- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]
- Chương 2: Số 219
Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]
Chương 2: Số 219
Số 219.
Thật ra nếu không tính khoảng cách không có thiên lý từ Chiêu Hòa Tự đến đường 21 phố 9 số 219, chuyến đi này đối với Vương Nguyên có thể nói là tương đối mới lạ.
Phong cảnh hữu tình, trời xanh mây trắng, đồng lúa bao la trải dài tít tắp, tầng tầng lớp lớp thực vật cùng cơ man nào là quyết dương xỉ và dây leo thân dài khiến Vương Nguyên tưởng chừng như đã trở về công viên Jurasic trong những thập niên chín mươi.
Mẹ nó, có khác gì hiện trường dã sử cận chiến nguyên thủy đâu chứ.
Kẻ nào sống ở chỗ này đúng là xa cách bầy đàn, kỳ thị đồng loại. Quả nhiên là của lạ.
Nhìn tiền trong túi chỉ còn sót lại vài đồng lẻ không được trăm tệ, Vương Nguyên che giấu nội tâm muốn khóc, xốc balo lên đường đi tìm số 219 huyền cơ trong truyền thuyết. Phương trượng đại sư nói, người trong ngôi nhà này thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, một ngày ba bữa giải quyết trên giường, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc không có điểm dừng, nếu không nhắc nhở hắn nhất định sẽ thức thâu đêm suốt sáng bày tỏ tình yêu của mình với công việc tha thiết thê thảm thấm đượm máu chó. Vương Nguyên tuy rằng chưa làm bảo mẫu bao giờ, nhưng trước mắt có thể dự đoán được chức nghiệp của mình trong tương lai không hề suôn sẻ. Ông chủ là một người mắc bệnh cuồng công việc cấp độ cao lại còn thích tự bế giam mình trong phòng, có khi nào là biếи ŧɦái tâm thần phân liệt – vừa hoang tưởng vừa lếch thếch lôi thôi, còn có chứng bắt buộc rối loạn ám ảnh cưỡng chế?
Đến đây, hình tượng ông chủ trong đầu Vương Nguyên xây dựng thành một người đàn ông biến dị nhiễm sắc thể, đột phá DNA và vượt trội hơn trong tư duy logic về phương diện ‘nhân cách bình thường’, trở thành một người có lối sống bất cần và suy nghĩ mang tính phi nhân loại hóa.
Nghe cứ như mấy ông chú biếи ŧɦái chuyên trộm đồ lót ha.
Phương trượng đại sư chắc không đẩy cậu vào ngõ cụt đâu nhỉ.
Mà có khi là thật ấy chứ.
Ha ha.
Vương Nguyên mang tâm trạng nghiêm trọng đứng trước giàn tigon màu tím nhạt trên hàng rào, nâng cằm cân nhắc một lát mới bấm chuông cửa. Phố 9 này vừa vắng vừa gồ ghề, chỉ có vài ngôi nhà lác đác núp lùm trong bụi rậm, may mắn cậu còn nhìn thấy người trong nhà đi đi lại lại, nếu không nhất định đã nghĩ mình gặp nhà ma.
Lỡ đâu đám người kia không phải ‘người’ thì biết tìm ai chia sớt?
Nhanh chóng tìm thấy số 219, Vương Nguyên rùng mình phủi phủi tay, nháy mắt đã lấy lại quyết tâm hừng hực khí phách. Cậu đã chuẩn bị rất kỹ càng, câu đầu tiên khi chào hỏi đối phương phải lễ phép lịch sự thể hiện thái độ ân cần nho nhã các loại, sau đó dùng tài hùng biện thuyết phục đối phương để mình ở lại làm việc trong nhà, cam đoan không động chạm đến chuyện riêng tư cùng công việc của ông chủ. Phải biết rằng những người có trị số tinh thần phức tạp như vậy thường rất bảo thủ trong thế giới quan duy tâm của mình, nhìn thì rất cứng rắn lạnh lẽo nhưng thực chất lại sở hữu trái tim thủy tinh dễ rạn nứt và vỡ tan. Vương Nguyên thậm chí còn nghĩ, trước kia phải chăng là do ông chủ bị ai đó tổn thương nên mới sinh ra chướng ngại tâm lý tự bế, muốn cô lập cách ly chính mình với thế giới bên ngoài?
Sự thật chứng minh, bạn nhỏ Nguyên nghĩ nhiều rồi.
Chuông reo mãi không thấy người mở, Vương Nguyên quắn quéo đưa tay đẩy cửa một cái, cư nhiên mở ra! Nhà này từ đầu không có khóa cửa! @S$#@#!$%. . .
Trong phòng đóng kín cửa sổ, mành treo im lặng không đung đưa, không khí khô khốc mang theo mùi hồng huyết cầu mãnh liệt tràn vào phổi, khiến Vương Nguyên hô hấp đình trệ.
Ông phắc, ngày đầu tiên đến nhận việc thực sự gặp phải sát thủ biếи ŧɦái?
Ngó quanh hồi lâu cũng không thấy có gì đủ để làm vũ khí phòng thân, bạn nhỏ Nguyên chùn bước muốn rời đi. Một hồi lại xoắn xuýt do dự, nhỡ đâu người bị thương không phải tên hung thủ mà là ông chủ, nhỡ đâu ông chủ không phải sát thủ biếи ŧɦái?
Vương Nguyên siết chặt nắm tay muốn nhào vô.
Nếu ông chủ thật sự là sát thủ, đang trong công đoạn phân thây người cho vào tủ lạnh dùng dần?
Ha ha.
Thế giới này đầy rẫy điều khiến người ta khó xử.
Cậu chần chừ quét mắt lắng tai nghe, xác định trong nhà chỉ có tiếng động chính mình tạo ra mới cẩn thận di chuyển. Đồng chí Vương Nguyên như tên trộm nhón chân di di qua lại, lên tầng hai, phát hiện trước mắt mình là một bãi máu đỏ thẫm lan ra từ trong phòng.
Mẹ nó, thật sự là hiện trường án mạng!
Vô cùng huyền huyễn!
Vương Nguyên híp mắt đề phòng, ‘phanh’ một tiếng đá bay cánh cửa, quát lên: “Là ai?!!”
Dĩ nhiên là không có ai trả lời.
Một ‘thi thể’ nằm úp sấp dưới sàn nhà, cả người xộc xệch đè lên vũng máu đỏ tươi, cũng không vì Vương Nguyên đá cửa quá mạnh mà nhảy dựng lên ‘sống lại’.
Vương Nguyên ớn lạnh sống lưng, vội lùi ra sau phóng đi. Cậu chạy ào xuống cầu thang, theo bản năng muốn la hét báo cảnh sát abc và abc, nhưng sực nhớ đến nơi này cách trụ sở cảnh sát tận hai tiếng đồng hồ, nếu vị bên trong chưa chết mà chỉ do mất máu mới hôn mê thì chẳng phải là cậu gián tiếp gϊếŧ người hay sao? Thế là bạn nhỏ Nguyên dưới sự huấn luyện trường kỳ dai dẳng của nền giáo dục Thiên triều cùng với tình yêu thương động vật (khụ) mãnh liệt, nhanh chóng quay lại, và phát hiện dấu chân máu đầy sàn nhà!
Đệch! Vừa mới thoát ly có chút mà chuyện gì đã xảy ra?!
Trái tim kinh hoàng chưa kịp hồi phục, một thông tin shock đến mức khiến người ta chết điếng đã diễn ra: Người máu bên trong căn phòng – đi – đâu – mất – rồi!
Hoàn toàn đập tan tam quan lệch lạc của Vương Nguyên!
Cậu hoang mang xoắn xuýt hồi lâu, thầm nghĩ có phải hay không đối phương đã bị hung thủ dời đi? Trong phòng có cơ quan? Bẫy rập? Bí mật không lời đáp?
Hay là thi thể kia đã bị hạ tiêu thi tán tan rã thành nước đến mức xương cốt cũng không còn?
Vương Nguyên ngơ ngác thộn ngốc nhìn sàn nhà, nội tâm rít gào bày tỏ quan điểm: Tin giật gân trong mười chín năm sống trên cõi đời này cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay. Bị đuổi ra khỏi nhà cho thuê, bị (suýt chết) đói, đi đến một địa phương khỉ ho cò gáy gà bay chó sủa, đυ.ng phải án mạng ly kỳ, còn chưa kịp phản ứng thì xác chết đã không cánh mà bay, không hẹn ngày trở lại!
“Hóa ra là cậu.”
“Mẹ của tôi anh là ai____!!”
Trừng mắt hét một tiếng kinh thiên động địa, Vương Nguyên trợn tròn đồng tử nhìn quần áo phục trang trên người kẻ vừa xuất hiện. Dù cậu hơi kém trí nhớ một chút, cũng không thể không nhận ra, bộ đồ này vừa rồi không phải nằm trên người thi thể sao?
Lẽ nào tên này chính là hung thủ, có sở thích gϊếŧ người cướp y phục?
Vương Nguyên vô thức siết chặt cổ áo.
“Tôi không phải mẹ cậu, còn có, câu này tôi hỏi cậu mới đúng chứ nha.” Quái nhân sờ sờ cái cằm đầy râu ria lộn xộn, kỳ quái nhìn Vương Nguyên: “Cậu vào nhà tôi mà hỏi tôi là ai, có phải quá thừa rồi không?”
“Xin anh đấy. . .” Vương Nguyên vô lực đáp: “Nói một câu ‘tôi là chủ nhà’ không được sao. . .”
“Tôi là chủ nhà.”
“. . .Quên đi, tôi hỏi anh. . .” Cậu quét mắt vài lần, chính thức xác nhận: “Anh chính là ‘thi thể’ vừa rồi?”
“Đúng nha.” Đối phương gật gật đầu: “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Nói.”
“Cậu là ai?”
“. . .” Giờ mới hỏi câu này có tính là muộn chưa?: “Bảo mẫu mới. . .”
“Tôi đâu có thuê bảo mẫu mới a?” Quái nhân gãi cằm suy tư.
“. . .” Vương Nguyên liêu xiêu trong gió lạnh á khẩu ứ nói được câu nào.
Lão già trọc kia thật sự lừa gạt cậu?!?
“Bất quá, để cậu làm trợ thủ cũng không tồi. . .” Đối phương gật gù, nhìn nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt vàng ròng tinh anh của một nghệ thuật gia, ánh mắt lóe sáng chứa vô vàn vì tinh tú lấp lánh: “Giúp tôi đóng vai thi. . .”
“Tôi không làm nữa.” Vương Nguyên đẩy hắn ra, bàn tay dính ‘máu’ khiến cậu giật giật mí mắt, co chân muốn đi. Thiên hạ rộng như vậy, lẽ nào không có chỗ cậu cho dung thân, phải ăn nhờ ở đậu lay lất qua ngày với tên nam thần kinh không thấy chút hào quang trí tuệ của nhân loại văn minh?
Quái nhân nhìn ‘bảo mẫu’ tự xưng tự đến rồi cũng tự đi lướt qua mặt mình, khí phách đương trường hiên ngang lẫm liệt y hệt các vị anh hùng võ lâm trong phim chưởng, nghiêng đầu:
“Thực sự không làm?”
Vương Nguyên chắc nịch đáp, hào khí ngất trời: “Không làm.”
“Cậu xác định?”
Nam thanh niên trẻ tuổi siết nắm tay cương quyết: “Xác. . .”
“Tiền lương mười ngàn một tháng.”
“. . .chết. . .” Vương Nguyên lộn lưỡi, thắng kít một cái, mặt liệt ▼_▼ xoay người, lãnh huyễn khốc suất mở miệng: “Anh tên gì?”
Quái nhân chớp chớp mắt, nở nụ cười đầu tiên sau khi gặp mặt: “Tôi là Vương Tuấn Khải.”
Hết Chương 2
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]
- Chương 2: Số 219