tên Gia Di.
Cô ấy thế mà vào lớp ba bình thường.
Cô ấy thi đứng thứ 105 toàn khối.
Thật ra chỉ cần một chút điểm nữa thì có thể vào lớp trọng điểm.
Tôi tìm xung quanh, thấy cô ấy ở trong đám người.
Cô nhai kẹo cao su, vẻ mặt không sao cả gãi đầu: "Thảm quá rồi, về nhà chắc sẽ lại bị đánh."
"Gia Di chuyện này chỉ là sẽ bị đánh thôi sao? Việc này liên quan đến cuộc sống, tương lai của cậu. Chẳng lẽ không quan trong gì cả sao?"
Đáng tiếc cô ấy nghe không vào, chỉ vỗ bả vai tôi: "Cậu học cho tốt, tiến đến người mình thích gần từng chút."
"Tớ cũng nghĩ tiến đến người mình thích gần từng chút."
Trong lúc nghỉ hè, thông báo trúng tuyển của chị tôi tới.
Ba mẹ cố ý đóng tiệm bánh bao ba ngày, mở tiệc lớn đãi khách.
Họ hàng gần xa đều tới.
Trên bàn cơm, mọi người khen chị tôi không ngừng.
Đương nhiên cũng nhân tiện hỏi tôi.
"Hiện tại Lâm Lâm học cấp ba, thành tích thế nào?"
Bà nội trợn trắng mắt: "Còn thế nào nữa, đúng là chỉ biết lãng phí tiền của bố mẹ, Lâm Lâm đúng là không thể so với Trân Trân."
"Ta đã nói con bé đừng học nữa mà ở nhà phụ giúp ba mẹ. Nhưng con bé không chịu, đứa nhỏ này, không hiếu thuận chút nào."
Họ hàng nghe thế thì nhìn tôi.
Trước kia tôi sợ nhất là trường hợp này.
Em trai là nam, làm chuyện gì mọi người đều không trách móc nặng nề.
Chị gái học giỏi như vậy, nhiều lần chỉ bị khen.
Tôi kẹp ở bên trong, luôn bị soi mói mọi chuyện, ba mẹ cũng không nói chuyện vì tôi.
Nhưng lúc này, tôi mỉm cười nói: "Lần này chia lớp văn lý, cháu xếp thứ 60 toàn khối, vào lớp trọng điểm."
19.
Cô tôi kinh ngạc: "Cháu vào lớp trọng điểm? Cô có đứa cháu ngoại cũng bằng tuổi cháu, lần này không đậu vào lớp trọng điểm đâu."
"Lớp trọng điểm ở trường bình thường vẫn có thể đó, chỉ cần cháu ổn định, là có thể thi vào trường dự án 211 với 985."
Cô ấy hâm mộ không thôi: "Anh trai, chị dâu, hai người đúng là có phúc!"
"Đừng nhìn hiện tại mở tiệm bánh bao vất vả, nhưng sau này hai người có hai đứa con gái đều là sinh viên, cuộc sống sau này sẽ rất tốt đó!"
Cô tôi thở dài nói: "Cho dù Lâm Lâm vào lớp trọng điểm hay là một lớp trung bình thường thì đều có hi vọng!"
"Nếu con trai em thi được vào trường đại học, đập nồi bán sắt em cũng kiếm tiền cho nó đi đọc!"
Mấy người họ hàng sôi nổi phụ họa nói.
Hỏi bọn họ cách dạy con, dạy ra hai đứa con gái thông minh.
Mẹ nhìn thoáng qua tôi, khó khăn cười: "Lâm lâm không xuất sắc bằng chị gái, nhưng cũng rất thông minh. Bọn ta vẫn luôn cố gắng nuôi hai đứa học hành."
Có người họ hàng gật đầu: "Thời đại bây giờ khác rồi, con gái cũng phải được bồi dưỡng, chúng ta không biết phương pháp gì, đi học là thứ bước đầu đáng tin nhất!"
Mợ trêu ghẹo: "Lâm Lâm khi còn nhỏ em nói muốn tặng cho chị nuôi! Khi đó chị có hai đứa con trai nên rất mệt, cho nên không rảnh. Hiện tại vợ chồng hai người còn muốn tặng cho chị không?"
Ba tôi buông chén rượu: "Tưởng bở, muốn có con gái thì chị tự mình sinh đi!"
Trong lòng có chút chua xót.
Thì ra lúc trước chuyện muốn đem tôi tặng người khác thật.
Bà nội còn muốn nói.
Ông ngoại giáo huấn bà ấy: "Đứa nhỏ muốn học là chuyện tốt, về sau làm rạng rỡ dòng họ, bà cũng được hưởng phúc, cho nên đừng nhúng tay vào chuyện này!"
Từ đó về sau.
Ba mẹ không nhắc lại chuyện muốn tôi nghỉ học về nhà kinh doanh tiệm bánh bao.
Bà nội vẫn như cũ không thích tôi, nhưng cũng không thể hùng hổ ngay trước mặt tôi.
Em trai sắp thi cấp ba, mẹ đăng ký cho nó rất nhiều lớp học thêm..
Thẩm Đông Dã và Trương Siêu vào lớp Olympic Toán, hỏi tôi có đi cùng không.
Cơ sở toán học của tôi không tốt, lớp Olympic Toán lại là lớp tăng cường.
Trước kia, tôi không dám nghĩ.
Nhưng kỳ nghỉ hè dài như vậy, nếu như đi, thì có thể thường xuyên nhìn thấy anh.
Tôi thử hỏi ba mẹ.
Mẹ cau mày: "Việc này tốn không ít tiền, chúng ta còn phải trả tiền cho nhiều thứ nữa."
Tôi không lùi bước: "Nếu là đoạt giải, thi đại học có thể thêm điểm."
"Con muốn thử xem!"
Tôi lần nữa kiên trì, nhắc mãi rất nhiều ngày.
Cuối cùng ba mẹ cũng nhượng bộ, cho tôi tiền học.
Trong lớp Olympic Toán, Thẩm Đông Dã ngồi bên phải tôi, Trương Siêu ngồi bên trái tôi.
Ba người chúng tôi cùng đến lớp, cùng về nhà, vừa nói vừa cười.
Lý Lãng nhìn mãi mà tròng mắt muốn rớt ra: "Lấy thành tích toán học của cậu, học lớp Olympic Toán chỉ lãng phí tiền bạc thôi."
Tôi nhìn cô ấy, cười nhạt: "Có lẽ thế nhưng hiện tại tôi học cùng một lớp với Thẩm Đông Dã, cậu ấy nguyện ý ngồi cùng một bàn với tôi."
Lý Lãng thiếu chút nữa bị tức chết.
Gia Di giơ ngón cái với tôi: "Lâm Lâm, cậu thật lợi hại."
"Là năng lực công kích* của cậu ấy yếu."
(*P/s: ý là sự châm biếm trong câu nói của Lý Lãng dần không đả động đc nữ 9 nữa, tui ko bt thay thế từ nào cho thích hợp nên dịch để nguyên luôn.*)
Gia Di lắc đầu: "Không phải cậu ấy yếu đi, là cậu càng tự tin hơn rồi."
20.
Gia Di chỉ tới học một tiết xong rồi đi, những tiết học tiếp cũng không đến.
Nhưng cô ấy vẫn nói dối với dì Gia là mình đi học.
Một ngày nọ của tháng Tám đột nhiên mưa to, dì Gia đi đón cô ấy.
Phát hiện cô ấy không ở lớp.
Dì Gia tìm thầy giáo, mới biết được Gia Di không nộp tiền học, người cũng không ở đây.
Đêm đó, hai mẹ con bọn họ cãi nhau to một trận.
Dì ấy dùng chày cán bột hung đánh lên người Gia Di.
Gia Di mặc kệ mưa to lao ra cổng, nói không muốn làm con gái của dì ấy nữa. Dì Gia che ô chạy đi tìm cô ấy một vòng quanh tiểu khu cũng không thấy, cuối cùng khi đi qua tiệm bánh bao nhà tôi, dì bật khóc.
"Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy, thành tích bây giờ của con bé, làm sao để thi đại học đây..."
"Một mình tôi nuôi lớn con bé cũng không dễ dàng, con bé sao lại không thông cảm cho tôi chứ!"
"Con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện bằng một phần của Lâm Lâm thì tốt rồi."
"Mưa lớn như vậy, con bé có thể đi nơi nào chứ, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?"
...
Dì ấy chưa nói xong, che lại dạ dày của mình, "Oa"* phun ra một ngụm máu tươi.
(*Tui ko biết tiếng máu phun ra thế nào cả nên để nguyên luôn nhé.*)
Chúng tôi chạy nhanh đưa dì ấy đến bệnh viện.
Ngày hôm sau khi có kết quả, sắc mặt bác sĩ ngưng trọng: "Tình huống không lạc quan, có khả năng là ưng thư dạ dày, tốt nhất là mấy người nên đi bệnh viện trong thành phố kiểm tra."
Mưa to đập vào cửa sổ, dì Gia lấy Nokia ra, bên trong không có cuộc gọi của Gia Di.
Dì lẩm bẩm nói: "Mưa lớn như vậy, tối hôm qua con bé có lẽ không về nhà."
"Dì phải đi tìm con bé."
Nói xong dì ấy muốn đứng dậy.
Tôi đè dì lại, nói: "Dì Gia, dì đừng cử động, cháu đi tìm cậu ấy giùm dì, nhất định sẽ tìm cậu ấy về."
Tôi đi tới cửa, dì Giả gọi tôi lại: "Đừng nói cho con bé biết chuyện có thể là ung thư dạ dày."
Trời như bị chọc thủng.
Mưa to cọ rửa nước bẩn bên đường, chảy xuống cống thoát nước.
Tôi đi đến tiệm bida.
Có lẽ do thời tiết không tốt, trong tiệm không có khách.
Đèn toilet đang bật, kính mờ chiếu ra đôi tình nhân đang hôn nhau.
Tôi kêu một tiếng: "Gia Di..."
Hai cái bóng ngẩn người, rất nhanh tách ra.
Cửa toilet mở ra, Gia Di tóc hỗn độn, khóe mắt đỏ bừng, miệng hơi sưng ra khỏi.
Tôi duỗi tay kéo cô ấy: "Gia Di, cậu về cùng tớ đi."
"Tớ không quay về!" Cô ấy ném tay tôi, không kiên nhẫn nói: "Trở về làm gì, bị mẹ tớ đánh sao?"
"Tớ không muốn đi học, tớ muốn ở bên cạnh Lương Bình, bà ấy muốn có con gái thì nói bà ấy tự mình sinh tiếp đi!"
Trong giây lát, tôi bị cô ấy chọc tức.
Tôi quên lời dặn của dì Gia, dùng sức quát: "Mẹ cậu có khả năng bị ưng thư dạ dày, dì sẽ chết, dì không sinh được đứa thứ hai!"
Gia Di như bị sét đánh.
Qua hồi lâu, cô ấy mới phản ứng lại, cũng không mở ô, vùi đầu chạy vào trong mưa.
Cũng không nghe thấy Lương Bình nói "Anh đưa em về".
Tôi đi ra cửa quán bida hai bước, quay lại nhìn Lương Bình.
"Anh thực sự thích Gia Di sao?"
Lương Bình nhấp môi không nói lời nào.
"Nếu anh thực sự thích cậu ấy, thì cách xa cậu ấy đi. Cô ấy vốn là người đứng thứ mười của lớp, anh nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ấy xem?"
"Anh sẽ hủy hoại cuộc đời cậu ấy."
"Nếu anh không thích cậu ấy, tôi cầu xin anh, buông tha cậu ấy, cho cậu ấy một con đường sống."
Mưa to ù ù, Lương Bình nắm chặt tay, sắc mặt tối dần nhìn tôi.
Anh ta sẽ đánh tôi sao?
Lúc ấy tôi có chút sợ hãi, nhưng nhớ lại từ nhỏ đến lớn đều là Gia Di đứng trước tôi, bảo vệ tôi.
Lần này, đến lượt tôi!
Đến lượt tôi vì cậu ấy cắt đứt tình cảm này, vĩnh viễn cắt đứt.
Tôi nói rõ từng chữ: "Lương Bình, là đàn ông thì cách cậu ấy xa chút, bằng không tôi sẽ làm mọi biện pháp để anh không sống tốt!"