Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 - Chương 8: Thành Nam (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mưa qua đi, ánh mặt trời lại rọi chiếu khắp nơi, nhìn bầu trời trong vắt như được gột rửa, tất cả mọi người đều ngửa mặt lên trời cười xán lạn, đặc biệt là những tráng hán đã mạo hiểm ở lại trên thuyền để hỗ trợ, nghĩ hôm nay mình cầm bao gạo đầy về nhà, trong lòng tràn ngập niềm vui sướиɠ và tự hào. Năm đấu gạo, mỗi ngày nấu một ống cũng đủ cho cả nhà no đủ nửa tháng. Thế nhưng không ai sẽ lãng phí lương thực như vậy, lúc này đang là mùa hè, nơi hoang dã ngoài thành còn có cây tể thái, rau đắng, cải dưa và hoàng hoa, để phụ nữ và trẻ em đi ra ngoài mỗi ngày hái một mấy sọt rau dại về, dựa theo tỷ lệ năm phần rau đổi một phần gạo, hơn nữa kiếm một vài con cá nhỏ trong kênh đào là có thể tạo nên một món ăn thơm ngon, cũng đủ cho cả nhà không phải lo miếng ăn trong vòng mấy tháng rồi.

Ngày mai lúc dỡ hàng nếu như gặp tiếp trận mưa như hôm nay thì tốt. Có người lặng lẽ khẩn cầu trước trời quang, nếu ngày mai có thể tiếp tục kiếm được năm đấu gạo nữa, mùa thu ra ngoài đồng đào hang chuột đồng, mùa đông năm nay có thể sống sót qua rồi. Tới sang năm, rồi tới đầu xuân sang năm nữa, chẳng phải chính lệnh khốn kiếp của lão Hoàng đế sẽ kết thúc sao? Thân thể còn sức lực, ở thôn quê có ruộng đồng, ai còn để vợ con chịu đói nữa?

Sắc mặt khác hẳn mọi người chính là quản gia Chu phủ - Thành Bá. Lão nhân này ngay từ tiếng sấm đầu tiên vang lên, lão đã ngồi thụp ở trên boong tàu, sắc mặt trắng bệch, rồi đột nhiên lại có mưa to xối xả, tuy rằng không lập úp thuyền, nhưng hàng hóa trên thuyền hoặc ít hoặc nhiều cũng đã bị dầm ướt. Nghĩ đến vẻ mặt trịnh trọng của gia chủ lúc phân phó mình đến bến tàu dỡ hàng, lão chỉ hận không thể nhảy vào trong kênh đào. Hơn hai mươi chiếc thuyền lớn, mặc dù mỗi chiếc thuyền chỉ có lớp lương thảo bên ngoài bị dầm ướt, nhưng số lượng cũng phải lên đến gần mười vạn cân, trách nhiệm này lão căn bản không gánh vác được, mà thực tại cũng không thể gánh vác được.

Thấy lão quản gia chậm chạp không chịu thực hiện theo lời hứa, các tráng hán đã hỗ trợ ở trên thuyền liền chậm rãi tụ lại. Lão quản gia lúc nãy không ngừng kêu gọi người hỗ trợ nay lại giả ngu, còn tên Vương Bát Đản bộ dạng tiểu thương kia không bệnh không tai họa, mọi người lại càng không để gã ta chạy thoát được.

Tình thế này trở nên không bình thường, đám gia đinh trông coi cũng bắt đầu chậm rãi đi đến bên lão quản gia Thành Bá, tay cầm roi da, còn cầm cả gậy gộc, chỉ cần có người ra lệnh một tiếng thì sẽ lập tức động thủ, sẵn sàng đánh người rơi xuống sông ngay.

Ngay lúc song phương đang ở thế giương cung bạt kiếm, tiểu thương đầu lĩnh ngồi ở trong khoang thuyền chủ động đi ra, trước tiến chắp tay với mọi người, sau đó nâng Thành Bá đứng lên, vỗ vỗ vai lão, thoải mái nói:

- Hài, có gì lớn lao đâu. Trời chợt nổi mưa gió, không liên quan tới ngươi. Mau mau an bài người dỡ lương thực khỏi thuyền đi, ngày mai tìm một bãi đất trống đem số lương thực bị ướt mưa phơi nắng, chủ nhân nhà ta sẽ phái người tới xử lý gạo ẩm, lão cứ yên tâm!

Vành mắt đờ đẫn của Thành Bá chuyển động một vòng, chứng minh lão còn sống.

- Trương...Trương công nói...chủ nhân....chủ nhân sẽ không...

Lão chần chừ hỏi, lại bị tiểu thương họ Trương nhanh chóng cắt ngang.

- Ta nói không là không, ngươi không cần hỏi nhiều!

- A, vâng, vâng! Tiểu nhân...tiểu nhân hiểu rồi!

Quản gia Chu phủ Thành Bá bị quát lớn liền run lên, tinh thần trong nháy mắt đã khôi phục lại.

- Lão sẽ đi mướn người, đi mướn người ngay. Xin ngài lượng thứ, xin lượng thứ.

- Hôm nay không cần!

Tiểu thương họ Trương vô cùng phóng khoáng khoát tay, giống như phía sau đứng là thiên quân vạn mã.

- Hôm nay nếu như không có mưa gió, chắc chúng ta sẽ dỡ lương thực khoảng một canh giờ là xong. Cứ để lương thực ở trên thuyền một đêm, ngày mai lúc mặt trời lên thì lại tiếp tục làm việc. Trước tiên ngươi hãy tạ ơn mọi người, họ đã mạo hiểm tính mạng giúp lương thực chúng ta, chúng ta không thể nói không giữ lời được!

- Vâng, vâng, lão đã hiểu! Lão đã hiểu!

Trên mặt Thành Bá rốt cuộc đã xuất hiện chút huyết sắc, không ngừng cúi đầu khom lưng, sau đó quay lai nói với gia đình, cởi vải bố che đậy thuyền ra, mở túi gạo cấp tại chỗ cho mọi người.

- Không được phát gạo ướt, hãy phát gạo khô cho họ, tiền thì phát tiền Nhục Hảo (1), đừng phát tiền trắng của năm thứ hai! Tất cả ghi vào sổ cho ta!

Tiểu thương họ Trương khoát tay ra hiệu, lên tiếng can thiệp.

Gã giữ chữ tín như vậy, khiến tất cả tráng hán đều bất ngờ, xúm lại bàn tán:

- Gạo ướt cũng được, gạo ướt cũng được. Dù gì về nhà vẫn đựng vào trong thùng than, không thiếu đâu. Về nhà chúng ta sẽ đặt trên bệ cửa sổ phơi nắng vài ngày là nấu ăn được!

- Chư vị huynh đệ không cần khách khí, cái gì nên phát sẽ phát, Trương mỗ không thể để mọi người chịu thiệt được.

Tiểu thương tươi cười, nho nhã lễ độ chắp tay với mọi người:

- Nếu như tính cách của Trương mỗ đã khiến mọi người tin tưởng, sáng sớm ngày mai xin mọi người tiếp tục đến hỗ trợ dỡ lương thực. Tiền công vẫn theo như ngày hôm nay lúc trời mưa mà Thành Bá đã đáp ứng, chúng ta sớm bắt đầu, sớm kết thúc, mọi người nghĩ thế nào?

- Tin được, tin được!

Các tráng hán mừng rỡ cùng đồng thanh đáp ứng.

- Vậy chúng ta sẽ định thời gian để đến đây nhé?

Tiểu thương họ Trương nghĩ một chút, thử thăm dò ý kiến mọi người.

- Giờ Mão cũng không phải quá sớm, vậy thì giờ Mão được không?

- Được, giờ Mão sáng mai!

Chúng tráng hán ầm ầm hưởng ứng. Cũng không để ý tới Thành Bá nữa, tiểu thương họ Trương liền đoạt lấy vị trí chỉ huy lớn tiếng yêu cầu gia đinh cấp tiền công cho mọi người. Chúng gia đinh rõ ràng là vô cùng tôn kính gã, đương nhiên cũng không ai phản đối, liền ngoan ngoãn dẹp túi gạo ướt sang một bên, lấy gạo khô ráo từ giữa thuyền hàng ra, cấp từng đấu từng đấu gạp cho mọi người. Mọi người trước đó không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều tiền lời như vậy, nhất thời không tìm được gia cụ để đựng gạo, tiểu thương họ Trương liền cười cười, lại phân phó người mang từng đống bao tải mới tinh đến, không chút nào keo kiệt cấp cho mọi người.

- Ngươi thật là một người vô cùng lương thiện!

Nhận được ân huệ của tiểu thương họ Trương, các tráng hán cười tươi rói cảm ơn. Tiểu thương họ Trương lắc đầu, hạ thấp giọng nói:

- Không phải là ân huệ của ta. Là gia chủ ta xưa nay từng nói, không có ai là phú quý cả đời. Ta chỉ làm theo lời của gia chủ mà thôi, không phải là tranh công của gia chủ đâu.

- Vậy gia chủ của ngươi nhất định là một người vô cùng lương thiện rồi. Không biết là vị Bồ Tát sống nào?

Chúng tráng hán tay cầm túi gạo, cảm kích hỏi tên họ người tốt.

- Chủ nhân nhà ta họ Lý, là Bồ Sơn Công đương triều. Các ngươi hỏi vậy, hẳn là biết chủ nhân nhà ta là ai rồi!

Tiểu thương họ Trương cười cười, cũng cảm thấy tự hào thay gia chủ.

- Bồ Sơn Công nha! Chắc hẳn là một vị quan lớn lắm đây!

Chúng tráng hán rõ ràng là không rõ đối với phong tước, dù gì họ nghĩ Gia chủ của đối phương hẳn là cấp bậc cao hơn Huyện lệnh đại nhân, cho nên dùng hết lời để ca tụng. Tiểu thương họ Trương rõ ràng là nghe quen những câu nịnh hót kiểu này, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ cười cười khoát tay, chậm rãi đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
« Chương TrướcChương Tiếp »