- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Khai Quốc Công Tặc
- Quyển 1 - Chương 31: Oanh Kha (8)
Khai Quốc Công Tặc
Quyển 1 - Chương 31: Oanh Kha (8)
- Nhận, phải nhận chứ, nếu ngươi không nhận, chẳng phải là không nể mặt Giả bộ đầu sao!
Cung thủ Tưởng kéo Trình Tiểu Cửu sang, vô cùng tốt bụng nhắc nhở. Không đợi Trình Tiểu Cửu hiểu rõ việc nhận gạo hay không nhận gạo có liên quan tới Giả bộ đầu như thế nào, gã đã nghiêng đầu, nói với quản sự cửa hàng gạo:
- Hai người bọn họ hiện đang ở ngõ Lư Thỉ, ngươi cứ việc phái người đưa tới đó. Còn họ là con cái nhà ai, tới đó hỏi là biết ngay.
- Ôi, vâng, vâng! Đêm nay nhất định sẽ đưa đến đó.
Quản sự cửa hàng gạo giống như là nhận được lợi nhuận lớn, liên thanh đáp ứng.
Mấy người bọn hắn đứng ở cửa đã thu hút dân chúng đang xếp hàng dài mua gạo. Mọi người đang cầm đồng tiền ướt mồ hôi trong tay, nghe quản sự nói cái gì mà hạt châu Dương Châu, ánh mắt lập tức tò mò nhìn về phía Trình Tiểu Cửu, từ khâm phục biến thành linh hoạt, sắc bén, khinh miệt. Trình Tiểu Cửu bị ánh mắt bốn phía nhìn chăm chú vô cùng khó chịu, khách khí nói vài câu với quản sự tiệm gạo xong, liền nhanh chóng kéo Vương Nhị Mao chạy trối chết. Cung thủ Tưởng thú vị nhìn theo, dắt ngựa, không nhanh không chậm theo sát, cũng không quan tâm sắc mặt của Trình Tiểu Cửu có bằng lòng hay không.
Trên con phố này có mấy cửa hàng hầu như đều rất quen thuộc với Cung thủ Tưởng, thấy bên cạnh gã đột nhiên có hai thiếu niên y phục cũ nát, trong mắt tràn ngập sự tò mò. Khi nghe một trong hai thiếu niên vừa trở thành Binh Tào bổn huyện, sự tò mò trong mắt lập tức biến thành sợ hãi. Mà ngay cả Trương thợ rèn nổi danh hung ác bản địa nửa tháng trước bởi vì tranh chấp mà từng cầm thiết chùy đuổi theo hai thiếu niên chạy nửa con phố, sau khi nhìn thấy Trình Tiểu Cửu cũng khẩn trương nghiêng tránh sau cửa, tận đến khi xác nhận Trình Tiểu Cửu không đến tìm mình trả thù thì mới lau mồ hôi, khom lưng cúi đầu nhìn theo hướng thiếu niên rời đi.
Uy phong đột ngột đến này làm cho Trình Tiểu Cửu cảm thấy rất không thoải mái, hắn cảm thấy bản thân dường như trở thành một con cá không cẩn thận rơi vào nồi nước sôi, toàn thân dính đầy dầu và tương, nhưng lại không thể nào nhảy ra khỏi nồi được. Mà Cung thủ Tưởng lải nhải nói nói như tiếng ruồi bọ ngửi được mùi ong ong bên tai, khiến hắn trốn cũng không thể nào trốn thoát được.
May mà thành Quán Đào không lớn, rất nhanh đã đến cuối phố, vòng qua góc phố, rốt cuộc Trình Tiểu Cửu đã có cơ hội cáo từ với đối phương. Ngay khoảnh khắc hắn mỉm cười, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân hỗn loạn vang len, vài Bang nhàn, Dã lao tử đang thở hồng hộc chạy tới, vừa khom người thi lễ với Tưởng Diệp, vừa bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, tiệc rượu trong lầu Tiêu Dao đã đặt xong, theo phân phó của ngài, đã bao hết toàn bộ lầu hai rồi, hải sản tươi tốt đều có, do đầu bếp đích thần cầm muôi.
- Tốt lắm, nói mọi người chờ, khách quý lập tức tới ngay.
Tưởng Diệp cười gật đầu, ngông nghênh chỉ bảo.
- Vâng!
Nhóm Bang nhàn đáp ứng một tiếng, hai người chạy chậm trở về thu xếp tiệc rượu, hai người khác vẻ mặt tươi cười đi lên trước, trợ giúp Cung thủ Tưởng dắt ngựa.
Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao thoáng nhìn nhau, cười dừng bước lại:
- Nếu Tưởng lão gia còn có việc, hai người chúng ta sẽ không làm ngài chậm trễ nữa. Buổi nói chuyện hôm nay thật sự là có ích, ngày sau gặp, vãn bối hy vọng có thể tiếp tục được Tưởng lão gia chỉ điểm!
- Đi cái gì! Đi cái gì!
Cung thủ Tưởng Diệp lập tức trợn tròn tròng mắt, bất mãn:
- Cùng đến tiệm cơm, hai người các ngươi đi rồi, chẳng phải là không nể mặt Tưởng lão ta sao? Không được đi, giữ bọn họ lại cho ta, để bọn họ đi ta sẽ tính sổ với các ngươi.
Nửa câu sau vừa dứt, hai Dã lao tử lập tức tiến đến cợt nhả kéo tay áo của Trình Tiểu Cửu:
- Trình gia, Trình gia, ngài ngàn vạn không được làm sư phụ ta mất thể diện đâu đấy, nếu không, chén cơm của chúng ta sẽ bị mất trong tay ngươi đấy.
Trình Tiểu Cửu không giãy ra được, cười gượng giải thích với Cung thủ Tưởng:
- Không phải là không nể mặt ngài, mà là ngài đang mời khách quý, ta với Nhị Mao ăn mặc thế này, chẳng phải làm ngài mất mặt hay sao.
- Tiểu Cửu ca nói rất có đạo lý! Biểu cữu, hôm nay chúng ta không quấy rầy cậu nữa, ngày mai ăn mặc chỉnh tề rồi, sẽ mời cậu bữa cơm.
Vương Nhị Mao nuốt nhổ nước miếng, cười ha hả hòa giải cho Trình Tiểu Cửu.
- Khách quý gì chứ.
Cung thủ Tưởng cười lạnh vung tay lên:
- Ta là dọa nạt Hứa đầu bếp đấy, sợ lão không chịu xuống bếp. Đều là huynh đệ tốt trong nha môn cả, rất quen thuộc, nói là khách quý, Trình Bình Tào đây là quan lớn nhất, thân phận quý nhất. Có thể cùng ăn bữa cơm với chúng ta, là cấp thể diện cho chúng ta rồi. Đương nhiên, nếu ngươi không đi được, chúng ta cũng không phản đối, dù sao ngươi cũng là cấp trên của chúng ta, chúng ta không thể làm ngươi chậm trễ việc của ngươi được.
Nói đến mức này rồi, Trình Tiểu Cửu biết rằng mình đã không thể thoát thân. Đành phải cười chắp tay, thấp giọng nói:
- Vậy trước tiên đành phải quấy rầy Tưởng lão gia một chút rồi, hôm nào phát lương, ta lại mời đại gia uống rượu!
- Đều là người trong nhà, Binh Tào đại nhân ngàn vạn lần đừng khách khí!
Vẻ bất mãn trên mặt Cung thủ Tưởng lập tức tan thành mây khói. Lại giữ chặt tay Trình Tiểu Cửu, nói:
- Vương Nhị Mao là cháu ngoại của ta, theo lý mà nói, ta là trưởng bối của ngươi cũng không quá. Ngươi nói xem người làm bề trên này thấy vãn bối có tiền đồ, sao không thể bày tiệc ăn mừng được chứ? Hai người các ngươi cứ yên tâm ăn, yên tâm uống. Say có người đưa, khát có người bưng trà, cần thì có người đấm chân đấm vai, ta ngoắc ngoắc ngón tay, cũng có người giành chạy tới hầu hạ để các ngươi sai phái.
Nghe gã càng nói càng thái quá, Trình Tiểu Cửu khẩn trương cự tuyệt:
- Đa tạ ý tốt của Tưởng lão gia, chúng ta đến ăn cơm, còn những tiêu khiển khác để sau đi, dù sao hôm nay ta vừa lên vị trí mới, đừng để mọi người hiểu lầm, sẽ gây nên những bình luận không tốt.
- Vậy cũng được.
Cung thủ Tưởng đảo con mắt tam giác, cười gật đầu. Nhìn cách ăn mặc của hai người Vương Nhị Mao và Trình Tiểu Cửu, gã lại thở dài nói:
- Ôi, ta bình thường quá nhiều việc vặt vãnh, bà vợ trong nhà lại lười, cho nên rất ít khi đi lại với nhà Vương Nhị Mao. Vốn tưởng rằng phía bên biểu muội không khó khăn gì, nào ngờ ngay cả cháu ngoại thân sinh của mình y phục tốt cũng tiếc không mua cho mặc. Ôi, khi nào về ta nhất định phải mắng bà vợ lười biếng ở nhà mới được, để bà ta biết mình còn có thân thích.
Vì bạn tốt bên cạnh, Vương Nhị Mao khẩn trương che lấp thay cậu:
- Nửa năm trước mợ đã phái người tới đưa thịt ngon cho nhà cháu. Là mẹ cháu cảm thấy cậu quá bận, nên không muốn phiền đến cậu.
- Ồ, xem muội tử của ta này, thân thích nhà mình, còn coi như người ngoài. Muốn mạnh thì cũng không phải là phương pháp này.
Cung thủ Tưởng cố chớp chớp mắt, sau khi thở dài vài tiếng, lại quay sang dặn dò thuộc hạ đang đứng cạnh đứa cháu Vương Nhị Mao:
- Ngươi, đi xem cửa hàng lụa đã đóng cửa chưa, đóng cửa cũng phải đập mở cho ta, mua hai cây lụa Hồ, hai cây gấm Tứ Xuyên, tặng cho Trình Binh Tào và nhà cháu ngoại trai, phải chọn thứ tốt, đừng có tiết kiệm tiền đấy.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Lịch Sử
- Khai Quốc Công Tặc
- Quyển 1 - Chương 31: Oanh Kha (8)