4.“Em. . .nhất định sẽ không trách anh đúng không?”“Chắc chắn em sẽ không chán ghét anh đúng không?”“Tiểu Ngọc, đừng bỏ rơi anh một mình nha QAQ. . .”Lý trí mềm nhũn của Tùy Ngọc chẳng cần đến sắt thép khói đạn đã bị chọc thủng như vậy. Cậu thậm chí chẳng có thời gian nghĩ ngợi đã vội vàng đón nhận cái ôm nóng rực từ vòng tay người kia, nhưng âm thanh anh thì thầm vào tai như ma âm quán nhĩ phút chốc khiến suy nghĩ hỗn loạn của cậu tỉnh táo trong giây lát, đôi mắt mất dần tiêu cự thoáng chốc lóe lên chút phản kháng.
Tùy Ngọc cảm nhận thân nhiệt ấm áp của đối phương phía sau, tìиɧ ɖu͙© kêu gào khiến cậu càng lúc càng xa rời nhận thức, song song đó chứng bệnh quái gở cũng bắt đầu tái phát, làm cho Tùy Ngọc nửa yêu nửa hận nửa muốn nửa cự tuyệt, cậu chốc chốc theo bản năng đi cọ xát thân thể người kia, chốc chốc lại như tránh tà mà sợ hãi giật ra nhưng thủy chung vẫn không khống chế được du͙© vọиɠ đã sắp trở thành thủ lĩnh. Người kia – không phải ai khác mà chính là Alpha mệnh trung chú định đã được sắp đặt sẵn với cậu, hormone, pheromone, tϊиɧ ɖϊ©h͙, kí©ɧ ŧìиɧ tố,. . .Tất cả đều vì cậu mà sinh ra, bởi cậu mà tồn tại, Tùy Ngọc không thể chối bỏ sự hấp dẫn trí mạng của nó, lại chẳng có cách thoát khỏi căn bệnh đã theo cậu từ thuở ban đầu, quẫn bách vô hạn và thiếu khuyết của cơ thể gần như làm cậu phát điên – đặc biệt là khi Hạ Thường An buông tha thái độ đứng đắn mà chậm rãi ôm cậu.
Như giọt nước tràn ly vậy.
“Không,a . . .a. .không. . .” Bản năng Omega tìm kiếm sự che chở an ủi và ôm ấp khiến Tùy Ngọc thoải mái không chịu nổi khi Hạ Thường An đυ.ng chạm vào người cậu. Cái loại cảm giác da thịt cận kề say đắm đùa giỡn này khiến cậu phát nghiện, thân thể mẫn cảm chỉ muốn nổ tung vì kí©h thí©ɧ, từng lỗ chân lông rồi từng tấc tế bào đều điên cuồng vì hơi thở nóng rực mang theo hương vị dã thú cuồng vọng của anh, run rẩy kịch liệt ma sát ma sát không ngừng đưa ra yêu cầu hoan ái. Mùi vị này mới dễ chịu làm sao, người đàn ông này mới gợi cảm làm sao, hơn hết, ánh mắt mê hoặc đó hiện giờ chỉ chứa hình bóng cậu mà thôi, nếu là Omega thì sao cậu còn phải chần chừ trước mặt Alpha của mình!
Tất cả những kẻ trên thế giới này đều đáng ghê tởm! Mi còn để chúng chạm vào người mi sao?!
Sự tiếp cận của chúng đều mang theo tính toán mưu mô và sự giả dối không thể chấp nhận, như một con sâu trùng mang mầm bệnh lây nhiễm khắp nơi, mị còn muốn chúng vấy bẩn thân thể của ngươi sao?!!Nhưng Hạ Thường An không giống!
Không giống chỗ nào? Hắn cũng là Alpha đó thôi? Alpha bọn chúng chỉ có du͙© vọиɠ nguyên thủy là muốn xâm chiếm Omega, ép Omega sinh con đẻ cái duy trì nói giống cho bọn chúng. Alpha chỉ muốn áp đảo kẻ khác, thống trị cả năm chủng tộc, giả vờ yêu thương Omega chỉ nhằm mục đích đem đời sau của mình phát huy đến cực đại!“Không phải như vậy. . .Ưm!”
Phía sau gáy đau nhói một cái, cảm giác nóng bức toàn thân đột nhiên tăng vọt, Tùy Ngọc run lẩy bẩy rêи ɾỉ, cả người nhũn như nước, một chút cũng không phát ra được tia lực nào. Cậu xụi lơ vô lực để mặc Hạ Thường An bày bố, yếu ớt rêи ɾỉ, cảm nhận được một thứ cứng rắn chĩa vào mông mình nhưng cậu lại không tài nào nghĩ được đó là thứ gì. Tùy Ngọc trong lúc mơ mơ màng màng khẽ run lên vì một thứ mềm mại nóng ấm đang liếʍ láp trên người cậu, kèm theo vài âm thanh trầm thấp không rõ nguồn gốc, tiếp theo đó, huyệt khẩu vẫn luôn ở trạng thái phun nước ròng ròng thình lình đau nhói một cái, Tùy Ngọc nức nở kêu lên, cơ thể như bị tiêm phải morphine mà hưng phấn vùng vẫy, cửa huyệt Omega da^ʍ lãng hung hăng siết lấy vật vừa được đưa vào, xoắn chặt vững vàng kẹp lấy nó, nhanh chóng đem sự do dự của cậu quăng đâu mất.
Omega cứng đờ cả người, luồng sóng kí©h thí©ɧ đậm đặc rần rần tập kích cậu, như thiên tơ vạn lũ không ngừng xâm phạm máu huyết cậu, bỗng chốc vươn ra sáng chói lấp lánh tựa đóa hoa nở lúc bình minh. Tùy Ngọc cao giọng thét chói tai, chất dẫn dụ Omega mất kiểm soát tuôn trào mãnh liệt, hoàn toàn đẩy cậu vào giai đoạn nóng bỏng của kỳ phát tình.
Muốn, thật muốn,. . .
Muốn bị anh đoạt lấy. . .
A…Không thể được, quá sướиɠ, quá sướиɠ. . .
Cậu mở to đôi mắt phiếm nước, đã quên mất bản thân là ai, da^ʍ huyệt chưa bao giờ được ai hưởng dụng lúc này gắt gao nuốt cự vật, bám chặt cự vật, thậm chí những góc độ gồ ghề của nó cũng bị cậu tưởng tượng mô tả lại. Nơi bị anh chạm vào như có lửa mà bỏng rát nóng cháy, dấy lên lửa tình kích phát mùi Omega.
“Làm em, làm em. . .” Cậu phó thác mọi thứ, mặc kệ toàn bộ, sức tập trung hiện giờ chỉ còn lại tại cúc huyệt mẫn cảm, từng chút từng chút nhúc nhích cử động trong tiểu huyệt cậu đều cảm nhận rất rõ ràng, thậm chí mường tượng ra hình ảnh tao huyệt dâʍ ɭσạи giãy dụa dưới sự tấn công của côn ŧᏂịŧ Alpha, bất lực mà sung sướиɠ kêu rên, mở ra trạng thái dâʍ đãиɠ khiếm thao.
Hạ Thường An hai mắt đỏ ngầu, hung hãn thúc cự vật vào sâu tận nơi bí mật mà cọ xát một cái, tao huyệt lập tức kẹp siết lấy côn ŧᏂịŧ như muốn cắt đứt nó ra. Anh vào rồi, anh đã tiến vào cơ thể của cậu rồi, ngay lúc này đây anh và cậu đang ở tư thế khăng khít nhất, loại hạnh phúc không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ bình thường mà phải dùng cả linh hồn để thổ lộ này làm cho Hạ Thường An cảm động suýt khóc, lại càng vì sự phối hợp đón hùa của Tùy Ngọc mà kɧoáı ©ảʍ nhận được khuếch tán lên gấp bội.
Bên trong miệng nhỏ vừa mềm vừa chặt, lại còn cực kỳ nóng ấm ướŧ áŧ khiến Hạ Thường An run rẩy phấn khích, càng mất khống chế mà đặt Omega dưới sàn nhà điên cuồng đưa đẩy thắt lưng, một lần lại một lần cắm côn ŧᏂịŧ vào tao huyệt rồi lại cường liệt rút ra, chỉ chừa một chút qυყ đầυ ở mép huyệt sau đó mạnh bạo đâm thẳng vào bên trong.
Omega lãng hóa kêu lên, vẻ mặt nửa đáng thương nửa gợϊ ȶìиᏂ, hạ thân bị đâm đến bắn nước tứ tung, cửa huyệt kịch liệt khóc lóc văng nước ướt sũng sàn nhà. Cậu quấn hai chân lên thắt lưng Alpha, hai tay nắm chặt áo blouse trên người anh, lần đầu tiên chủ động dính người cũng không quá phản cảm. Quan trọng nhất là, Tùy Ngọc cảm thấy mình được yêu quý như trân bảo, thể chất mẫn cảm càng có chỗ phát huy tối ưu. Cậu ngọt ngào mê muội ngắm gương mặt lâm vào tìиɧ ɖu͙© của Alpha trên người, khó thở rêи ɾỉ, cả người căng ra cao trào hết lần này đến lần khác.
“Thao chết em, thao chết em đi thủ trưởng!”“Mới hôm qua vừa đem em làm trên ban công, hôm nay lại phát tình nhanh như vậy! Tiểu nhân viên dâʍ đãиɠ, dang chân ra cho anh, anh phải thao em ngất xỉu!”“Ưm, thủ trưởng mau đâm vào tao huyệt của em, nhanh lên, tao huyệt sắp không chịu nổi, chảy nước ướt hết rồi.. .”“Lãng hóa! Lần này không làm em sướиɠ ngất anh sẽ không làm thủ trưởng của em nữa!” “A a a!! Thủ trưởng đâm tới rồi, đâm tới sản đạo của em rồi! A, thủ trưởng, anh giỏi quá, anh là giỏi nhất, a a!”Trên màn hình lập thể lớn bằng lòng bàn tay, một thanh niên khiếm thao mê loạn lãng kêu, cơ thể mềm dẻo trắng trẻo như tuyết luôn vặn vẹo uốn éo kí©ɧ ŧìиɧ trước mặt người đàn ông, mà góc quay cận cảnh lại vô cùng biếи ŧɦái mà chiếu đến hậu huyệt phóng đãng của thanh niên, lúc này đang bị kim thương bổng hùng hục đâm rút đến mức muốn rách ra. Nơi đó của thanh niên hơi sẫm màu, nước bắn xì xì, hiển nhiển là bị làm quá nhiều, nhưng thần thái si mê và tiếng rêи ɾỉ không có tiết tháo của thanh niên rất ư là kí©h thí©ɧ, bằng chứng là Tùy Ngọc cũng bị video này làm cho hồn xiêu phách lạc, hưng phấn phản ứng.
Hạ Thường An bình thường cực kỳ ôn nhu, lưu manh có thừa nhưng tuyệt đối không mất khống chế, vậy mà hôm nay anh bị Tùy Ngọc câu cho ba hồn chín vía đều thăng mất, chỉ để lại tên đại ngốc lạm tình đến đáng gờm. Hạ Thường An anh đã bị cậu kích đến bản chất cũng giữ không nổi, ý muốn xâm chiếm, đánh dấu và sở hữu cậu làm cho Hạ Thường An càng ngày càng lún sâu. Sâu trong tiềm thức anh vẫn còn tồn tại ý nghĩa về căn bệnh sợ người khác đυ.ng chạm của Tùy Ngọc, vì vậy để tránh tiểu Omega nửa chừng mất đi hứng thú mà giãy dụa chạy thoát, anh liền cho cậu xem video cấm, triệt để làm cho tam quan của Tùy Ngọc sụp đổ không đường lui.
Tùy Ngọc mờ mịt nhìn thanh niên nằm dưới thân người đàn ông không ngừng kêu loạn kia, đôi mắt mờ sương không có ý thức, phiến môi nhỏ nhắn bị gặm cắn đỏ hồng khẽ nhếch lên, oanh oanh liệt liệt thốt ra tiếng nói làm Hạ Thường An chấn động không ít:
“Thao em. . .thao em. . .”
“Ư. . ! Đại kê kê của thủ trưởng mạnh quá, miệng nhỏ của tiểu nhân viên bị đại kê kê thao sướиɠ muốn chết rồi.. .”“Muốn, muốn. . .” Omega như đứa trẻ đòi quà liên tục khıêυ khí©h bằng ngôn ngữ thân thể, bám vào l*иg ngực cứng cáp đầy mồ hôi của Alpha, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ mồ hôi trên yết hầu anh. Hạ Thường An gầm nhẹ, bắt lấy cánh môi của cậu điên cuồng đòi hỏi, cánh tay xé toạc áo blouse ra trực tiếp chạm vào cơ thể Tùy Ngọc, một tay nhào nặn hai cánh mông gợi cảm co dãn một tay ấn lên gáy cậu, ép Tùy Ngọc vào nụ hôn cuồng nhiệt. Cậu vô thức ngọ nguậy chống đối, nửa người trên áp sát vào người anh vặn vẹo ma sát, cảm giác rung động từ trong ra ngoài lan ra khắp toàn thân, khiến hạ thân bị đâm rút cũng trở nên bí bách. Cậu nức nở rên lên, eo nhỏ kịch liệt lay động, thắt lưng uốn đến mỏi nhừ, mười ngón chân duỗi ra thẳng tắp, rành rành là bộ dáng bị lộng tới hư hư thoát thoát.
Hạ Thường An kích động muốn phun máu văng xa ba thước, ôm chặt Tùy Ngọc, đột nhiên tăng tốc độ vận động làm cho Tùy Ngọc không thể không hét lên, mông nhỏ dưới tác động của côn ŧᏂịŧ nảy nảy không ngừng, mà miệng huyệt bên dưới hiện ra màu hồng đỏ do cọ xát quá lâu, Omega dâʍ ɖị©ɧ đã tràn ra không thể ngăn chặn. Omega bị đâm đến chỗ mẫn cảm, lại nghe thấy âm thanh làʍ t̠ìиɦ vang vọng cả ngoài lẫn trong video, cả người thư sướиɠ muốn khóc, run rẩy đạt cao trào.
Hạ Thường An chôn trong người cậu cũng bị kích bắn, nhưng anh rất nhanh lui ra khỏi người Tùy Ngọc, tránh cho việc hệ lụy bất đắc dĩ. Hạ Thường An giải tỏa xong thanh tỉnh gần nửa, thấy Tùy Ngọc ngất xỉu dưới sàn nhà lạnh ngắt, bị dọa thiếu chút nữa nhũn chân, vội vàng ôm cậu hảo hảo tẩy sạch, chờ khi trong trường không còn ai mới lén lút mang người ra xe, trở về nhà Tùy Ngọc.
Tùy Ngọc không có nhà, đúng hơn là không có nhà ở thành thị. Omega quanh năm sống trong nông thôn cho đến khi học cấp ba căn bản không có khả năng kiếm nổi số tiền mua nhà trong ba năm. Cậu tùy tiện thuê một gian phòng gần trường học, nhà cấp bốn kiểu cũ nên không mấy tiện nghi, người xung quanh cũng không thể gọi là tốt.
“Tôi nói mấy người a, khi không tự tiện xông vào nhà dân là bất hợp pháp a, muốn bị cảnh sát sờ gáy đấy phỏng? Chán tiền thì tìm chỗ mà tiêu, đừng có nộp vào bảo lãnh là tiền mất tiếng mang à!”
“Không đến lượt bà lên tiếng. Cái loại thất học lại không có mắt nhìn người như bà làm sao có đủ tư cách tố cáo bọn tôi trong cục cảnh sát chứ? Hơn nữa bọn này chỉ tìm người quen, đâu phải trộm cướp mà bị tống vào ngục tạm giam?!”
Bà chủ nhà trọ còn dẩu môi muốn ầm ĩ, một cô gái vén tóc dài ra sau tai, gương mặt lạnh lùng như nữ thần băng giá hướng đến chỗ bà chủ, lãnh lệ phiêu phiêu nói: “Chuyện không liên quan thì bà đừng làm loạn.”
Một Alpha bên cạnh phụ họa: “Tôi khuyên bà một câu, Hạ gia không phải chỗ cho bà giương oai giễu võ đâu.”
Bà chủ nghe đến hai chữ ‘Hạ gia’ liền hừ lạnh, quay đầu khinh thường nhìn bọn chúng, phất tay đi chẳng thèm nói gì nữa. Đám người hiên ngang đắc ý xông vào một phòng trọ gần đó, chẳng khác gì phường lưu manh đội mão nhà quan.
Hạ Thường An nhìn phòng trọ một vòng, sau đó nhìn nhìn số nhà, lại nhìn nhìn nhìn mấy người đang đứng trong phòng trọ của Tùy Ngọc, thầm nói sao quen mắt vậy cà?