Chương 3

9.

Lại là tôi,

Luôn luôn là tôi!

Sự ủy khuất dồn nén nhiều năm hiện tại dâng trào như sóng biển.

"Đều là con của ba mẹ, tại sao mỗi lần người phải hy sinh là con? Tết không có quần áo mới, trời mưa cũng không đi đón con, chỉ có con không có phòng riêng của mình, hiện tại muốn có người hiếu thuận cũng là trách nhiệm của con... Dựa vào cái gì chứ!"

Dựa vào cái gì, tôi là người ít được yêu thương nhất.

Trước câu chất vấn nghẹn ngào của tôi, ba tôi buông đũa, không kiên nhẫn nói: "Là đầu óc của con không được việc, còn trách chúng ta."

"Như vậy đi, yêu cầu của ba không cao, kỳ thi cuối kỳ nếu con thi được thứ 20 của lớp, có thể tiếp tục học."

Kỳ thi giữa kỳ, tôi xếp thứ 40 của lớp.

Nói cách khác, lần này tôi phải tăng lên 20 hạng.

Chuyện này có dễ như vậy đâu chứ.

Giữa muôn vàn gian khổ, tôi đến lấy phiếu điểm.

Ở cổng trường tôi gặp Lý Lãng.

Cô ấy vui vẻ xuống xe riêng, khi nhìn lên thấy tôi, nụ cười của cô ấy lập tức ngưng lại.

Sự mỉa mai dày đặc trong mắt.

"Lúc trước cậu cứ luôn hỏi bài cậu ấy, cứ ba ngày lại quấn lấy Thẩm Đông Dã, lần này khi có kết quả, cậu ấy sẽ biết cậu có ý đồ tiếp cận cậu ấy."

"Lê Lâm Lâm, học sinh đội sổ như cậu, đừng có nghĩ cóc có thể ăn thịt thiên nga?"

Bạn thân của Lý Lãng tiến lên: "Quên đi, dù sao học kỳ tới cậu ta sẽ không phải là bạn cùng bàn của Thẩm Đông Dã."

Cho dù là gia đình hay bạn học, bọn họ đều không tin tôi đang nỗ lực học.

Khi tôi và Lý Lãng tới đã muộn giờ vào lớp.

Sau khi ngồi xuống, lão Lý nhìn lướt qua, nói: "Được rồi, người cơ bản đến đông đủ, hiện tại liền đem phiếu điểm phát xuống cho mọi người."

"Có một bạn học thành tích tụt nghiêm trọng, nhất định phải trong ở kỳ nghỉ suy nghĩ về nguyên nhân, điều chỉnh thái độ."

Người thành tích bị tụt sẽ không phải là tôi đi!

Theo bản năng tôi gắt gao nắm lấy tay áo Thẩm Đông Dã.

Anh bị đau, nghiêng đầu nhìn tôi: "Yên tâm đi, nhất định là cậu tiến bộ, ít nhất mười hạng!"

Nếu tôi chỉ tiến bộ mười hạng...

Học kỳ sau không những không thể làm bạn cùng bàn với cậu, thậm chí sẽ mất cơ hội làm bạn cùng lớp với cậu nữa!

Cuối cùng, phiếu điểm phát tới tay tôi, tôi nôn nóng tìm kiếm tên của mình.

Từ hạng nhất nhanh chóng nhìn xuống.

Thứ 17, không phải tôi.

Thứ 18, cũng không phải tôi.

Thứ 19 vẫn không phải tôi...

10.

Kết quả vẫn là không được!

Tôi đã rất nỗ lực.

Trong lòng tôi mệt mỏi cùng cực: Có lẽ, đây là vận mệnh sắp đặt đi.

Tôi nhìn về phía Thẩm Đông Dã đang cuối đầu xem phiếu điểm, miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng nói: "Thẩm Đông Dã, tớ thi không được tốt, khả năng phải thôi học..."

Anh đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào phiếu điểm: "Cậu thi đứng thứ hai mươi của lớp, so với kỳ thi giữa kỳ cao hơn 20 hạng, tiến bộ tốt như vậy mà cậu muốn thôi học sao?"

"Đầu óc cậu không phải phát sốt đi?"

Tôi ngơ ra một lúc: "Cái gì, cậu nói tớ thi được bao nhiêu?"

"Xếp thứ 20 của lớp, hạng 192 của khối!"

Tôi nhanh chóng cúi đầu, nhìn về tên của người xếp thứ 20.

Bên phải của thứ hạng, ba chữ Lê Lâm Lâm, như tỏa ra kim quang phát sáng.

Nước mắt không chịu khống chế "tách" chảy xuống.

Tôi làm được.

Tôi thật sự làm được!

Tôi nghẹn ngào mở miệng: "Thẩm Đông Dã, cảm ơn cậu vẫn luôn phụ đạo cho tớ!"

Anh cười khúc khích: "Như này liền khóc? Lần tới cậu lấy được thứ 50 của khối, đừng gọi tớ là ba đó?"

Tôi thu nước mắt, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

Về đến nhà mẹ tôi cầm phiếu điểm ngó trái ngó phải: "Cái này không phải là con làm giả đi, mới qua hai tháng, sao lại tiến bộ lớn như vậy?"

Ba tôi nhịn không được nói: "Ba gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của con."

Ông ấy lấy Nokia ra, hỏi dì Gia mới lấy được số điện thoại của lão Trương chủ nhiệm lớp.

Trong điện thoại lão Trương khen tôi không dứt miệng: "Lê Lâm Lâm tuy thành tích kém, nhưng là một đứa trẻ hiếu học, tiến bộ bây giờ là nhờ sự cố gắng của con bé, nhưng không thể vì thế mà trong kỳ nghỉ đông có thể lơ là..."

Ba tôi cắt ngang lão Trương đang thao thao bất tuyệt, ứng phó hai câu sau đó cắt đứt điện thoại, ông liếc mắt tôi một cái: "Lâm Lâm, hiện tại ba mẹ cố gắng làm việc rất vất vả, con theo chúng ta học làm bánh cũng tốt mà..."

Tôi siết chặt nắm tay: "Con muốn đọc sách, hai người đã đáp ứng con, đã nói thì phải giữ lời."

Mẹ tôi xụ mặt: "Con đứa nhỏ này, sao không thông cảm cho chúng ta một chút chứ? Nhiều năm như vậy, đều phí công nuôi dưỡng con sao!"

Mắt tôi đỏ bừng cùng bọn họ cãi nhau một trận.

Tức giận đến cơm tối cũng chưa ăn.

Buổi tối, chị tôi học xong tiết tự học buổi tối trở về.

Mẹ làm thức ăn khuya cho cô ấy, còn cùng cô ấy oán giận, nói tôi không nghe lời, cáu kỉnh, tùy hứng.

Chị tôi nhàn nhạt nói: "Vậy mẹ cũng làm một phần thức ăn cho em ấy đi."

Mẹ tôi ngẩn ra.

Chị tôi vừa ăn bình tản nói: "Vào đại học con có thể đi làm, học phí cũng có thể đi vay."

"Nếu Lâm Lâm muốn học, vậy cho em ấy đi học đi."

Ba mẹ thỏa hiệp.

Tôi đứng trước cửa phòng của chị, thấp giọng nói cảm ơn.

Cô ấy đang làm bài, đầu cũng không ngẩng lên: "Không cần cảm ơn chị, tự mình phụ trách cuộc sống của mình là được."

Chuyện của tôi cuối cùng cũng kết thúc.

Bên kia Gia Di lại xảy ra chuyện.

Lần này cô ấy thi không tốt, rớt xuống thứ mười của lớp, thứ 98 của khối.

Lão Trương nói có học sinh thành tích tụi lùi, thật ra là cô ấy.

Dì Gia rất tức giận.

Khi Gia Di tới tìm tôi, vành mắt đỏ bừng, trên mặt còn có hai vết hồng của bạt tay.

Cô ấy kéo tôi ra ngoài: "Lâm Lâm, cậu đi dạo với tớ đi."

Cô ấy tìm đến một bốt điện thoại công cộng.

Một lúc sau, một tiếng gầm rú vang lên.

Một thiếu niên có mái tóc màu nâu cưỡi motor đến.

Cậu ta tên Lương Bình, học ở trường nghề Đông Mao.

Gia Di thuần thục leo lên trên motor của cậu ta, một tay ôm lấy eo Lương Bình, một tay dắt tôi.

"Lâm Lâm, đi lên a."

Xe máy chạy như bay trên đường vào mùa đông, mặt tôi trực tiếp hứng gió lạnh như dao cắt thổi qua.

Gia Di thét chói tai phát tiết nội tâm, mà đầu óc tôi bị thổi ngốc, ôm chặt eo cô ấy, sợ bị té khỏi xe.

(*Tâm sự với mấy bà chuyện này, hồi lớp 3 tui ngồi phía sau xe máy bố tui, tay lái xe bị một con bò húc nên xe rung một cái, tui bị bay khỏi:))), chắc tui bị bay khỏi xe còn em tui với bố thì an toàn ngồi ở trên. Ký ức khó quên cực luôn.*)

Xe máy dừng lại ở cửa tiệm bida.

Nam sinh và nữ sinh ở bên trong đều giống như Lương Bình, trong miệng đều ngậm thuốc lá.

Tôi bị sặc nên ho khan, nhưng Gia Di lại như cá gặp nước, thậm chí còn lấy điếu thuốc trong tay Lương Bình hút một ngụm.

Cô ấy đem khói thổi lên mặt tôi, nhìn tôi cười khanh khách.

Khói thuốc lá mù mịt, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng cô ấy không giống tiểu thiên sứ trong hiểu biết của tôi.

Bạn bè của Lương Bình nhai kẹo cao su lại gần, lắc tóc mái che khuất đôi mắt.

"Em gái, em cũng là học sinh ngoan đúng không?"

"Để anh dạy em cách chơi golf nha!"

Cậu ta nói xong, duỗi tay liền sờ lên eo tôi: "Đầu tiên em phải cúi người xuống...."

11.

Tôi hoảng sợ, liên tiếp lùi vài bước.

Gia Di cầm gậy golf cách bàn đập vào trên cậu ta: "Tránh qua một bên, đừng động tay động chân."

Tôi như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, có lẽ Lương Bình nhìn ra tôi không được tự nhiên, đánh xong hai ván, hắn buông gậy golf.

"Anh đưa bọn em về trước."

Tôi không dám ngồi motor, cùng Gia Di dọc theo bờ sông trở về.

Gia Di rất kích động: "Lương Bình đẹp trai không? Anh ấy như nam chính đẹp trai trong truyện tranh ấy."

Tôi chần chờ vài giây, quyết định đúng sự thật đáp lại: "Gia Di, tớ cảm thấy ai người không phải người cùng một thế giới, lần này thành tích của cậu tụt lùi, có phải vì cậu ta không?"

Ý cười trong khóe mắt Gia Di dần ảm đạm: "Lâm Lâm, cậu không hiểu. Mỗi ngày mẹ đều ép tớ học, chỉ cần tớ thi không được vị trí thứ nhất thì trong mắt bà ấy chính là phế vật, tớ thực sự..."

Cô ấy duỗi tay che khuất mặt mình, ngữ khí trở nên nghẹn ngào: "Tớ thật sự, đáp ứng không được sự chờ mong của bà ấy."

"Tớ cảm thấy chính mình hít thở không thông, Lương Bình mới có thể cho tớ tự do và vui vẻ."

Ngày đó, vấn đề của chúng tôi không thống nhất với nhau.

Trong lúc nghỉ đông, Gia Di và dì Gia cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Đôi khi ban đêm tôi đi ra ngoài ném rác, nhìn thấy dì Gia đứng đợi ở công lớn tiểu khu, vòng quanh cổng lớn tiểu khu không biết bao nhiêu lần.

Dì ấy nói mình ăn quá nhiều, nên ra ngoài đi tiêu thực.

Nhưng tôi nghĩ dì ấy đang đợi Gia Di về nhà.

Ngày Tất Niên, Thẩm Đông Dã tới nhà của tôi mua bánh bao.

Lúc ấy tóc tôi hỗn độn, bị hơi nóng của nồi hấp ửng đỏ mặt, còn mặc tạp dề cũ màu đỏ có ô vuông.

Khó coi đến muốn chết.

Hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Anh mặc áo lông vũ màu trắng, đội mũ len màu xám, đi đôi giày thể thao màu đỏ.

Quả thực là phong cảnh chói mắt trong trời đông u ám.

Anh cười cùng tôi chào hỏi, thở ra một làn khói trắng: "Trên đường cửa hàng ăn sáng đóng cửa, tớ đi tìm mười phút mới tìm được nơi này đó."

Tôi đưa bánh bao anh yêu cầu, kiên trì không thu tiền.

"Coi như cảm ơn cậu đã giảng đề cho tớ."

"Tôi nhớ cậu còn chị gái và em trai, sao lại một mình ở đây?"

"Chị gái tớ cao tam, em trai tớ rất lười."

Anh nhăn lại mi: "Vậy đánh một trận, cậu ta sẽ giúp cậu. Lê Lâm Lâm, cậu đừng hiền lành quá."

Sau khi dọc quán, tôi suy nghĩ rất lâu.

Thừa dịp ba mẹ không ở nhà, tôi cầm chày cán bột đập lên đầu em trai vì từ chối giúp đỡ.

Hắn sợ ngây người.

Bởi vì cho tới nay, đều là hắn đạp lên đầu tôi ra oai.

Hắn tức giận mà khóc: "Chờ lúc nữa ba mẹ về, tao sẽ nói bọn họ đánh mày."

"Em là học sinh tiểu học sao, gặp chuyện gì cũng chỉ biết cáo trạng!" Tôi giơ chày cán bột, "Chúng ta đánh một trận."

Hắn không đánh tôi.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn ngoan ngoãn ở trong tiệm làm việc, vì thế nên tôi tranh thủ được thêm thời gian học tập.

Kỳ nghỉ đông trôi qua, chỗ ngồi phải đổi lần nữa.

12.

Lần này người đứng vị trí thứ hai là ủy viên học tập Trương Siêu, Thẩm Đông Dã mời cậu ta ngồi cùng bàn.

Còn tôi chọn bàn ngồi phía trước anh.

Vị trí này gần cửa sổ, bên ngoài trùng hợp là lối đi nhỏ, hơn nữa lão Trương thường ghé vào cửa sổ rình coi.

Tôi xui xẻo rồi.

Tôi buông sách vở, đang nghĩ ngợi chào hỏi như thế nào mới tự nhiên, phía sau lưng đột nhiên bị người khác dùng bút bi chọc vào.

Vừa quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tươi cười Thẩm Đông Dã: "Lê Lâm Lâm, thật trùng hợp, lại gặp mặt."

Không phải trùng hợp.

Đây là tôi không ngừng nỗ lực, tỉ mỉ lên kế hoạch, mới chọn vị trí...

Ngồi gần cậu thêm một chút.

Lý Lãng ngồi bàn phía sau Thẩm Đông Dã.

Thấy tôi và Thẩm Đông Dã nói chuyện, cô ấy tức muốn chết.

Sau tiết học tìm được tôi: "Lê Lâm Lâm, kỳ thi cuối kỳ là cậu may mắn, kỳ thi giữa kỳ của kỳ học tiếp theo tôi xem cậu làm thế nào."

Chỗ ngồi nửa học kỳ đổi một lần, tôi không thể lơi lỏng!

Anh tốt như vậy, bên người có rất nhiều thiếu nữ ưu tú yêu thích.

Nếu không phải mỗi ngày ngồi trước trong mắt anh, có lẽ anh sẽ lập tức quên tôi.

Tôi cầm tiền tiêu vặt tích góp rất lâu, lén đi kéo thẳng tóc.

Mua rất nhiều trang sức trên tóc xinh đẹp.

Đi siêu thị thử qua mùi hương của mỗi loại dầu gọi rất lâu.

Tôi khắc phục lười biếng, mỗi ngày đều dùng dầu xả.

Ngày tôi dùng dầu gội, mũi của ủy viên học tập Trương Siêu dùng sức ngửi: "Mùi hương gì thế, thơm quá a."

Thẩm Đông Dã duỗi cổ dài, đưa mũi ngửi đuôi tóc của tôi, cười: "Là dàu gội của Lê Lâm Lâm dầu gội, mùi của hoa sơn chi."

Trong một khắc đó, tim tôi đập rất nhanh.

Không.

Chỉ là khẩn trương, cũng là có chút mừng thầm.

Bởi vì những đều bản thân lén làm, đối phương cũng biết được.

Ngày hôm sau Lý Lãng ngày cố ý vung đuôi tóc quét trên mặt Thẩm Đông Dã: "Ngửi thử xem, hôm qua tớ mới đổi dầu gội."

Thẩm Đông Dã vẻ mặt ghét bỏ: "Tránh qua một bên đi, ngạt chết rồi."

Trong lúc này, tôi vẫn không có bỏ bê học tập.

Vì có thể ở trong thời gian ngắn đạt được hiệu quả tốt nhất, tôi không ngừng tìm biện pháp học tập tốt nhất thuộc về chính mình.

Đôi khi Thẩm Đông Dã không ở lớp, tôi sẽ cầm bài đi hỏi Gia Di.

Sau đó tôi phát hiện, bài Gia Di không giải được ngày càng nhiều.

Tôi rất lo lắng cho cô ấy, khuyên cô ấy rất nhiều lần.

Nhưng cô ấy đắm chìm trong tình yêu, không thể tự kềm chế.

Cuối tháng tư, ngày kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường học tới, phải chuẩn bị tốt mọi thứ.

Mời rất nhiều học sinh cũ đã tốt nghiệp về, mỗi lớp đều phải trình diễn hai tiết mục.

Lý Lãng nói Thẩm Đông Dã: "Cậu biểu diễn ca hát đi."

Thẩm Đông Dã xoay bút: "Đơn ca không có gì thú vị, tìm một bạn nữ cùng tớ hợp xướng đi."

Trong nháy mắt, tôi cùng rát nhiều bạn nữ trong lớp cùng nhau dựng tai lên.

Lý Lãng cười tủm tỉm: "Vậy tớ hợp xướng với cậu."

Thẩm Đông Dã liếc cô một cái: "Không phải cậu muốn khiêu vũ sao?"

Lý Lãng học ba lê nhiều năm, lần này nhất định sẽ thể hiện tài năng của mình.

Ngụ ý của Thẩm Đông Dã là nếu cô ấy vừa ca hát vừa khiêu vũ, chiếm hết phàn thể hiện của các bạn.

Anh đã chọn ra bài hát.

Là 《 ước mơ lúc ban đầu》của Phạm Vĩ Kỳ.

Phù hợp với lứa tuổi học sinh, ánh mặt trời tích cực chiếu sáng phía trước.

Nguyên bản Lý Lãng muốn Gia Di hát, nhưng mỗi ngày tan học Gia Di liền đi tìm Lương Bình, căn bản đối với việc này không có hứng thú.

Buổi tối hôm đó, tôi hát nhẩm trong nhà tắm, cứ hát rồi giọng hát càng lớn hơn.

Chờ tới khi ra khỏi, phát hiện chị gái dựa vào cạnh cửa.

Tôi hỏi cô ấy: "Có phải hát rất khó nghe không?"

"Tạm được, luyện tập nhiều là có thể biểu diễn."

Ngày hôm sau tam học xong, Lý Lãng hỏi: "Các cậu ai muốn biểu diễn hợp xướng?"

Rất nhiều bạn nữ nóng lòng muốn thử, nhưng không có ai làm chim đầu đàn.

Nếu chậm một bước, cơ hội này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Nghĩ như thế, tôi giơ tay lên: "Tớ muốn thử xem!"