3.Dưới tình huống không làm chủ được tài khoản, Trương Tiểu Phàm cứ thế nhìn Meo ca nhà mình ở phía sau tên Cái Bang không có tiết tháo kia đâm đầu chạy như điên.
Cái tiết mục phá phòng tân hôn mọi người đều không lạ, nhưng người chơi cả server đều kéo đến tham gia làm loạn thì đúng là kinh khủng. Minh giáo đại nam Trương Tiểu Phàm cùng shota Cái Bang Lâm Đại Soái cưỡi chiến mã phi nhanh không ngừng, đến phụ cận sườn Nhật Lăng mới chầm chậm dừng lại, uống thêm một bình sinh lực tiếp MP. Meo ca đưa mắt lạnh lùng nhìn Cái đệ một lần, không nói không rằng tung skill Ngân Nguyệt Trảm trực tiếp đánh tên nhóc kia quăng xa tám thước. Cái Bang shota đứng quá gần y, hắn căn bản không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị đánh văng về thành chủ. Thân hình nhỏ bé lăn lông lốc trên cát, sau đó nhảy bật lên, dùng tốc độ sét đánh phóng đến chỗ Meo ca, hai bên hừng hực chiến ý, chẳng mấy chốc đã quấn thành một đống.
Ánh sáng chớp lóe, âm thanh kịch liệt, chiêu thức tuyệt tình, cuộc chiến cứ gọi là tinh phong huyết vũ. Bất quá giữa một Minh Giáo đã mãn cấp cùng với một Cái Bang mới level 98, Cái đệ rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bình máu sắp cạn, màn hình cũng nhấp nháy đỏ.
Ngay tại thời điểm này, Minh Giáo đại nam trên màn hình đột nhiên cứng đờ, dù Trương Tiểu Phàm có làm gì cũng không điều khiển được nó.
Sau đó, y trợn mắt há mồm nhìn Meo ca tiến vào trạng thái Tình Ý Như Hoa lẽn bẽn cười ngượng ngùng với Cái đệ, chậm rì rì đến bên cạnh tên shota cọ cọ hai cái, chẳng khác nào mèo làm nũng.
Đột nhiên từ khung chat nhảy ra một câu: [Cậu có đồng ý làʍ t̠ìиɦ duyên của tôi không? Nếu có, trong năm phút nữa lập tức xuống cổng đại học xxx gặp người mặc áo trắng quần đen, nếu không tôi sẽ điều khiển account này và cậu sẽ chẳng bao giờ lấy lại được.]
Game bị hack, Trương Tiểu Phàm không có cơ hội đôi co tranh luận với đối phương, chỉ có thể tức giận cố gắng tìm cách giành lại quyền làm chủ account, nhưng vô luận là dùng chương trình gì cũng không thể đả động đến account đã bị mất. Cậu gỡ kính ra khỏi mắt, hơi siết nắm tay, khá lắm, đây là một cái hố to không có sự lựa chọn, tên Cái Bang này ắt hẳn đã tính toán từ trước, không chừa đường lui cho ai.
Áo trắng quần đen? Hừ, hôm nay là lễ khai giảng của khoa IT, sinh viên mặc áo trắng quần đen nhiều vô số kể, đây chẳng phải là mò kim đáy bể sao!
Trương Tiểu Phàm ôm tâm tình tồi tệ đi xuống cổng trường, đưa mắt nhìn hàng loạt nam sinh có đứng có ngồi tràn lan trước sân, khóe môi giật giật mấy cái. Xem ra y đã quá coi thường dân IT, trong bọn họ căn bản không có người nào mặc đồng phục được không!
Rất nhanh, Trương Tiểu Phàm liền thấy được người mặc áo trắng quần đen trong truyền thuyết kia.
Y đần mặt đờ ra ngắm ông chú trung niên bụng phệ lắc lư bắt tay với nhà tài trợ, vầng trán cao chới với lộ ra hào quang trí tuệ cùng tâm huyết nhiệt tình soi sáng cả tim gan – Đích thị là hiệu trưởng đại nhân chả có sai.
Mí mắt Trương Tiểu Phàm tê tê, lần đầu trong đời cảm thấy khϊếp sợ chưa từng có.
“Em nhìn sai rồi.” Một bàn tay đột nhiên che mắt y lại, kéo y về phía góc khuất. Trương Tiểu Phàm nghe được giọng nói kia, toàn thân cứng ngắc, mặc cho hắn lôi kéo bấu víu, suy nghĩ cách tránh mặt tên này.
“Em không muốn lấy lại account sao?”
Trương Tiểu Phàm càng sượng ngắt.
Y nhìn chằm chằm bộ dạng mùa xuân róc rách của Lâm học trưởng, khó khăn cất tiếng nói thành lời: “Lâm. . .Đại Soái?”
“Hiếm khi em khen anh đẹp trai như vậy, học trưởng thân ái anh đây thưởng cho em một nụ hôn ha.”
Trương Tiểu Phàm chặn miệng hắn lại, quắc mắt sát khí. Y đã cố thôi miên mình là nhóc shota Cái Bang kia và cái tên hoa thủy tiên này căn bản không cùng một người, y không muốn quan hệ giữa bọn họ tiến triển theo một phương thức nào khác. Vậy mà Lâm Kinh Vũ cứ năm lần bảy lượt chạm vào ranh giới của y, khiến Trương Tiểu Phàm giận không thể nói, sâu trong lòng còn mang theo chút khó hiểu.
Lâm Kinh Vũ chớp thời cơ hất tay Trương Tiểu Phàm ra, đè lên tường hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn chưa chấm dứt, hắn đã chẳng màng xung quanh là nơi nào mà thò tay giương móng vuốt sờ sờ bụng nhỏ của Trương Tiểu Phàm, chọn đúng điểm mẫn cảm mà ấn xuống. Trương Tiểu Phàm hừ nhẹ, há miệng cắn cho lưỡi Lâm Kinh Vũ tóe máu, kẻ tám lang người nửa cân cùng hắn so đo tranh đấu.
Lâm Kinh Vũ tỏ vẻ, bị hôn đến chảy máu lưỡi cũng không quan ngại đến hình tượng đẹp trai của hắn.
“Tiểu Phàm, làʍ t̠ìиɦ duyên của anh đi.”
“Cút. . .”
“Tiểu Phàm, lần trước là anh sai, say rượu loạn tính khiến cho lần đầu tiên của em không trọn vẹn. Thật ra kỹ thuật anh rất tốt, còn có tiền hí, đảm bảo sẽ làm em dục tiên dục tử thoải mái không nói nên lời. . .”
“Lăn!!”
Lâm Kinh Vũ bế bổng Trương Tiểu Phàm lên làm y sợ hết hồn: “Anh tính làm gì?”
“Đưa em về động phòng.” Lâm Kinh Vũ chính trực vô biên nói đến cực kỳ hiển nhiên: “Hôm nay không có thịt đọc giả sẽ ném đá chết anh, bảo anh rõ ràng là một soái ca trăm người thích vạn người mê còn có một chú chim thông minh cư nhiên không thể rước vợ về dinh. Hơn nữa em cũng đừng vùng vẫy, mau giả bệnh đi để anh quang minh chính đại mang theo đến ký túc xá, mọi người đều nhìn chúng ta kìa.”
“Anh, hay lắm!” Trương Tiểu Phàm cảm giác có người đang xì xào bàn tán, gần như rít qua kẽ răng: “Anh sợ người ta đồn thổi ảnh hưởng đến danh tiếng sao? Anh sợ lộ ra chuyện xấu trước mặt thiên hạ? Anh sợ bọn họ nói anh là gay và đang muốn làʍ t̠ìиɦ với một kẻ vô danh?!”
“Sợ chứ. . .” Lâm Kinh Vũ khí phách hiên ngang: “Anh sợ mình không khống chế được sẽ đè em ra ăn tại chỗ.”
Ngại chưa đủ, hắn còn bày ra vẻ mặt trên đời không còn gì lưu luyến, hoa si vô đối: “Cảm giác tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy chúng ta hòa thành một thể a, nhất trụ kình thiên cùng với đạo sĩ ngồi thiền gì đó quá tốt. . .”
Trương Tiểu Phàm: “. . .” Vừa nãy y không nên xúc động quá sớm!
Trương Tiểu Phàm cứng đối cứng không nổi, dứt khoát giả chết, vùi đầu trong cánh tay Lâm Kinh Vũ giấu đi mặt mình, giống một chú rùa nhỏ bối rối trước vấn đề khó xử nên chọn cách cam chịu. Lâm Kinh Vũ nhếch khóe môi, lại không mang người về ký túc xá mà ném lên xe chở đi.
Trương Tiểu Phàm một lần nữa lọt phải hố giặc: “. . .”
Nửa tiếng sau, Trương Tiểu Phàm ngồi trên sofa nhà riêng của Lâm học trưởng, mặt không cảm xúc nhìn hình ảnh sống động sắc nét trên laptop.
Lâm Kinh Vũ quả thật là shota Cái Bang kia, trên màn hình hiện lên hình ảnh nhóc con chưa dứt sữa trắng trẻo đẹp trai, chỉ có điều thằng oắt này đang đè Minh Giáo đại nam xuống đất mà thực hiện hành vi không thể miêu tả. Ở góc độ này, Trương Tiểu Phàm có thể nhìn rõ biểu tình ngượng ngùng đỏ bừng của Meo ca nhà mình, cái bộ dáng chịu đựng kia, cái nghiêng đầu đầy dụ hoặc kia, cái cử chỉ chối từ mà rành rành là dục cự hoàn nghênh kia. . .Mẹ kiếp! Y hết bình tĩnh nổi rồi!
Trương Tiểu Phàm quay sang Lâm Kinh Vũ còn đang loay hoay trong bếp: “Từ bao giờ game này có chức năng động phòng vậy chứ?”
“Chưa đâu, công ty phát hành định một tháng nữa mới cập nhật bản update, sau đó bổ sung chức năng này hỗ trợ các cặp đôi có tình duyên bù đắp tình cảm.”
“Vậy sao anh lại có được. . .?”
Lâm Kinh Vũ mang theo cháo thịt băm nấu củ cải và thuốc đặt lên bàn, cười cười: “Vì anh quá đẹp trai chứ sao.”
Trương Tiểu Phàm đứng dậy muốn đi.
Lâm Kinh Vũ nhanh nhẹn ôm y lại, đặt cằm lên vai y thì thầm: “Không ngại nói cho em biết, anh là lập trình viên cao tầng của công ty sản xuất game, phần chức năng mới này chính là do anh viết ra, còn nữa, NPC đẹp trai nhất game cũng là dựa vào hình tượng của anh đắp nặn. Thấy sao? Học trưởng của em giỏi không?”
“Sư phụ thì sao?”
“. . .Cậu ta là trưởng phòng của anh.” Lâm Kinh Vũ siết người chặt một chút: “Giận sao?”
“Không giận.”
“Nói dối, rõ ràng là đang giận.”
Trương Tiểu Phàm lười không muốn nói. Lúc y giận thì hắn giả ngây giả dại, lúc không có việc hắn lại tự vẽ chuyện một mình.
Y đẩy hắn ra: “Anh đừng xem tôi như những cô gái anh từng quen, tôi và họ không giống nhau, chuyện. . .lần đó đã hao phí quá nhiều tinh lực rồi, xin đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.”
Lâm Kinh Vũ không hề gì mà vuốt tóc: “Anh tin bản thân mình có lực hấp dẫn không chỉ ở nhan sắc. Hơn nữa anh quen bọn họ là để tìm kiếm người có thể giúp anh ủ ấm ngày đông, giúp anh lên cấp mỗi khi gặp bình cảnh, giúp anh hiểu được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp cũng có thể trở thành tình thân. . .Anh nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy không phải để tiếp tục chiếm thân thể em, bởi vì con người anh tham lam nhiều lắm.”
Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn hắn.
“Thì có liên quan gì đến tôi.”
. . .
Mười giờ tối, một mình Vương Nguyên ngồi trong ký túc xá than thở, co ro gọi điện thoại cho anh chồng nhà mình: “Học trưởng, cô đơn quá a, Tiểu Phàm Phàm của chúng ta đã trưởng thành, không còn cần sự che chở của em nữa.”
Vương Tuấn Khải bên kia ‘ừm’ một tiếng, khốc khốc nói: [Chờ anh]
Trong nhà riêng của Lâm Kinh Vũ.
Trương Tiểu Phàm bị lăn qua lăn lại đến lần thứ ba, tức giận cào lên lưng Lâm Kinh Vũ ba đường, thở dốc gấp gáp, không biết bị đυ.ng vào chỗ nào đó mà mất khống chế kêu rên.
Học trưởng áp y vào tường, hôn tới tấp lên mắt, lên mũi, lên môi, lên cổ, hắn như phát nghiện liếʍ cắn đủ kiểu, lưu lại trên người thiếu niên: “Xin lỗi, lại một lần nữa cưỡng ép em.”
Trương Tiểu Phàm trợn trắng mắt, anh đã nói câu này ba lần được chứ!
Chỗ kia của y vẫn còn hơi sưng, lẽ ra phải được bôi thuốc đàng hoàng, giờ đây bị đem ra sử dụng kịch liệt khiến y vừa đau đớn vừa lâng lâng khó tả, khoái ý tình triều cùng cảm giác xót buốt đấu đá tranh giành, lúc trộn lẫn hỗ trợ cho nhau lúc giao tranh dã chiến, làm cho Trương Tiểu Phàm nhũn hết cả người, bất giác nhớ lại đêm đầu tiên đó.
Thống khổ, đau rát, sung sướиɠ, dễ chịu. . .
Như một nồi lẩu thập cẩm vậy.
Nhưng phải nói là kỹ thuật của tên nào đó – kém - vô – cùng.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân y tránh mặt hắn.
Lâm Kinh Vũ căn bản là một newbie không có kỹ thuật, hắn ngoài nụ hôn khuynh đảo môi lưỡi cùng với kỹ năng gạ tình trai nhà lành đạt đến lô hỏa thanh thuần thì chỉ biết ra sức hùng hục tiến về phía trước. Chú chim to nhà hắn vừa cường hãn vừa thô lỗ, trực tiếp đâm cho tiểu cúc hoa co giật liên hồi, sau đó hình như Lâm học trưởng đã ngộ ra vấn đề trong quá trình trải nghiệm, thay đổi góc độ một chút, thắt lưng nhanh chóng đỉnh nào, đầu nấm chạm phải môi trường nóng ấm ẩm ướt khiến hắn thiếu chút nữa phi thăng.
Trương Tiểu Phàm sợ hãi rêи ɾỉ, mới vừa rồi hình như Lâm Kinh Vũ đã chạm tới chỗ đó.
“Tiểu Phàm, Meo ca, anh vừa dùng kỹ năng của Minh Giáo, Xích Nhật Luân! Thế nào, em thích không?”
“Ư.. . ưm .. . .”
“Bảo bối, quá chặt, chúng ta phải đổi sang chiêu khác. . .Tịnh Thế Phá Ma Kích thế nào?”
“Không, a,. . .sâu, quá sâu. . sẽ hỏng. . .”
Lâm Kinh Vũ hì hụi đút đút, cảm thấy tiểu cúc hoa gần như muốn kẹp chết mình, không khỏi hưng phấn siết mạnh hai cánh mông trần trụi của Trương Tiểu Phàm, vừa nặng nề thở vừa cười: “Minh Giáo không có ám chiêu này đâu nhỉ?”
“Câm, câm miệng. . .Ư. . .A!” Trương Tiểu Phàm nhịn không được cao giọng kêu lên, cả người cong về phía sau, hai chân duỗi thẳng, đầu ngón chân co quắp tê dại không nói nên lời, mồ hôi ướt sũng cơ thể như vừa tắm xong. Lâm Kinh Vũ ôm eo y, lật thiếu niên úp sấp xuống, từ phía sau thình lình tập kích, đưa đẩy kịch liệt, điên cuồng cắm rút, hoàn toàn khuấy nát dâʍ ɖị©ɧ tiết ra từ cúc hoa, làm cho nước dính dấp bắn tung tóe, ướt đẫm hạ thể đôi bên. Lâm Kinh Vũ hơi thở gấp gáp, thanh âm khàn khàn cực kỳ quyến rũ, mang theo tìиɧ ɖu͙© đơn thuần cùng sung sướиɠ vô hạn tiến nhập cơ thể Trương Tiểu Phàm, thỏa mãn thủ thỉ bên tai y: “Bảo bối, không cho em chơi Ám Trần Di Tán nhé, thời gian CD hết rồi, đến lượt Cái Bang anh đây xuất thủ!”
Trương Tiểu Phàm buồn bực dằn lòng, thế nãy giờ tên học trưởng chết tiệt này đang làm gì? Dùng kỹ năng bị động à?
Vừa lơ là một chút, y liền cảm giác được Lâm Kinh Vũ bắt đầu mò xuống tiểu huynh đệ nhà y, ngón tay linh hoạt gảy gảy búng búng, nắm lấy đầu nấm rồi thuần thục xoa nắn. Trương Tiểu Phàm nhịn không được cắn môi rêи ɾỉ, hai mắt khép lại, thắt lưng uốn cong vì kɧoáı ©ảʍ mà vặn vẹo, phía sau không tự giác thả lỏng hơn rất nhiều. Lâm Kinh Vũ thuận lợi xoa xoa mông y, dùng bổng pháp ra ra vào vào tiểu cúc huyệt đã mềm nhũn, tận lực gia tăng kɧoáı ©ảʍ cho thiếu niên, đồng thời dẫn dắt y tiến nhập trạng thái điên loan đảo phượng.
“Meo ca, sau đây là Hàng Long Chưởng Pháp.” Hắn siết chặt người trong lòng, đột nhiên dùng sức lui ra ngoài rồi thình lình đâm thẳng vào cúc huyệt, không hề nhân nhượng dừng lại, há miệng cắn lên vai Trương Tiểu Phàm. Thiếu niên thét chói tai, tính khí cương to một vòng, hai mắt mở to ướt sũng nước mắt sinh lý, cúc hoa theo bản năng co rút kí©h thí©ɧ. Lâm Kinh Vũ suy suyễn hô lên, luồn tay qua đầu gối bế bổng Trương Tiểu Phàm lên cao, cử động khớp tay nâng y lên lên xuống xuống, làm cho côn ŧᏂịŧ trực tiếp đỉnh đến điểm G, lần nào cũng khiến Trương Tiểu Phàm thoải mái muốn ngất xỉu.
“Thần Long Bãi Vĩ!”
“A a a. . .không được. . .không được. . .”
“Long Đằng Ngũ Nhạc!!”
“Ưm ưʍ. . .! A! Mau. . .dừng. . .Quá, quá lớn. . .”
“Long Du Thiên Địa!!!”
“Bắn, lại bắn. . .Nha_________!!!”
Trương Tiểu Phàm trống rống đạt cao trào, trước mắt trắng xóa, cơ thể mất lực ngã xuống người Lâm Kinh Vũ, vừa sung sướиɠ vừa thẹn đỏ bừng, song song đó không hề ngại ngùng mắng nhiếc kẻ cũng vừa bắn vào bên trong cậu.
Cái đệch! Chiêu nào anh cũng đều dùng con chim lớn chết bầm kia xỏ xỏ xuyên xuyên qua người tôi được không!
“Bảo bối Tiểu Phàm Phàm, em quá là tài ba, vừa rồi là Cực Lạc Dẫn hay Như Ý Pháp? Anh thực sự đấu không lại em rồi. . .”
Trương Tiểu Phàm mệt lử cả người, không cùng hắn đôi co, cũng không bài xích hắn ôm mình, thậm chí cả người đều ửng hồng mất tự nhiên. Lâm Kinh Vũ vui vẻ cọ cọ, hứng khởi bừng bừng: “Vì anh đẹp trai như vậy, không bằng cho anh đấu lại một ván cùng em, thế nào?”
“Cút!!!!”
END