Chương 37: [Oneshot] Chí Bảo Thiên Hạ

Cổ đại. Tu chân. Sư môn. Toàn H.

--------------

Tương truyền thánh địa Thiên La là nơi tụ tập chí bảo thiên hạ.

Từ bạch ngọc đồng thau, bí tịch tu chân cho đến diệu pháp đan dược, sử thi vũ khí đều được các bậc tiền bối giấu kín ở đó.

Thánh địa Thiên La là một ngọn núi quanh năm phủ tuyến hàn sương, tràn ngập quang minh, không có bóng tối che phủ cũng không phân ngày đêm, từ lâu đã được người trong tu chân giới chú ý nhưng không ai có đủ sức lực thu gom nó về dưới doanh trướng. Cũng vì nơi này thuộc quyền cai quản của một vị tiên tu công đức vô lượng, trấn tọa mấy ngàn năm nay. Có điều bậc tiền bối thần long kiến thủ bất kiến vĩ này cũng không phải hạng người chỉ thích độc chiếm làm của riêng, hằng năm vẫn thường hay mở bí cảnh để tu chân giả khắp nơi đổ về tìm kiếm.

Chỉ cần tìm được, chúng là của ngươi. Nhưng nếu ngươi quá yếu ớt, hiển nhiên chỉ đủ làm mồi cho yêu thú thánh địa.

Dù vậy, cũng không biết có bao nhiêu người đã đâm đầu vào bí cảnh hòng mong kiếm được của lạ rồi. Năm ngoái cũng vậy, năm nay cũng thế, số lượng người đến càng lúc càng nhiều, ngay cả thế gia tu tiên như Vô Cực môn cũng lăm le dòm ngó.

Sau khi bí cảnh vừa mở ra, môn chủ Vô Cực môn hấp tấp sai một trăm tám mươi đệ tử có tư chất nổi trội vượt qua chướng ngại tiến vào bí cảnh, ra lệnh cho bọn họ phải tìm đủ các món binh pháp hộ thân cùng vật báu huyền thoại, hạn định một tháng sau trở về môn phái luận công ban thưởng.

Lúc này trong bí cảnh đều là sương mù giăng giăng một cõi, đâu đâu cũng mờ ảo không phân rõ thực hư, phía xa xa truyền đến âm thanh kỳ lạ thổn thức, nếu không chú ý có lẽ cũng bị xem nhẹ mà bỏ qua.

“Sư đệ, sư đệ, thế này không tốt lắm đâu.. .Ư. . .”

“Huynh đừng lo, bây giờ còn cách thời gian quy định đến hai mươi tám ngày, chúng ta cứ ở trong này tha hồ mà chơi đùa, không muộn đâu mà sợ.”

“Ta, ta, ta không phải nói cái đó, ý ta là.. .Ưm, nha!” Thiếu niên ngửa đầu rên lên, thân thể trắng trẻo xinh đẹp muốn gϊếŧ người vô thức uốn cong tạo thành tư thế tuyệt mỹ. Cưỡi trên khố hạ của thanh niên phía trước, y run rẩy lắc eo, hai chân kẹp chặt, ngọc khí phía trước hoàn toàn đứng thẳng khả ái mà cứng rắn rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ thơm lừng. Thanh niên hô hấp dồn dập, nhịn không được dùng tay ép hai cánh mông của thiếu niên dính sát vào hạ thể mình, lập tức nghe được tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn thực cốt phun ra từ cái miệng nhỏ nhắn phía trên, âm thanh ngọt lịm tan chảy lại hàm chứa chút ủy khuất, dụ hoặc không gì sánh được.

“Sư đệ, sư đệ. . .a. . a. . .” Thiếu niên mông lung mở to đôi mắt sũng nước câu dẫn nhìn hắn, mông động đậy nhúc nhích phát ra tiếng lép nhép da^ʍ mỹ, y hơi thất thần, cúi đầu nhìn nơi hạ thể hai người kết hợp, trong lòng gấp gáp dâng trào một trận lửa nóng phừng phừng, vội vàng co rút tiểu cúc huyệt, giãy dụa kêu rên: “Sư đệ, nóng quá, nóng quá. . .Còn thật thô, thật to. . .”

“Ta như vậy huynh có thích không? Có thoải mái không? Có thỏa mãn đại da^ʍ huyệt của huynh không?”

“Ta, ta. . .ta không biết. . .”

“Không biết? Huynh xem, tiểu cúc hoa đều đã muốn nuốt chửng ta, còn cực kỳ mềm mại ấm áp mà hút chặt lấy ta, cỡ nào lãng hóa chứ.”

“Không, không mà…không phải mà. . .”

“Hm, còn có tiểu núʍ ѵú phong tao, mới đó mà đã cương lên như thể hận không kịp phơi bày cho ta xem, không biết có chảy ra tao nãi hay không. . .”

“Ô a. . .Đệ đừng nói nữa, đừng nói nữa. . .”

“Ta muốn nhìn huynh như vậy, không cần xấu hổ, sư huynh trong tâm ta là xinh đẹp nhất, vĩnh viễn xinh đẹp nhất.”

Trương Tiểu Phàm nức nở một chút, nghe đến đây hơi ngẩn ra nhìn hắn, gò má ẩm ướt bị ngón tay thon dài vuốt nhẹ, Lâm Kinh Vũ chẳng chờ cho y thích ứng đã khẽ đẩy thắt lưng, đẩy cự vật bên trong cơ thể y càng sâu. Vật kia nhanh chóng bành trướng, căng to sống động, áp sát không chút khe hở với hậu huyệt mềm ướt, hoàn toàn chiếm đóng khoảng không gian yếu ớt ít ỏi bên trong.

U huyệt vốn ướt nước mềm nhũn mặc người xâm chiếm, mị thịt hồng nộn tinh tế như đào hoa e ấp, vách huyệt mềm trơn co khép khít chặt, rì rì tiết ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, như thiêu như đốt tham lam hưởng thụ chiều sâu cùng độ dài, hoàn toàn bị chinh phục.

Trương Tiểu Phàm hé miệng rên lên, kìm không được tiếng dâʍ ɭσạи, nửa thân dưới sung sướиɠ muốn tê dại, đã sớm đói khát vận động chờ trông. Y cũng không biết tại sao mỗi lần bị Lâm Kinh Vũ tiến vào phía sau đều hưng phấn như vậy, thậm chí chẳng thấy đau đớn chút nào mà còn hoan hỉ phối hợp. Cúc huyệt tựa như đã lâu không được lấp đầy, chẳng cần nhiều khıêυ khí©h đã khiến y dễ dàng buông xuống tự tôn và cái tôi nam nhi mà giãy loạn dưới thân sư đệ.

Lần này cũng giống như những lần song tu khác, Lâm Kinh Vũ chưa động y đã muốn tự mình đưa đẩy.

“A Vũ, A Vũ. . .” Đầu gối chống xuống mặt cỏ, bắp đùi trắng trẻo khẽ run lên, Trương Tiểu Phàm nhắm hờ mắt chôn đầu trên vai Lâm Kinh Vũ, nhấc eo lên xuống làm cho da^ʍ huyệt chủ động phun nuốt đại côn ŧᏂịŧ, từng trận kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ dạt dào kéo đến. Mỗi lần y đong đưa mông lên đều co hẹp cửa huyệt, thít chặt côn ŧᏂịŧ mà vuốt ve xoa bóp nó, cảm nhận mô tả toàn bộ hình dáng dữ tợn của nó, sau đó khi y hung hăng ngồi xuống, đại da^ʍ huyệt sẽ mở rộng ngậm chặt côn ŧᏂịŧ, toàn bộ từ đỉnh đến ngọn, đến chân tơ kẽ tóc, đều cơ khát mà nuốt hết không chừa một kẽ hở nào.

Trương Tiểu Phàm ân a rêи ɾỉ, vừa gọi tên sư đệ vừa dâʍ ɭσạи vặn eo lắc mông, tốc độ càng lúc càng nhanh, biên độ trừu động mỗi lần một gấp, nhóp nhép nhóp nhép mà nâng eo nhấp nhô lên xuống, thân thể uốn cong mỹ lệ hoang dã, mang theo cỗ dụ dỗ trắng trợn say đắm lòng người. Áo bào màu trắng tuyết lung lay lung lay theo động tác của y, phất phơ trong gió, làm cho hình ảnh mị sắc vạn phần của thiếu niên đậm đà thêm chút tuấn dật phiêu nhiên.

Lâm Kinh Vũ hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm mỹ thiếu niên rơi vào tìиɧ ɖu͙©, hơi thở trầm thấp phun ra khỏi chóp mũi, nhiệt khí nóng bỏng cùng thân người căng ra như con báo chờ phát động săn mồi, hai tay siết chặt cái eo nhỏ đang lắc lư trước mặt mình. Sư huynh của hắn luôn luôn như vậy, lần nào cũng biết cách dùng toàn bộ những gì y có làm cho hắn mất khống chế. Ánh mắt kia, nhãn thần kia, đôi môi kia, và cả những cử động đơn thuần nguyên thủy lại không chút tục tằng kia, quyến rũ vô hạn. Lâm Kinh Vũ mê mẩn ngắm cử động tuyệt đẹp cùng kɧoáı ©ảʍ vì được người trong lòng bao bọc lấy, vô thức dịch chuyển mười ngón tay xoa bóp da dẻ trơn bóng của sư huynh, từng chút một khơi mào kɧoáı ©ảʍ từ eo đến ngực, chạm vào hai khỏa hồng anh đang dựng thẳng chờ được lâm hạnh.

Hai ngón tay kẹp lấy đầu nhũ phấn hồng mà kéo ra, móng tay dùng lực độ vừa phải gãi nhẹ lên núm tròn, sau đó hung hăng đè xuống, xoa nắn vòng quanh, rồi lại vân vê ngang dọc, kí©h thí©ɧ đầu nhũ mỗi lúc một sưng cứng. Trương Tiểu Phàm run bắn lên, hạ thể co rút, nước mắt sinh lý không thể khống chế mà tràn ra khóe mi, làm ướt một gương mặt xuân sắc vô biên. Y chỉ cảm thấy bàn tay sư đệ như có ma lực vô hình chơi đùa cơ thể y đến động tình, ngay cả đầṳ ѵú bình thường không mấy mẫn cảm cũng bị hắn trêu đến xôn xao. Trương Tiểu Phàm nhè nhẹ nấc lên, đầu ngực run lẩy bẩy hơi ưỡn ra, than nhẹ kí©h thí©ɧ: “Ta muốn, ta muốn mạnh hơn nữa. . .”

“Đúng, là như vậy a.. .a. . .Sư đệ, a. . .ah. . .ahh! Sư đệ, vυ" của ta. . .Sư đệ, a, nha!!”

Tiểu núʍ ѵú bị kéo căng, Trương Tiểu Phàm có chút chịu không nổi hét lên, cơ thể cong lên yếu ớt ngã khuỵu xuống, mông co giật run bắn. Lâm Kinh Vũ hừ nhẹ một tiếng, giật thế chủ động mà đẩy y xuống đất, mặt đối mặt cuồng nhiệt hôn liếʍ ngực sư huynh, thắt lưng trừu động không ngừng đem đại nhục bổng đã căng phát đau tiến nhập da^ʍ huyệt của sư huynh. Tiếng phốc phốc kịch liệt thình lình vang lên, hạ thể thiếu niên bị cự vật không ngừng đâm rút liên tục, bắp đùi đung đưa ngang dọc, da^ʍ huyệt bị mãnh thao thích ý nói không nên lời.

Trương Tiểu Phàm yêu chết cái loại cảm giác bị chiếm hữu thô bạo này, hé miệng da^ʍ rên, mở to mắt nhìn cúc huyệt liên tục bị côn ŧᏂịŧ bỏng rát đâm đến đâm đi, bên trong nhịn không được lại bắt đầu bắn nước. Áo bào dưới thân bị xuân thủy dính ướt một mảng lớn, tràn ngập vị phong tao, tính khí nhấp nhô cũng có dấu hiệu sắp phát tiết, gấp gáp mà chọc lên bụng Lâm Kinh Vũ.

“A Vũ, đừng mà, đừng mà. . .”

Lâm Kinh Vũ đỏ mắt túm lấy tiểu Phàm Phàm đang hưng phấn sắp ra khiến thiếu niên bất ngờ nấc lên, đại bộ phận kɧoáı ©ảʍ bị chặn tại qυყ đầυ làm cho y quẫn bách tột cùng: “A Vũ, cho ta bắn, cho ta bắn. . .a. . .đừng mà.. .Ah!!!”

Lâm Kinh Vũ tìm đến điểm mẫn cảm rồi hì hụi nghiền mạnh, da^ʍ huyệt lập tức co rút tần suất cao, cửa huyệt thu hẹp nhanh chóng, vách tràng nóng bỏng sít sao khít chặt lại bám trụ côn ŧᏂịŧ khốc suất. Trương Tiểu Phàm bị chặn lại kɧoáı ©ảʍ, nức nở lắc đầu cầu xin, lại càng bị sư đệ hung hãn áp bức bên trong da^ʍ huyệt, khó chịu phát điên, không biết làm sao mà khóc lóc giãy dụa.

“Ưm, sư đệ, sư đệ, mau thả ra. . .Ah!!” Ngón tay Lâm Kinh Vũ đè lên lỗ nhỏ trên đầu nấm, không chút do dự gãi nhẹ, bức Trương Tiểu Phàm càng lúc càng khổ sở, nước mắt ầng ầng trào ra. Y vô lực chống cự trò đùa dai của Lâm Kinh Vũ, bèn chuyển đổi mưu thuật, dứt khoát co chặt cúc huyệt kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, ra sức hút chặt nó vào bên trong.

Lâm Kinh Vũ thở ra một hơi suy suyễn, âm trầm nhìn sư huynh, hai mắt sung huyết nóng cháy tham lam lia khắp từng mảng da thịt bóng loáng trần trụi tựa như đã khắc ghi khảm sâu trong tâm can, rốt cuộc không đùa nữa mà hùng hục lôi côn ŧᏂịŧ ra ngoài, rồi cường liệt cắm vào. Trương Tiểu Phàm cao giọng rêи ɾỉ, thả lỏng cúc huyệt, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức phun ra, phụ trợ cho cửa huyệt càng ướt càng trơn, thuận tiện cho cự vật xuyên xỏ ra vào.

“Sư huynh, hôm nay ta sẽ thao nát đại da^ʍ huyệt hư hỏng của huynh, xem huynh còn phát lãng nữa hay không!”

“A, sư đệ, ah! Mạnh hơn nữa, thao ta bắn! Ta muốn đệ! Ta muốn đệ a a a!!!”

Tiếng thét chói tai đột nhiên phát ra khiến nhóm người đi truy tìm báu vật gần đó giật bắn người, nhưng không một ai có ý định tiến đến tìm hiểu. Đơn giản vì họ cứ tưởng có kẻ nào đó bị thú dữ ăn thịt chứ không nghĩ tới kia lại là âm thanh cao trào của một thiếu niên mà Lâm Kinh Vũ nghiện nhất.

Trương Tiểu Phàm bị đâm bắn, dịch lỏng màu sữa non không ngừng phun ra từ linh khẩu căng tròn của y, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính dấp khắp cơ thể, đậm sệt mùi vị kí©ɧ ŧìиɧ. Mà phía dưới cúc huyệt cũng ngập ngụa cỗ chất lỏng phát nhiệt từ Lâm Kinh Vũ, làm cho thân thể mẫn cảm của sư huynh đâu đâu cũng là dấu vết hoan ái.

. . .

Bí cảnh thánh địa một tháng sau cuối cùng cũng khép lại, nhân số Vô Cực môn tổn thất quá nửa, chỉ còn lại vài đệ tử tu vi cao cùng những kẻ may mắn thoát chết lủi thủi trở về. Sau khi kiểm kê số lượng đệ tử còn sót lại, đại sư huynh lớn tuổi nhất tông môn thoáng giật mình nhìn về phía hai thanh niên bạch y đứng dính sát nhau, tựa hồ kinh ngạc vì sao hai kẻ này còn sống.

Trong Vô Cực môn, tuy Lâm Kinh Vũ có tư chất không tồi, bình thường biểu hiện cũng rất nổi trội nhưng tính tình kỳ khôi, không có quan hệ tốt với ai. Thế mà hôm nay hắn cùng tên phế loại Trương Tiểu Phàm như hình với bóng, thậm chí, thậm chí còn mang về một đống bảo vật!

Mọi người đỏ mắt nhìn số lượng bí tịch Lâm Kinh Vũ lấy ra từ nhẫn không gian, há hốc mồm kinh hãi.

Bảo điển, thần công, sử thi vũ khí, bí kíp luyện tinh thần, đan được linh diệu, còn có cả linh thú trong truyền thuyết!

Tất cả đều khiến bất cứ kẻ nào phát điên!

Trương Tiểu Phàm cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt tròn to ngây ngốc sùng bái nhìn Lâm Kinh Vũ. Suốt một tháng này hắn và y đều là cùng nhau, khụ khụ khụ, cùng nhau làm cái kia. . .Cũng không biết Lâm Kinh Vũ làm thế nào thu thập được nhiều thứ như vậy.

Lâm Kinh Vũ hiển nhiên lập công đầu, được ban cho ba đặc quyền tùy ý, thế là dưới ánh mắt trông đợi – hâm mộ ghen tỵ hận của đám người xung quanh, hắn thoải mái tuyên bố rời khỏi tông môn, còn dắt theo một vị sư huynh tay yếu chân mềm.

Ai cũng cho rằng Lâm Kinh Vũ đã làm chuyện vô dụng nhất trần đời.

Kỳ thực, hắn gia nhập Vô Cực môn cũng không phải để tu tiên, chí bảo thiên hạ hắn đã nắm trong tay, còn cần gì những thứ vật ngoài thân giẻ rách?

Đợi Trương Tiểu Phàm theo hắn về ổ mới biết tên này đúng là thiên hạ đệ nhất lừa đảo.

“Đệ, đệ, đệ, đệ. . .”

Ngọn núi cao sừng sững tách biệt hoàn toàn với thế gian, ngàn năm ánh sáng, quang minh chiếu rọi. Này, này, này không phải là Thiên La thánh địa, trăm vạn người cầu còn không thấy sao?!

“Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta.” Lâm Kinh Vũ cười cười ôm Trương Tiểu Phàm phi kiếm vào trong thánh địa, thân là chủ nhân thánh địa, hắn dễ dàng mở ra kết giới, hoành hành bá đạo xưng vương một cõi. Đúng vậy, hắn chính là kẻ cai quản Thiên La thánh địa mà mọi người vẫn nhắc đến, trong một lần nhàm chán dạo chơi phàm giới, gặp phải Trương Tiểu Phàm, cũng không rõ xuân tâm động khi nào, chỉ là muốn bắt y về nuôi dưỡng!

Nuôi lớn rồi ăn!

Vì vậy, Trương Tiểu Phàm đáng thương sau khi bị tên này nhắm trúng, liền oanh liệt trở thành mỹ thực trên giường hắn. . .

“Nơi này có rất nhiều chỗ chúng ta chưa làm, không bằng hiện giờ. . .”

“A, sư đệ! Sư đệ, thả ta xuống, thả ta xuống a!”

END