Chương 27

Mỗi lần thân ảnh lóe sáng thì đã cách điểm vừa nãy hơn trăm mét. Chẳn mấy chóc mà lại đứng trước mặt Tú vẫn đang đứng phỏn ra. Hắn đứng cách đó không quá xa nên cũng thấy được tràn cảnh ban nãy.Lúc trước là tam quan sụp đỗ giờ thì nó vỡ đến không còn manh giáp. Vừa nhìn thấy lão hắn vộ quỳ hai chân xuống trán trạm sát mặt đất không dám thở mạnh dù chỉ là một chút. Nhưng tay vẫn cố che chở nàng. Miệng lấp bắp nói:

- Tiên nhân ở trên!

- Tiểu nhân có mắt như mù. Mong tiên trưởng bỏ quá cho!

- Xin...xin ngài đừng gϊếŧ ta!

( Lúc trước ở chung với Lạc Trần thì hắ cũng có tò mò với tiểu thuyết nên cũng đã đọc vài bộ tìm hiểu, nên cũng hiểu ra tình cảnh này nên làm gì. )

Liết mắt nhìn xuống phía Tú đang quỳ. Vẫn thãng nhiên trả lời:

- Nếu ta không bỏ qua thì.

Mắt trợn to những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt, tim như lệch một nhịp. Nhưng chỉ có thể quỳ ở đó mặt người ta chém gϊếŧ. Hắn không bằng lòng với loại cảm giác này.

Thấy hiệu quả chấn nhiết đã thành công, lão liền cất tiếng nói:

- Nếu muốn gϊếŧ nhà ngươi thì đã làm từ sớm rồi!

- Ha..ha..ha

Tiếng cười ớn lạnh vạng dọi trong khu rừng. Nghe được câu này Tú cũng đã bình tỉnh như được ban cho kim bài miễn tử nhưng lại đôi chút thầm nghĩ:

- Với cái thứ kinh khủng như này, thì chạy cũng bằng không

- Cứ phải dò xét xem đã.

Giọng vẫn run run nói:

- Thế tiên trưởng muốn..muốn thứ gì từ ta

- Nhà ta đã phá sản rồi cũng chả còn thứ gì cho ngài đâu.

Tà Mãng Thiên bật cười thành tiếng, bất chợt hỏi một câu khiến gắn ngớ người.

- Ngươi có hận không.

Tú trả lời với giọng khó hiểu:

- Hận.. hận gì?

Về cha mẹ đã bỏ rơi ngươi đấy. Nhắc đến đây trong lòng Tú liền dân lên một nỗi bi phẫn khó tả. Cha mẹ là người ban cho hắn cuộc sống mới cũng đồng thời tước đi nó, bỏ lại đứa con nuôi này phải chịu bao khổ cực thay phần họ.

Tuy cơ thể đã chi chít các vết thương và sẹo, nhưng hắn nhờ vào ý chí kiên cường mà bắt đầu đứng dậy, gằn giọng đáp:

- Ta hận.

- Ta hận họ đến thấu xương!

Những lời này lọt vào tai Tà Mãng Thiêng khiến hắn cũng phải gật gù vài cái" Đúng rồi, đúng rồi hận hận nữa đi ". Ngươi đã trong thấy sức mạnh của lão phu, thế ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy:

Ngắt lời, Tú không kịp nghĩ gì thêm trong đầu chỉ toàn là hận thù. Liền lập tức lại quỳ xuống lần nữa tay và vàn trán chạm vào nhau:

- Sư phụ ở trên, hãy nhận đồ nhi một lạy.

Mắt tóe ra tia máu, nếu có thể bái tiên nhân làm thầy thì... Chưa kịp nghĩ gì Tà Mãng thì liền nhất tay, thân thể Ngọc An cứ thế mà bay lơ lửng về tay lão. Chẳng mấy chốc cổ nàng chạm vào lòng bàn tay lão.

Hắc sắc nhàn nhạt hiện lên, dùng lực bóp một cái thật mạnh. Thẳng thắng mà ngoẹo đầu sang bên chết bất dắt kì tử. Cái bóp này tuy nhìn vẻ ngoài có vẻ bình thường nhưng nó đã thãn nhiên bóp nát cả thần hồn bên trong.

Bịch tiếng, thân thể nàng mạnh bạo trơi xuống chỗ hắn đang quỳ. Nghe được tiếng động cũng phải bất giắc ngẩn đầu lên xem xét.

Thì đập vào mặt hắn là thân thể nàng đang rơi xuống, cổ bị vặn đến 180 độ quay hẳn về phía sau chết đến không thể nào chét hơn được nữa.

Hắn với cánh tay run rẩy, cố gắn niếu kéo những gì trước mắt. Bàn tay chợt nắm lại thành quyền, đấm thật mạnh xuống đất, từng dòng huyết lệ cứ thế chảy ra. Ngẩn đầu lên trời rống to vài tiếng, tình cảnh y hệt với Lạc Trần lúc ở Mao Sơn, nhưng đôi phần đáng sợ hơn cả.

Một cỗ oán khí nập trời được bạo phát, lấy hắn làm trung tâm lan ra tứ phía. Chấn cho các cây gần đó cũng phải đỗ rạp. Luồn huyết khí ngưng tụ thành đạo cương nhuận chém thẳng đến người Tà Mãng Thiêng vẫn đang chú tâm nhìn.

Thấy đòn đánh đến Cửu Âm Đông Nhân vội lao lên che chắn. Oanh kích đánh thẳng vào người nó, khiến cơ thể vốn đồ sộ cũng phải chao đã vài phần.

Thấy không thành công thân thể hắn cũng phải gục xuống nền đất lạnh lẽo, gắn gưởng hé đôi mắt đầy tơ huyết nhìn về phía thi thể Ngọc An.

Chợt kinh hãi Tà Mảng Thiển liền cảm khái:

- Lực lượng sánh ngang với chân nhân!

Thấy hằng độ đệ mình có tương lai sáng lạng, Tà Mãng Thiên liền ngẩn mặt lên trời mà cười hắc hắc:

- Đúng là ông trời cũng không phụ lòng phái Bắc Tông ta.

Tiếng cười vừa dứt, lão liền ngoắt cánh tay về phía Cửu Âm Đông Nhân, ý bảo nó mang người này về. Nghe hiểu ý lão nó cũng liền làm theo.

Vác lên xong xuôi Tà Mang Thiên cũng lặng lẽ rời đi, dần dần khuất bóng vào trong khu rừng âm u, chỉ chừa lại nơi đó cái xác của Ngọc An lạnh lẽo mà tiêu điều.