Cỡ một hồi lâu sau, khi cảm nhận được xung quanh còn khá thưa thớt các linh quang thì hắn cũng dừng lại. Mở mắt ra, Lạc Trần lúc này cũng khó mà kiềm được vẻ vui mừng trên gương mặt và sung sướиɠ mà liền la to:- Con mẹ nó, giờ lão tử đã là người tu tiên.
Sau đó cười lớn một cách điên dại, từ nhỏ hắn ta đã là người yểu mạng. Nên vô cùng chấp niệm với tuổi thọ mà một khi đã trở thành người tu tiên thì có thể cầu được trường sinh thì thọ mệnh đối với hắn cũng đã an tâm.Trong lòng cũng khó mà kiềm được sự kí©h thí©ɧ này mà cứ cười như thế một lúc. Khi đã an tĩnh trở lại, niềm vui mừng này cũng dần được nén xuống.
Tịnh tâm lại hắn liền đảo mắt mà nhìn xung quanh thì mọi thứ vẫn như cũ không gì thay đổi. Nhưng từ đâu lại ngưởi được một cái mùi vô cùng là tanh hoi vô cùng nồng nặc, lẳng lặn mà nhìn xuống thân thể thì cũng liền phát hoản khi mà cở thể của hắn lúc này đã bám đầy mô hôi và chất nhườn.
Lại có điều đặc biệt là thứ chất ấy bình thường là màu trắng đυ.c, nay lại là một màu đen đυ.c ngầu nhìn cứ như là nước cống vậy. Không kiệp nghỉ gì thêm mà liền chạy voi vào nhà vệ sinh ở chỗ làm, nhanh tay mà cầm lấy cái ống nước rồi cấm vào vòi mà xịt liên tục lên cơ thể.
Tuy cái thứ này tuy đã được rửa trôi, nhưng còn cái mùi tanh nồng này lại khó mà tẩy đi được, cơ hồ như muốn bám diết lấy thân thể của hắn mà không buôn tha. Cứ sối như thế được một lúc, khi cảm thấy cái mùi này đã giảm bớt vài phần thì cũng đành phải thoi.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì người của hắn lúc này cũng đã ướt nhem như chuột lột, chạy vọi mà chợp lấy cái máy sáy gần đó, bật max công xuất mà thổi liên tục vào như.
Khi thấy cơ thể đã khô thì liền tắt máy mà nhẹ nhàng tiến về phía cái ghế mà đặc mông ngồi xuống, cầm ly caffe mà tuông một hơi đúng thật là rất sảng khoái. Liếc mắt đến cái đồng hồ trên tường mà hốt hoản:
- Nhanh như thế mà đã trôi qua 5 tiếng rồi á!
Khi đã chấn định được mọi việc vừa nãy mà hắn ta liền nghỉ:
- Nãy hình như là...tẩy rửa thân thể thì phải? Còn cái linh quang kia chắc là linh khí nhỉ. Thế cái trong cơ thể mình là gì đây? Bồn chứa linh khí à! Nghe thô quá.
Hồi tưởng lại một số bộ tiên hiệp mà hắn ta thường xuyên đọc, xem là có cái gì giống như thế hay không. Đầu nhảy số mà nghỉ ngay tới truyện của Lão tổ Bạc Thu Thiên, "Trong đó thứ này được gọi là từ phủ thì phải?
Thấy cũng khá hợp lý nên cũng quyết định như thế. "Linh khí sau khi vào cơ thể thì cứ gọi là chân khí đi". Lạc Trần cũng thấy khá hay với mấy thứ vừa nảy, nhưng điều mà hắn cảm nhận được tu luyện cả buổi trời là chân khí trong từ phủ lại chưa được một phần hai mươi nữa.
Khuôn mặt lúc này cũng có chút buồn, nhưng cũng không thể kìm được mà nghỉ:
- Giờ lão tử cũng đã là người tu tiên rồi. Lo lắng chi khoảng thời gian này.
Vừa nghỉ như thế thì mặt hắn ta liền vui vẻ lại hẳn. Cảm nhận một tý thì cơ thể của Lạc Trần lúc này cũng có sự khác biệt rõ rệt. Xem xét lại một lúc thì cũng nhận ra được lúc này thân thể đã thay đổi một cách rõ rệt.
Đôi mắt ngày nào còn bị cận ba bốn độ nay cũng đã khôi phục mà còn có thể nhìn rõ hơn cả người bình thường. Cơ thể này cũng đã khỏe khoắn hơn trước rất nhiều có thể nhẹ nhàng mà chạy đi chạy về mấy lầm cũng khó mà thấy mệt. Não bộ thì đã suy nghỉ nhanh chóng hơn trước khá nhiều. Cơ bụng nãy cũng đã lộ rõ, càng làm tăng thêm vài phần đẹp trai.
Như không thể tin vào sự thật mà Lạc Trần liền nhéo vào mình một cái. Một cảm giác đau đớn liền được cảm nhận thì mới biết đây không phải mơ. Nghỉ một lúc thì cũng phải xem lại camera thì trong đó lại không thấy được linh khí mà chỉ nhìn thấy cơ thể hắn chậm rãi mà thải ra chất dịch màu đen lúc nãy.
Khi đã xem xong thì liền nhanh tay mà xóa đi đoạn này để tránh bị mọi người phát dát ra sự kì lạ. Nếu bí mật này mà bị bại lộ thì cũng khó mà lường trước được hẫu quả. Nghỉ lại mà xem một sinh viên đại học y dược lại ngồi một chỗ mà cơ thể lại chảy ra những chất dịch ấy thì cũng quá là tà môn đi.
Lạc Trần là một người có tính cách ôn nhu, hòa đồng. Nhưng điều mà hắn ghét nhất đó chính là viền phức, chuyện gì có thể giấu thì cứ giấu, mà một khi đã lộ thì phải tìm cách diệt trừ.