3.Mỹ thiếu niên úp sấp trên giường, hai đầu gối chống cái mông tròn trĩnh yêu kiều nâng cao, nghiêm túc. . .dùng thước đặt lên chỗ tư mật phía sau, cũng không biết là đo cái gì.
Hạ Thường An khó khăn nuốt xuống một ngụm nước lọc, ánh mắt không tự chủ nhìn tấm gương phản chiếu hình ảnh kiều diễm ướŧ áŧ kia, khô khốc tới một câu mà chính mình cũng thấy rất vô dụng: “Cậu đang tính làm gì vậy. . .?”
Tùy Ngọc lúc cởi bỏ lớp hóa trang nữ nhân ra quả thật rất có khí chất nam sinh trung học, thậm chí sự cuốn hút từ loại đơn thuần tinh tế này còn hấp dẫn vạn phần so với khi còn là thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn. Hạ Thường An thế mới biết hắn nảy sinh hứng thú không phải vì Tùy đại thiếu gia có hình dáng như thế nào, bởi vì dù biết rõ Tùy Ngọc là một đứa con trai không khác gì mình, hắn vẫn có xúc động muốn tương tương nhưỡng nhưỡng đem cậu ra thân thiết một phen.
Thật là nghiệp chướng.
“Này, nhỏ như vậy làm sao có thể đút vừa?” Tùy Ngọc buồn bực nhìn thước đo, xăm xăm bước đến xốc khăn tắm của Hạ thượng tá lên, chăm chỉ đo đạc: “Lúc nó phát động đường kính là bao nhiêu? Tốc độ cùng tần suất chuyển biến như thế nào? Biểu hiện phập phồng ra sao? Có từng xảy ra tình huống bất khả kháng lần nào chưa?”
Hạ Thường An: “. . .”
Hạ Thường An: “Cậu hỏi nhiều như vậy, không bằng tự đến kiểm nghiệm.”
Nói rồi hắn đẩy ngã người xuống giường, túm lấy chai gel bôi trơn đặt ở kệ tủ, đè tiểu thiếu gia xuống, rất muốn một hơi đem tên nhóc này lăn lộn vần vũ, nhưng Hạ thượng tá chung quy vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, hắn phải đảm bảo ấn tượng đầu tiên của thiếu niên khi làʍ t̠ìиɦ là thoải mái dễ chịu.
Tiểu cúc hoa xinh xắn chưa từng lộ ra trước mặt ai có màu hồng nhạt dễ nhìn, lúc rót gel trơn lên liền mẫn cảm mà co rụt.
“Cái đó, cái đó phải dùng như vầy. . .” Tùy Ngọc tự cho là thông minh tố cáo hành vi thiếu hiểu biết của thượng tá, vô thức học theo trong video dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt, ý đồ muốn hướng dẫn cho thượng tá tiếp thu. Ai biết được ngón tay vừa chui vào liền dẫn ra một trận tê sướиɠ truyền khắp toàn thân, khiến cậu run bắn vội vàng giật ra, mắt mở to kinh ngạc nhìn thượng tá.
Hạ Thường An học một hiểu mười, lên được đến chức vị thượng tá cũng không phải loại hữu danh vô thực. Hắn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, chậm rãi thay thế ngón tay gầy gầy của Tùy Ngọc, từng bước giãn khai cửa huyệt, liên tục sờ soạng trên vách tường ý đồ nới lỏng cái miệng huyệt nhỏ xinh.
“Ân, đừng, kỳ quái, kỳ quái quá . .” Dị vật chạm vào chỗ khó nói khiến Tùy Ngọc lùi lùi lại, ngón tay bất ngờ thoát khỏi cửa huyệt tạo ra tiếng ‘phốc’ da^ʍ mỹ. Cậu hồi hộp nhìn chất lỏng dính dấp còn lưu lại trên tay Hạ thượng tá, rất có xúc động lâm trận bỏ chạy.
Cảm giác ấm áp nóng bỏng xen lẫn mềm mại mê người vì được chỗ kia bao bọc làm cho Hạ Thường An như tìm được chân trời mới, hắn xoa nhẹ đầu ngón tay, cảm nhận dịch dính của gel bôi trơn, miệng khô lưỡi khô tựa hồ bị nghiện, liền đem ngón tay tiến nhập tiểu cúc huyệt, một lần nữa trừu sáp.
“Ngô, ân. . a. . .a. . .ngón tay, rất, rất. . .”
“Thêm chút nữa.” Hạ Thường An cho vào thêm một ngón tay, nhẹ nhàng tách rộng cửa huyệt rồi bôi hết toàn bộ số gel trong bình lên. Gel trơn không màu lấp lánh dưới ánh đèn, vì độ nóng của thân nhiệt mà nhanh chóng tan chảy, làm cho cúc huyệt dần dần mở rộng, mềm nhũn giãn ra, còn bắt đầu mấp máy hút hút lấy ngón tay, co rụt diễm lệ làm Hạ Thường An run lên.
Rất muốn, rất muốn. . .
“Thượng tá, anh. . .chậm, chậm. . a. . .!” Tùy Ngọc nỗ lực chống tay bảo trì thanh tỉnh, nhưng nhiệt độ cơ thể tăng cao nhanh chóng làm cậu có chút ngốc lăng, mở to mắt nhìn cái bình rỗng chỏng chơ trên giường, cậu suýt thì phun một tiếng mắng chửi. Đây, đây, đây nào phải là gel bôi trơn, đây rõ ràng. . .!
“Hạ Thường An, ưm!” Ba ngón tay thuần thục ra vào tiểu cúc huyệt ban đầu, giờ đã dạy dỗ chỗ kia thành lỗ huyệt ướt sũng, Tùy Ngọc vừa tức vừa thẹn, muốn khép hai chân lại bị Hạ Thường An túm chặt cổ chân, bàn tay mơn trớn nơi hạ thể không ngừng khıêυ khí©h tiểu Ngọc Ngọc làm cho tính khí vốn đang hưng phấn dễ dàng giương cao, dựng thẳng lên khẽ giật giật.
Tiếp theo đó, Tùy Ngọc trơ mắt nhìn Hạ thượng tá cúi đầu ngậm lấy tiểu Ngọc Ngọc, dùng đầu lưỡi trúc trắc mô tả hình dáng đáng yêu của nó.
“Ưm, ưm, a. . .” Cậu che miệng cố gắng nén tiếng rêи ɾỉ, nhưng càng kìm chế lại càng muốn lớn mật da^ʍ kêu, cuối cùng Tùy Ngọc theo chủ nghĩa cảm tính dứt khoát buông tay, vô thức luồn sâu mười ngón vào tóc Hạ Thường An kéo hắn sát về phía hạ thể trướng sưng, ướŧ áŧ phiến tình: “Mυ"ŧ, mυ"ŧ a. . .Hưm! Thoải mái, còn muốn. . .”
Nhóp nhép nhóp nhép.
“A~. . .thật dễ chịu. . .ưm, liếʍ, liếʍ nó. . .” Cậu không thể nhìn thấy Hạ Thường An đang làm gì, nhưng cậu có thể tưởng tượng đầu lưỡi nóng rực của hắn đang không ngừng liếʍ lên lỗ nhỏ mẫn cảm, sau đó quét dọc theo tính khí mà lưu lại vệt nước bọt chói mắt, kɧoáı ©ảʍ vô hạn ập tới xé rách moi rào cản, làm cho Tùy Ngọc thả lỏng cơ thể, hai chân mềm nhũn dang rộng, cúc huyệt cũng bắt đầu phát ra âm thanh da^ʍ mị kỳ lạ, câu nhân đến cực điểm.
Hạ Thường An chăm chú quan sát biểu tình dần mông lung của cậu, thần sắc ôn nhu liếʍ mạnh lên lỗ nhỏ một cái, Tùy Ngọc lập tức nhịn không nổi cao giọng kêu rên, phía sau cúc huyệt bỗng dưng chảy ra một cỗ chất lỏng dinh dính, kí©h thí©ɧ Hạ Thường An phải nhanh chóng làm gì đó.
“Tôi tiến vào đây.” Hắn vuốt ve gò má Tùy Ngọc, thình lình đem cậu lật úp xuống giường, một hơi chẳng thèm chuẩn bị mà đâm mạnh vào.
“A______!”
Cúc huyệt không đau đớn như trong suy nghĩ, ngoài việc có chút trướng ra thì mọi thứ đều. . .
“Quá, quá dài. . .đâm đến điểm G mất rồi.. .” Tùy Ngọc vô cùng lý trí chen một câu, sau đó là khoảng thời gian bị thượng tá hung hăng chinh phạt.
“Cậu không sao chứ? Không khó chịu chứ? Có thấy thích ứng không? Có muốn tôi dừng lại không?” Hạ Thường An miệng thì ôn nhu mềm mỏng, động tác lại vô cùng thô bạo. Từ lúc cắm được vào cơ thể người này, hắn hoàn toàn không muốn lui ra, thậm chí hắn có ảo giác chỉ cần tùy thời đều có thể chôn bên trong tiểu cúc huyệt thì chết không còn gì lưu luyến. Hắn căn bản không thể khống chế lực đạo, sợ làm đau tiểu thiếu gia, nhưng xét theo biểu hiện nghênh hợp của cậu thì hình như. . .không chút áp lực.
“Rất tốt, rất thoải mái. . .! A, ah! Của anh so với trên phim, ư. . . ! Ưm!”
“Tùy Ngọc?”
“Ưm~ Tuyệt quá. . .Thứ kɧoáı ©ảʍ này, làm tôi nghiện mất. . .! A! Hạ Thường An, Hạ Thường An!!”
“Làm sao?” Hạ Thường An vội dừng động tác, cứ tưởng cậu nảy sinh vấn đề gì. Chỉ thấy Tùy Ngọc ngoái đầu nhìn hắn, bất mãn nhúc nhích mông, giọng điệu tràn ngập vẻ bề trên: “Đừng có ngừng ~”
“Cậu. . .”
“Đâm chỗ đó, đâm chỗ đó mạnh nữa lên ~” Giọng mũi nũng nịu hiếm thấy của Tùy đại thiếu gia lại chọc vào hồng tâm Hạ thượng tá, côn ŧᏂịŧ đột ngột bị tiểu huyệt siết chặt, da^ʍ huyệt phong tao cực lực hút lấy nó như muốn quấn riết vào trong: “Thật ngứa, bên trong thật ngứa. . .”
“Giống như thế này sao?” Hạ Thường An dứt lời, kéo dạng hai chân tiểu thiếu gia, rút côn ŧᏂịŧ rời khỏi tiểu huyệt rồi mạnh mẽ cắm phốc vào, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ đang nhỏ giọt bị va chấn văng tung tóe, tiểu huyệt kịch liệt co rút, mị thịt bị kéo dãn căng ra đến tận cùng.
Tùy Ngọc thét lên, chỉ vì một cú thúc vào mà đạt cao trào, tính khí phụt ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, tiểu cúc huyệt cũng bắn ra đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn.
“Bắn, bắn rồi.. .” Cậu vươn tay che lại cúc huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ theo kẽ tay chảy xuống ướt sũng cả tay: “Nhiều nước quá. . .”
“Đều ướt hết.” Hắn bắt lấy tay cậu hôn liếʍ, đỉnh thắt lưng đem cự vật sưng phát đau xuyên xỏ tiểu cúc huyệt lần nữa, quyết tâm muốn biến nó thành đại da^ʍ động chuyên vắt kiệt nam nhân. Côn ŧᏂịŧ dễ dàng xâm chiếm lấy nhục huyệt, hỗn loạn truy quất, ở bên trong làm mưa làm gió vưu vân thế vũ. Tiểu thiếu gia lớn tiếng da^ʍ kêu, giãy dụa hạ thể không rõ là nghênh hợp hay chối từ, chỉ biết ngây ngô co rút da^ʍ huyệt đã bị đâm đến mềm xốp bắn nước, hai cánh mông bị banh ra xoa bóp đầy dấu vết xanh tím.
“Ưm, ưʍ.. .đều, đều bị đâm hỏng. . . Ô, a. . .” Cậu mờ mịt nhìn hình ảnh cúc huyệt bị đại côn ŧᏂịŧ hung dữ đâm chọc kịch liệt, cả người đều nóng rần rần, đầu óc nhão ra, tựa hồ muốn đạt đến tận cùng kɧoáı ©ảʍ. Cậu ôm lấy nam nhân đang hoan ái cùng mình, nồng nhiệt hôn môi trao đổi nước bọt, thân thể đưa đẩy lay động theo tiết tấu của hắn, lâu dần liền sản sinh ra kɧoáı ©ảʍ vì bị chinh phục.
Ban đầu chỉ là nghĩ muốn thử một phen, không ngờ kéo dài vài tiếng mà hai người vẫn còn hăng say quấn vào nhau. Bọn họ làʍ t̠ìиɦ trên giường, kéo theo phòng tắm, sau đó tiếp tục dây dưa đến tận nửa đêm, kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu vẫn còn mơn trớn trên da thịt.
. . .
Tin tức Tùy Ngọc cùng Hạ Thường An qua lại nhanh chóng rơi vào tai cha Tùy. Ông đùng đùng nổi giận từ tổng cục chạy về nhà muốn chất vấn một phen, nhưng nhìn đến bộ dạng bị mẹ kế dạy hư của con trai liền nghẹn họng, muốn phát ức cũng không xong.
Tùy Ngọc sớm đã sở liệu, nhân cơ hội này bày tỏ lập trường muốn rời xa Tùy gia. Cậu không quan tâm đến vẻ mặt kỳ lạ của mẹ kế cùng sự hụt hẫng từ cha Tùy, dứt khoát treo lên mình danh hiệu ‘bỏ nhà theo giai’ cùng Hạ Thường An đến quân bộ đóng quân. Cậu vốn không quan tâm gia sản, lúc này là thời điểm tốt nhất để đi, cũng coi như là tác hợp mối quan hệ giữa Tùy gia và quân bộ. Điều này đối với Tùy gia trăm lợi bất hại, vì vậy cha Tùy ho khan nữa ngày cũng không giải quyết được gì, đành buông tay mặc cậu làm bậy trên đầu thái tuế.
Bất quá ông vẫn không hiểu được, tại sao Tùy Ngọc lại chọn con đường này?
. . .
Tiểu thiếu gia chống tay lên bàn, hai đầṳ ѵú giương ra bị giày vò sưng tấy, mấy ngón tay của nam nhân phía sau vẫn còn lôi kéo vυ" cậu, làm cho nó đỏ hỏn lên như quả dâu xinh xắn. Mông khẽ hất lên, lập tức bị cự vật hung hăng cắm rút, tiểu thiếu gia khẽ rêи ɾỉ, liền bị nam nhân hôn lưỡi mà nuốt xuống tiếng kêu da^ʍ mỹ.
Áo ngủ không che được xuân cảnh vô hạn, theo lay động mà phất phơ lên xuống, lộ ra hình ảnh đại da^ʍ huyệt mở rộng bị cự vật thô cứng liên tục ra vào. Tiếng da thịt va chạm cùng âm thanh nước dính đều đều vang lên, dần dần dồn dập, tạm dừng trong chốc lát rồi lại khe khẽ phát tán khắp phòng.
Dưới sàn nhà một mảng dịch lỏng không màu cùng trắng sữa đan xen, chảy dọc theo bắp đùi hai người uốn lượn rỉ rả. Tiểu thiếu gia đột ngột thất thanh kêu lên, eo mông cương cứng rồi xụi lơ trên bàn, rêи ɾỉ càng thêm gấp gáp: “Nhanh, nhanh nữa, muốn ra. . .tôi muốn. . .ra!!”
“Còn một chút!”
“A a! Ah! Thao, thao chỗ đó, thao nát chỗ đó đi!” Mông bị đâm nảy lên, tiểu thiếu gia liền kêu to dâʍ ɭσạи: “Ah!! Đại nhục bổng thao tới thí mắt của đại da^ʍ huyệt rồi, đại da^ʍ huyệt không chịu nổi, không chịu nổi a a! . .! Muốn ra. . .a. . .!”
Hạ Thường An ôm Tùy Ngọc vào lòng, co giật cùng cậu phát tiết, cỗ chất lỏng nóng rực đồng thời phun ra từ hai đầu nấm dính dấp khắp cơ thể hai người. Kỳ thực hắn còn muốn kéo dài một chút, ai biết được tiểu thiếu gia yêu nghiệt lại thốt ra câu nói kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, làm cho hắn có muốn kìm cũng không được.
“Không thích sao?” Tùy Ngọc thở hổn hển, lười biếng nhìn hắn: “Không thích lần sau tôi không nói nữa.”
Rõ ràng là cậu cố tình học trong video để gia tăng tình thú, hắn lại làm ra cái vẻ mặt kinh tâm động phách kia!
“Ừm, cũng không phải là không thích.” Hạ Thường An thở dài: “Chỉ là cậu cứ biểu hiện như vậy, tôi lại muốn.”
“Chúng ta lại làm thêm lần nữa.”
“Trước đó, tôi có thể hỏi một câu không?”
Tùy Ngọc híp mắt nhìn hắn: “Anh lại muốn điều tra tại sao tôi lại đồng ý đến sống cùng anh chứ gì?”
“Vậy cậu nói xem?”
“Ai mà biết được.”
“Cũng có thể là do kỹ thuật của tôi quá tốt.”
“Đừng khoe khoang.”
Hạ Thường An siết chặt thân thể ấm áp của người trong lòng, bá đạo nói: “Mặc kệ là lý do gì, nếu em đã chạy vào vòng tay anh rồi thì đừng hòng thoát ra, ít nhất trong sáu mươi năm nữa, em có trốn cũng không được.”
“Hừ, tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi.” Tùy Ngọc không đẩy hắn ra, thoải mái dựa vào người hắn, dưới góc độ mà hắn không nhìn thấy, khẽ nở nụ cười lưu manh.
END