Hiện đại. Oneshot. Vườn trường. Toàn H.Warning: nhấn mạnh toàn H :V cân nhắc kỹ lưỡng ~
-----------
Roy là một học viên hỗ trợ công tác kiểm tra sách trong thư viện.
Với chức trách này, cậu vô cùng hài lòng, bởi vì thư viện là một nơi cực kỳ lý tưởng khi tất cả mọi người không còn ở lại, nó chỉ thuộc về một mình cậu.
“Học trưởng, học trưởng. . .”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt dầy thủy quang si mê nhìn chằm chằm người đang ngồi trước mặt mình, ghé thân thể xinh đẹp đầy dấu hôn lại gần, đồng phục trên người cậu đã cởi gần hết, hạ thể tao lãng cơ khát bại lộ trong không khí. Cậu bé một tay ngắt nhéo đầṳ ѵú sưng tấy đỏ au, một tay không ngừng đưa đẩy thứ đồ chơi đang nhét sâu trong tao động phía dưới, thân thể vặn vẹo uốn éo, lúc kẹp chặt cự vật lúc mở ra lắc lư, cái mông lẳиɠ ɭơ không ngừng lay động trái phải trên dưới, vẽ ra viễn cảnh tiểu thiếu niên da^ʍ hóa khiếm thao.
Người trên bàn dường như đang ngủ, hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ chóp mũi mang theo khí tức chỉ riêng một mình anh khiến cậu bé hưng phấn đến run lẩy bẩy, từ từ tiếp cận đối phương, động tác trên tay càng lúc càng bạo dạn, tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи cũng vì vậy mà phát ra lớn hơn. Cậu bé nức nở khóc lóc, thô bạo bóp nắn nhào nặn đầṳ ѵú phóng túng không kém, eo điên cuồng lắc, rốt cuộc không chịu nổi mà vứt đồ chơi trong tay, trực tiếp dùng ba ngón tay chính mình hung hăng cắm vào da^ʍ huyệt đã bị chơi đến ngứa ngáy không thôi, nằm phủ dưới đất nâng mông tách chân ra, xoay lưng về phía người mà cậu gọi là học trưởng, tự chơi cơ thể mình, cắn môi than thở:
“Học trưởng. . .Nhìn em đi, thấy không. . .em so với bọn họ đẹp hơn nhiều, cả nơi này nữa, vô cùng chặt, chỉ cần anh dùng đại nhục bổng cắm vào sẽ thoải mái cực kỳ. . .”
“Học trưởng, anh mau nhìn đi, có phải rất kí©h thí©ɧ không. . .Ưʍ. . .”
“Học trưởng, cầu anh cắm vào mông em. . .Tiểu nam sinh đợi anh lâu rồi, muốn anh, muốn đại nhục bổng của anh thao em khóc bắn, muốn bị anh làm mang thai con của anh. . .”
“Tiểu dâʍ đãиɠ.”
“Đúng, em là tiểu dâʍ đãиɠ. . .lúc nào cũng muốn bị anh thao ngất. . .A. . .? Học, học, học trưởng. . .! A a a___!”
Cho đến tận khi cự vật nóng hổi kia đâm sâu đến tận chỗ mẫn cảm nhất của mình, Roy mới hốt hoảng hoàn hồn, mở to mắt không tin được trừng trừng nhìn người mình thầm thương trộm nhớ đang ôm siết lấy mình, mà đại nhục bổng cậu luôn ảo tưởng quả thật đang cắm trong người cậu.
“Sao vậy? Vừa nãy còn phát lãng lắm mà? Muốn bị anh làm lại không dám công khai cầu anh, lại dùng chiêu này, chậc chậc,. . .Hư! Đừng cử động, anh muốn cảm thụ em.” Người vẫn luôn bị cho là đang ngủ kia như lang như hổ căng to bên trong hậu đình khiến cậu bé đỏ mặt thở dốc, vô thức xoắn chặt tao huyệt, làm cho vật hình trụ cứng như dùi sắt lại được thể trướng lên, nhét chặt cả u huyệt tao lãng của cậu.
“Học, học, học trưởng. . .? Anh, anh, anh biết hết rồi. . .”
Karry bất đắc dĩ nhìn tiểu nam sinh đột nhiên sợ hãi rúc người lại, tặc lưỡi cảm thán: “Ngày nào cũng chờ lúc anh tan học đến đi theo dõi anh, sau đó nhân lúc anh đến thư viện, bỏ thuốc ngủ vào nước của anh, là em đúng không? Anh cứ nghĩ mình tại sao lại dễ buồn ngủ như thế, thì ra là tiểu quỷ em giở trò.”
“Làm sao, làm sao. . .”
“Không thể tái diễn như thế mãi được, em hiểu không? Anh là học trưởng của em, em có thể nghĩ ra tại sao anh không thể? Suỵt, khoan nói đã, chúng ta làm chính sự trước, anh bị em câu đến nhịn không được rồi.”
Nói rồi anh giật giật côn ŧᏂịŧ, đè tiểu nam sinh ra sàn mà hùng hục đâm tới.
“A, a, a! Học trưởng, học trưởng, em. . .” Cậu bé lắc eo thét chói tai, cả thân thể căng tràn sức sống như một đóa hỏa nở rộ hút hồn mỹ lệ, cả người úp sấp xuống sàn, cái mông mềm đàn hồi lại dịch chuyển lên xuống tới lui hất nảy lên cao, khóe môi ướŧ áŧ không ngăn nổi nước bọt rỉ ra thốt lên từng chuỗi thanh âm tiêu hồn thực cốt: “A~ Học trưởng đâm đến chỗ sâu của em rồi, học trưởng mau nghiền nát nó, mau thao nát nó đi. . .”
Tiểu nam sinh vừa bị thúc vài cú đã lộ nguyên bản chất, hai tay đặt tại dưới đùi dang chân ra, phơi bày da^ʍ huyệt đã ướt sũng bị đại côn ŧᏂịŧ cắm loạn. Nơi này vô cùng mềm mại, dù có là lần đầu tiên cũng không khiến tiểu nam sinh đau đớn, ngược lại chỉ càng làm cho thể chất mẫn cảm của cậu bị kí©h thí©ɧ đến tột cùng, phát ra mị lực câu nhẫn chưa từng có.
Thật thoải mái. . .
Karry hổn hển lẩm bẩm, túm lấy hai chân cậu, hung hãn đem côn ŧᏂịŧ đẩy sâu đến chỗ ấm nóng nhất rồi sáp mạnh vài cái, cảm nhận dâʍ ŧᏂủy̠ phun thành dòng đang bao bọc lấy cậu em trai của mình, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng như đang chôn trong dòng nước dễ chịu, khiến anh có xúc động không muốn lui ra nữa.
“Tiểu nam sinh đúng là không lừa anh.” Anh cười tà, vươn đầu lưỡi liếʍ lên cái bụng nhỏ trắng nõn, rồi chuyển hướng đến đầṳ ѵú căng mọng đáng yêu, một hơi ngậm vào. Roy kêu lên một tiếng, sung sướиɠ rên la: “Học trưởng, học trưởng đang liếʍ vυ" em. . .học trưởng còn cho đại nhục bổng đâm đâm mông em. . .hảo sướиɠ, em thực sự đang nằm mơ sao. . .?”
“Không có giấc mơ nào chân thực như vậy đâu tiểu lãng hóa.” Karry cúi đầu đáp, cầm bảng tên, nhướng mày: “Ân? Roy Wang lớp A1 Mỹ thuật truyền thông đa phương tiện? A. . .Một cậu bé học bá, em ở trên lớp học cái gì, hửm? Học cách dụ dỗ anh hay lén lút làm chuyện đen tối giữa giờ lên lớp? Hay là . ..”
Anh cười khẽ, mơn trơn chỗ hai người kết hợp, thu được một bàn tay đầy dâʍ ɖị©ɧ giơ lên cao: “Hay là nghĩ đến anh rồi tự chơi đùa mình?”
Ánh mắt nóng bỏng của anh cộng thêm ngữ khí trầm thấp từ tính, khiến Roy càng sa đọa, không khống chế được nức nở da^ʍ kêu: “Đều, đều có, em muốn dụ dỗ anh làm chuyện đen tối, thời thời khắc khắc đều muốn bị anh làm đến ngất xỉu, chỗ này, chỗ này và còn cả chỗ này nữa, càng lúc càng khao khát được anh chạm vào. . .”
Karry – có thể nói là chưa từng gặp phải người nào cởi mở si mê anh như cậu bé này, trong lòng khẽ động, ngoài mặt lại càng cười đến gian manh, tuấn tú phong hoa tuyệt đại tuyên bố: “Đã như vậy, hôm nay anh phải phạt em!”
Cậu bé nghe xong quả nhiên mở to đôi mắt phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, bất quá không hề sợ hãi mà ngược lại còn có phần hưng phấn rêи ɾỉ, động tình chớp mị nhãn như tơ:
“Học trưởng, vậy anh mau, mau a. . .”
“Hửm? Em biết anh sẽ phạt em cái gì ư?”
“Còn không phải cái này sao. . .” Tiểu yêu tinh đột nhiên xoắn chặt côn ŧᏂịŧ, vững vàng kẹp lấy đầu nấm đang phình lên, giãy dụa lắc eo: “Em thích nhất là bị học trưởng trừng phạt. . .Học trưởng nhanh nhanh làm em đi a. . .”
Liền sau đó, một đợt sóng kɧoáı ©ảʍ liên hồi dội vào tiểu nam sinh, cậu bị học trưởng hung hăng giáo huấn, điên long đảo phượng suốt cả buổi chiều, đến khi hoàng hồn dần buông xuống mới dừng lại.
Karry ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu nam sinh vội vàng chạy trối chết trốn khỏi tầm mắt mình, khóe miệng gợi lên tươi cười mà chính bản thân anh cũng không chú ý.
. . .
“A, a,. . .Ugh.. .! Học trưởng, quá sâu. . .! Học trưởng~” Tiểu nam sinh áp người vào cửa kính, áo đồng phục bị ai đó cắn kéo xuống khuỷu tay, hai đầṳ ѵú sưng phồng vì sung sướиɠ cứng lên không ngừng cọ xát lên mặt kính, núm nhỏ tròn xoe mẫn cảm run rẩy, bị ép đến biến dạng, lưu lại trên kính mấy vệt mờ mờ không rõ hình dáng. Cậu thẹn muốn chết, lại vì kɧoáı ©ảʍ chà xát nhỏ bé này mà sinh ra thích ý, càng nhấc cao mông, lắc eo da^ʍ kêu: “Học trưởng, xấu hổ quá. . .Sẽ bị người khác nhìn thấy. . .”
“Hiện tại chúng ta làm trong văn phòng hội trưởng của anh, sẽ không có ai đi ngang qua giờ này đâu.” Đồng lõa phạm tội ở phía sau gặm cắn vành tai trắng ngần của tiểu nam sinh, nhẹ nhàng liếʍ quét khắp tai cậu, yêu tinh nhỏ lập tức phóng túng rêи ɾỉ, càng ra sức kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn bên trong. Anh bị cậu siết đến phát đau, cường liệt rút ra rồi đâm mạnh vào khiến cái mông hư hỏng giật bắn lên, hai chân Roy mềm nhũn thiếu chút nữa khuỵu xuống.
Karry vừa ôm cánh mông vừa đưa đẩy eo đỉnh nhập trừu sáp da^ʍ động phát tao, vừa luồn tay bao bọc vuốt ve tính khí của cậu, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng gãi nhẹ lên linh khẩu yếu ớt, tiểu nam sinh liền cao giọng kêu lên, nức nở đàm phán: “Học trưởng, học trưởng anh đừng trêu em. . .Em muốn phía sau, phía sau. . .”
Cậu co rút tiểu huyệt thình lình hút côn ŧᏂịŧ vào sâu hết cỡ, liếʍ liếʍ môi nỉ non: “Em muốn học trưởng thao em từ phía sau, muốn bị học trưởng cắm đến cao trào. . .”
Karry cắn một cái vào phiến môi hồng nhuận, nhướng mày: “Miệng nhỏ của tiểu nam sinh kẹp anh chặt như vậy có phải là ngày ngày đều rất muốn bị anh thao hay không?”
Anh chỉ thuận miệng đùa giỡn đáp trả cậu, ai biết được tiểu nam sinh lại thẹn thùng gật đầu, vặn eo lắc mông phối hợp tiết tấu của anh, đôi mắt mù sương lại ẩn chứa sự ái mộ cùng khao khát rõ rệt, lại chân thành và quyến luyến đến mức làm người ta ngây ngất.
“Mỗi ngày, mỗi ngày em đều tưởng tượng ra anh ở bên cạnh không ngừng trêu chọc thân thể em, không ngừng khıêυ khí©h chà đạp hai đầṳ ѵú em, sau đó mạnh mẽ đem em áp xuống, dùng đại nhục bổng khốc soái thô bạo cắm vào chỗ em ngứa ngáy nhất, thao em cả ngày, từng giờ từng phút từng giây. . .” Cậu bé thở dốc chăm chú nhìn anh, trong con ngươi là sự chờ đợi và hy vọng mãnh liệt, kèm theo sự lo lắng bối rối nghẹn ngào: “Học trưởng, em đáng khinh như vậy, anh có ghét em không. . .?”
Karry chậm rãi ngừng hoạt động, cúi đầu trầm tư. Ngay khi cậu bé thất vọng ảo não suy sụp xuống, cậu lập tức bị đỉnh vào chỗ sâu nhất.
A~ A~ Ahh! Học trưởng, sâu quá, sâu quá! Ôh a~ Học trưởng đâm tới điểm G của tiểu nam sinh rồi! Không, không, học trưởng, quá sướиɠ, quá sướиɠ, em chịu không nổi, chịu không nổi a a a!”
“Đây là câu trả lời của anh.” Karry sâu sắc hôn lên gáy cậu, biểu đạt quyền sở hữu: “Anh nghĩ em sẽ hài lòng.”
Roy muốn nói gì đó, lại bị đâm đến sung sướиɠ loạn rên. Mắt cậu lơ đãng nhìn xuống dưới lầu thông qua cửa kính, phát hiện có một nhóm học viên đang ngang qua.
Không, sẽ bị họ nhìn thấy, sẽ bị nhìn thấy mất!
Cậu giãy dụa muốn nói cho anh nghe, lại phát hiện học trưởng dường như đã sớm biết, chỉ càng đem cậu áp bức nhiều hơn, căn bản không có ý định rút lui.
“Học trưởng, học trưởng, không được, có người. . .”
“Yên tâm, bọn họ không nhìn về phía này đâu.”
“Không, học trưởng, a~” Đầu nấm hung hăng ấn lên điểm G khiến Roy thét lên, run rẩy sợ người bên dưới nghe được. Quả nhiên bọn họ dáo dác ngẩng đầu nhìn quanh, mắt thấy đã sắp lia đến bên này.
Sắp rồi, họ sắp nhìn sang rồi!
“Học trưởng, bị nhìn thấy! A______!”
Tiểu nam sinh bị kí©h thí©ɧ thét chói lói bắn ra, dịch màu trắng đυ.c phun lên cửa kính một mảng ám muội.
Karry trước khi đám người kia phát hiện ra dị trạng đã kéo Roy xuống thảm trải sàn, thô bạo làm vận động, đem tiểu huyệt của thiếu niên chà đạp không thể khép lại, rưng rưng phun ra nước da^ʍ kích động thị giác anh, khiến động tác của anh càng lúc càng hung hãn.
Roy thích biểu hiện này của học trưởng nhà mình muốn chết, phấn khích da^ʍ kêu liên hồi, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị mọi người nghe được.
. . .
“Học trưởng, nhìn em, mau nhìn em. . .”
Ngón tay dính vệt trắng muốt của sữa chua chậm rãi vẽ một vòng lên mật huyệt hồng nộn mê người, tiểu nam sinh ngồi trên bàn lớn, hai chân dang ra phơi bày nơi tư mật không sót chỗ nào, quyến rũ liếʍ mép sắc dụ người đang nghiêm chỉnh ngồi làm việc mà quần đã cộm lên một hồi.
“Học trưởng, đây là cứ điểm của em, mau xâm chiếm nó đi, xâm chiếm rồi nó sẽ là của anh.” Tiểu nam sinh dùng thủ đoạn trắng trợn quyến rũ, ngón tay đưa vào miệng mυ"ŧ chùn chụt, sau đó đem ngón tay dính nước bọt đặt tại mép huyệt, nhè nhẹ mà chà xát, khóe môi phun ra từng tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ.
Chẳng bao lâu sau tiểu huyệt tí tách phun nước, tiểu nam sinh vặn vẹo chà xát hai chân, cảnh tượng da^ʍ mỹ không thể tả.
Học trưởng đại nhân bị K.O tại chỗ, điềm tĩnh bước tới nhưng lại không làm gì khiến tiểu sắc dụ có chút mê mang, lại ngước nhìn đôi mắt nghiêm khắc của anh, đột nhiên cứng đờ cả người, vội vàng khoác quần áo qua loa lảo đảo rời đi.
Karry – cái gì cũng chưa nói: “. . .?”
. . .
Karry cảm thấy phiền muộn.
Mấy ngày nay anh không nhìn thấy tiểu nam sinh đến tìm mình, đến thư viện cũng không thấy cậu, dù anh vẫn cảm giác được tầm mắt theo dõi của cậu nhưng căn bản không biết cậu đang ở đâu. Karry đã từng đến lớp Mỹ thuật A1 nhưng giáo viên chủ nhiệm tốt bụng đã nói cho anh biết, lớp A1 hiện đang trong thời kỳ tự do hoạt động tích lũy kinh nghiệm, tuần sau mới bắt đầu đi học lại.
Đừng quan tâm đến việc tại sao học trưởng đại nhân phiền muộn lại có thể chường ra bộ mặt lãnh khốc đẹp trai chói mù mắt chúng sinh như thế, là một nam thần, kỹ năng sát thương địch mạnh nhất chính là tỏa ra vầng hào quang nhan khống khiến quần chúng nhân dân chỉ có thể ngậm ngùi ôm đùi. Dù khí lạnh tỏa ra bốn phía, nhưng cũng không ngăn được thị phi sán đến gần.
“Này, lại tới tháng à?”
Karry híp mắt nhìn bạn thân A đang nhởn nhơ ôm eo bạn thân B hồng phấn ướŧ áŧ đứng trước mặt mình, dường như không nhận ra áp suất thấp đang gia tăng theo biểu đồ trí tuệ. Bạn thân B mặt lạnh đẩy bạn thân A ra bỏ đi mất, khiến Karry thoáng chốc dịu dàng hơn hẳn, rất có thành ý hỏi bạn thân A: “Tại sao một người luôn rất thích mình lại luôn trốn tránh mình?”
Bạn thân A nghĩ tưởng anh đột nhiên quan tâm đến couple nhà họ, liền cảm khái nói: “Đương nhiên là lỗi ở bản thân cậu rồi, người ta không cảm nhận được sự hồi đáp của cậu, hoặc là từ cậu người ta không có cảm giác an toàn. Trong vô thức chúng ta có thể làm điều gì đó khiến họ tổn thương nhưng chúng ta không đủ tinh tế để phát hiện, cho nên. . .”
Karry ngẩn người, là do ánh mắt quá mức cực đoan của anh sao? Bỏ mặc sự ngơ ngáo của bạn thân A ở phía sau, hội trưởng hội học sinh vận dụng quyền lực và quan hệ, cuối cùng cũng tóm được tiểu nam sinh đang ẩn núp cách anh có 5m.
Học trưởng không hổ danh là học trưởng, vừa tóm được bé con liền ôm chầm lấy rồi xin lỗi không ngừng, sau đó một hơi giải thích nội tình rằng không phải anh chán ghét khinh thường cậu, mà là bởi vì. . .Học trưởng đại nhân muốn gia tăng tình thú (¯¯3¯¯) ~
“Cho nên nếu chỗ này đã ướt rồi, anh xin phép được chuộc tội.”
Từ lúc tóm được cậu, Roy đã bị anh lôi đến văn phòng hội trưởng, toàn thân bị lột trần, huyệt động còn bị kẻ nào đó xấu xa dùng ngón tay cắm rút, đã sớm phát tình.
“Học trưởng mau mau a, cắm vào đây. . .” Tiểu nam sinh cắn môi thở hổn hển, có chút xấu hổ vì đó chỉ là hiểu lầm, hơn hết là: “Miệng nhỏ khó chịu quá, trống không a. . .”
“Mấy ngày không làm, miệng nhỏ đúng là ngày càng hư.”
Tiểu huyệt bắn nước phát ra tiếng xì xì lẳиɠ ɭơ, mị thịt đỏ au ướŧ áŧ phập phồng liếʍ nuốt ngón tay, ngón tay vừa rút ra liền gấp gáp co rút. Qυყ đầυ nóng hôi hổi đặt tại miệng huyệt, khẽ cọ khẽ ma sát, làm cho miệng huyệt ngứa ngáy phát điên, tiểu nam sinh giãy dụa không chịu được, nhấc mông tiến về phía trước dùng tiểu huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ.
Tiểu nam sinh ghé vào vai anh, mông trắng lóa lắc lư, nhỏ giọng hỏi: “Anh có nghĩ em quá dễ dãi hay không?”
“Bà xã chỉ cần dễ dãi trước mặt anh là được.” Karry hôn hôn cậu, mỉm cười: “Có bà xã mỗi ngày đều muốn được yêu thương, ai mà không thích chứ.”
“Thật, thật sao. . .” Cậu đỏ mặt cười lẽn bẽn, sau đó bị anh kích động mà đỉnh sâu vào tao huyệt, liền đùa giỡn kêu lên: “Tao huyệt của bà xã rất đói a, tùy thời đều muốn ăn ăn đại nhục bổng, ô. . .còn rất dâʍ đãиɠ, ông xã anh có thích tiểu dâʍ đãиɠ hay không . .A!”
Sau đó, tiểu nam sinh vì một phút huy hoàng mà bị ăn sạch sẽ không còn mảnh vụn, hơn nữa còn ăn ở rất nhiều nơi, cho đến rất nhiều năm về sau.
“Lớn quá, còn rất thô, . . .” Thanh niên ngồi trong lòng một người đàn ông cao lớn, nắm chặt bàn tay có đeo nhẫn ở ngón áp út của hai người, vừa nhấc eo phun nuốt vật nóng vĩ đại dưới thân vừa co xoắn cúc huyệt, khiến hai người kết hợp ngày càng chặt. Thanh niên cao giọng rêи ɾỉ, cười thành tiếng: “Học trưởng, em yêu anh.”
Người đàn ông đem thanh niên áp đảo, sức lực trầm ổn cắm rút nhanh đến mức cậu không còn sức đôi co, chỉ có thể dâʍ ɭσạи giãy eo, bị hành vi tỏ tình gián tiếp của học trưởng đại nhân đánh cho choáng váng.
Anh cũng yêu em, my lord.
END
--------
Hôm nọ tui có hứa với bạn nào viết cái gì sau ABO ấy, tui quên mất ròi :<<