6.Thanh niên chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ dài quá đùi mỏng manh im lặng đứng đó, dưới chân là ba, bốn cái xác còn nguyên độ ấm. Máu tươi phun thành tia bắn tứ tung ra sàn nhà, màu đỏ tựa ánh nắng mặt trời loang lổ khắp nơi, vậy mà người đứng ở trung tâm cảnh tượng giống như đóa tuyết liên lạnh lùng thuần khiết không nhiễm chút tạp chất, vẫn hoàn hảo sạch sẽ chẳng dính chút máu nào.
Roy chẳng buồn liếc thành phẩm do chính mình làm ra, bước chân nhanh thoăn thoắt bước tới cửa sổ, mắt lạnh nhìn chằm chằm nơi bị vụ nổ đêm qua oanh tạc, mất một lúc sau mới chậm chạp xoay đầu lại, đưa mắt nhìn hai người Thomspond vẫn còn đứng ngây ngốc đối diện.
Đêm qua cậu ngủ say đến mức có vụ nổ cũng không biết?
Roy nhíu mày, ngay cả đám người này xuất hiện trong phòng lúc nào cậu cũng chẳng hay.
Đây là sao. . .?
“Cậu. . .” Thomspond không phải chưa từng gϊếŧ người, nhưng tràng cảnh kinh dị máu me cận cảnh như thế này là lần đầu tiên gã gặp, chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã thấy cái vị trông thư sinh mảnh dẻ thế kia liên tiếp hạ sát bốn vệ sĩ trong một nốt nhạc, nói bình tĩnh là chuyện không thể nào. Trong con ngươi Thomspond tràn ngập sợ hãi cùng hưng phấn, bản năng và lý trí khuyên gã không nên đến gần con người nguy hiểm kia, nhưng đâu đó trong đầu óc gã lại rít gào phấn khích, chỉ điểm cho gã, xác định cho gã người trước mắt mới chính là kẻ có thể xứng đáng ở bên cạnh gã.
“Á á á!!!”
Cả Roy và Thomspond đều bị tiếng hét của cô gái duy nhất trong phòng làm cho phiền táo. Thomspond biết cô em gái của gã đặc biệt thích gây sự, lại còn kiêu căng đanh đá không chịu được, nhưng ngu ngốc như vậy – đó thật sự là em gái của gã sao?
Thomspond không chần chừ đánh một cái tát vào mặt Lily: “Câm miệng! Cô muốn cả khách sạn này biết có người chết sao?!”
Lily kinh hãi nhìn anh trai, người anh ôn hòa luôn đối xử tốt đẹp cưng chiều cô đâu rồi? Kẻ trước mắt như dã thú kinh tởm khϊếp đảm nửa vặn vẹo nửa vui vẻ cười quỷ dị, đẩy cô vào trong góc, khiến Lily hét to ngã xuống sàn.
Thomspond đứng dậy nhìn con mồi vẫn còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, đột nhiên nở nụ cười chân thành: “Tiên sinh, xin đừng kích động, chúng ta vẫn chưa biết tên nhau.”
“Ngang nhiên chiếm đoạt phòng của người khác còn đòi hỏi tên? Thường thức của ngài cũng thật khó hiểu.” Roy khoanh tay liếc Thomspond: “Vậy quý ngài muốn gì ở đây?”
“Chỉ căn phòng này thôi thì tôi không có hứng thú, ngược lại là. . .” Gã tham lam nhìn gương mặt tinh xảo cùng dáng vóc cân xứng mê người của tinh linh xinh đẹp, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng cùng si mê rõ rệt: “Ngược lại là chủ nhân căn phòng này, xin hỏi cậu có nhã hứng cùng tôi xã giao một chút?”
“Xã giao? Trong tình trạng này sao?” Roy nhếch miệng lặp lại, hai chữ đơn giản lại cầu kỳ một cách quái gở, thầm cười lạnh, quý tộc cái gì chứ, rõ ràng là một tên giống đực sống bằng nửa thân dưới khoác lên mình cái vỏ bọc màu sắc của cái gọi là chuẩn mực xã hội mà thôi, còn không bằng một Karry phóng khoáng bất kham, chẳng chịu gò bó của bất cứ nguyên tắc nào.
“Như vậy, ngài đây là muốn chúng ta cùng ngồi xuống uống trà đàm đạo sao?” Roy mỉm cười quyến rũ: “Xin lỗi ngày, nhân sinh của tôi không có chuyện gì thú vị.”
“Ồ, không chỉ thuần túy là vậy. . .” Thomspond cúi người đưa bàn tay ra: “Tôi có thể đưa ra một lời mời chăng?”
Roy nhướng mày.
“Cậu và tôi, cùng đấu một trận đi.” Thomspond tao nhã cởϊ áσ vest, bắp tay sung mãn thể hiện sức bật và độ bền không thua kém võ sĩ có chứng chỉ là bao. Roy hơi nhíu mi, xem ra gã này quả thật có hư chiêu, cũng không phải là mèo bệnh.
Cục diện căng thẳng nhanh chóng bị phá vỡ, Roy lướt qua đám xác chết dưới chân, chủ động công kích mục tiêu. Sở trường của cậu là cận chiến, dù đối kháng với kẻ có thể chất gấp đôi mình thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Thomspond quả thật bị cậu làm cho choáng váng, gã nghĩ người mảnh khảnh thế này cùng lắm chỉ dùng tốc độ là giỏi, chỉ cần gã tóm được tứ chi của cậu chắc chắn người này sẽ bị gã thu phục. Không ngờ ngoài độ nhanh nhẹn có một không hai Roy còn có thể bật người xoay trên không trung, liên tục tung những cú đá cực khủng vào đối thủ, chẳng đợi cho gã có cơ hội chuyển mình đã đấm vào những nhược điểm của người học võ, dễ dàng knock out Thomspond.
Rầm.
Gã đàn ông bị đánh văng vào tường tạo nên tiếng động ồn ào, Thomspond quẹt miệng nhanh chóng đứng dậy, gã lăm lăm nhìn Roy, tiểu tinh linh này quả thật rất khó chơi. Mỗi một đòn tấn công của cậu không chỉ chứa sức mạnh kinh hồn mà còn nhằm trúng vị trí hiểm hóc, góc độ chính xác không sai một li. Người như vậy đã chinh chiến rất nhiều năm, chẳng cần tính toán nữa mà chỉ dựa vào trực giác để đánh. Thomspond cười cười, như vậy không thể dùng mưu lược dụ dỗ cậu nữa, gã không chần chừ lấy ra một lọ thuốc không có nhãn mác, thở hồng hộc đổ vào miệng. Nước thuốc rơi vung vãi trên sàn nhà, lưu lại vệt trong suốt chói mắt.
Roy khẽ động, gã này muốn chơi thuốc kí©h thí©ɧ?!
Chỉ thấy Thomspond tiếp tục lấy ra một đống chai lọ kỳ quái, nở nụ cười ôn nhu nhưng ánh mắt dần dần đỏ sậm đã bán đứng gã. Động tác của gã càng ngày càng linh hoạt, đã mấy lần suýt chút nữa túm được Roy. Cậu nhíu mày, cậu không ngại vờn gã này đến chết nhưng dưới tình trạng sử dụng thuốc kí©h thí©ɧ dopamin của gã, dù thể lực cậu có trâu đến mức nào cũng không thể duy trì cục diện cân bằng liên tục như thế này được. Roy cố gắng dùng hết kỹ xảo có thể để tránh thoát đối thủ, không ngừng chọn góc độ nện cho Thomspond từng đòn đau điếng.
Có điều gã đã sớm chuẩn bị, thuốc kí©h thí©ɧ không chỉ có tác dụng tăng độ hưng phấn mà còn vô hình cường hóa cơ thể, cho nên sự công kích của Roy với gã dần yếu thế, rốt cuộc cũng bị gã tóm được.
Roy cắn răng đá vào điểm yếu trên người Thomspond, gã vội vàng né tránh, tạo cơ hội cho cậu lui ra. Nhưng cậu vẫn chưa kịp nghĩ đối sách gì có lợi, kẻ vẫn luôn ở góc phòng lúc này đột nhiên rêи ɾỉ bò dậy, ôm đầu khóc lóc chỉ vào hai người đang quần ẩu đấm đá, lẩm bẩm những từ rời rạc đứt quãng: “Đánh. . .tên vô sỉ. . .cướp. . .cảnh sát. . .cảnh sát!!”
Cô ta muốn gọi cảnh sát!
Ý thức được sự nguy hiểm cận kề, cậu nhanh như chớp vung tay muốn phóng dao vào người Lily, nhưng Thomspond không cho cậu cơ hội đó, gã dễ dàng bắt thóp được Roy, hung hăng kéo cậu về ôm trong l*иg ngực.
Cuối cùng gã cũng đã bắt được con mồi!
Roy thúc khuỷu tay vào bụng Thomspond, ghê tởm nghiến răng ken két, trơ mắt nhìn Lily chạy ra khỏi phòng, đồng thời cậu cũng bị Thomspond kìm chặt đau đớn. Gã đàn ông đắc ý cười, dần dần điên cuồng, trước mắt chỉ có một ý niệm duy nhất là phải tiến vào người này, làm cho cậu nhục nhã tới chết!
Gã tay không bóp nát lọ thuốc nước màu đỏ, dung dịch lỏng lạnh ngắt lập tức chảy dọc xuống theo cơ thể Roy. Cậu thịnh nộ giãy dụa không ngừng, lưỡi dao sắc bén cắm phập vào tay Thomspond, gã lại như không biết đau mà xé nát áo ngủ của cậu, để mặc máu tươi chảy thành dòng, hòa lẫn cùng nước thuốc không phân biệt rõ ràng.
Gã túm chặt hai tay Roy, cười khàn: “Đừng chống cự, càng chống cự em sẽ càng mất sức đó.”
“Cút!! Ta ghê tởm mi! Súc sinh!”
“Súc sinh?” Thomspond ngẩn ra cười lạnh, chặn lại hai cái chân vẫn còn vùng vẫy, vuốt ve bắp đùi trắng nõn: “Ta không làm súc sinh đúng là uổng lời em nói.”
“Hừ, sớm chết sớm siêu sinh.” Roy cười nhạt, bỗng nhiên nằm im không giãy dụa nữa. Thomspond có điều đáng ngờ nhìn cậu, nhưng chẳng đợi gã kịp phát hiện ra ý nghĩa hành động của Roy, một cơn đau kinh hoàng xuất phát từ dưới hạ thân làm gã giật bắn người vứt Roy ra ngoài.
Cậu lăn một vòng, chật vật nằm trong vòng tay thanh niên áo đen vừa mới bắn nát nghiệt căn Thomspond, ai oán phẫn nộ: “Anh đến muộn. . .Huh. . Karry?”
Karry một thân vết thương lạnh lùng nhìn Thomspond, tay ôm chặt Roy nhưng đôi mắt tràn ngập tử khí kia khiến cậu cũng rùng mình. Trạng thái của hắn rất không ổn định, giống như tùy thời sẽ ra tay đồ sát sinh linh, ai cũng không chừa.
Trên người hắn không có nhiều vết bỏng, nhưng đầy các dấu cắt do đao kiếm tạo thành. Karry là xạ thủ, chỉ chuyên về đánh tầm xa và phục kích chứ không giỏi đấu tay đôi, hiện trạng như vậy có lẽ vừa mới đánh nhau với kẻ nào có cao tay hơn hắn. Nhưng Karry đã đứng ở đây, có nghĩa là kẻ kia hoàn toàn bị hắn đánh bại.
“Mày còn sống, sao mày vẫn còn sống. . .?” Thomspond không đứng dậy nổi, che đi bộ phận bị bắn nát, đôi mắt đỏ ngầu điên dại gào lên: “Kẻ rác rưởi như mày đáng lẽ phải chết đi mới đúng chứ!!!”
“Rác rưởi sao?” Karry âm lãnh lên tiếng, từng chữ từng chữ buốt giá như mũi băng xuyên qua tim người ta, mang theo bi thương cùng lạnh lẽo tịch mịch khó có thể tin nổi: “Cho nên mày mua chuộc tổ chức, để bọn họ bán đứng tao, ám sát tao?”
Roy giật mình, cậu vẫn luôn chú ý đến Karry, nghe hắn nói như vậy liền cảm giác được sự trào phúng nồng đậm trong lòng hắn. Bị tổ chức phản bội, nghe thật là nực cười.
“Tao đã muốn tha cho mày, nhưng không ngờ mày lại cố tìm đường chết.” Karry đột nhiên đổi ngữ điệu, giễu cợt cười lạnh: “Dám đυ.ng đến người của tao, quả thật không thể ngu hơn được nữa.”
“Người của mày? Không phải chỉ là đồ chơi của mày thôi sao?” Thomspond xanh mét mặt, nhưng vẫn cố đấm ăn xôi trêu tức ly gián nội bộ: “Ai giành được thì chơi chứ, chẳng phải lúc còn bé mày cũng giành đồ của tao à?”
“Mày biết tại sao không?”
Karry quỷ dị cười, không tiếng động làm ra khẩu hình ‘Tao thích nhìn mày sống không bằng chết’.
“Tao đã định để mày chết tử tế một chút, coi như không làm lỗi với cha mẹ mày, nhưng hình như mày lại không thích như vậy.” Karry đứng dậy, bế Roy lên, từng bước từng bước tiến đến gần Thomspond, từ phía trên nhìn xuống vẻ mặt vặn vẹo của gã, nhấc chân tàn nhẫn giẫm nát bàn tay Thomspond.
“Đây là trả thù việc mày chạm vào em ấy.” Hắn cười cười, tiếp tục đạp lên bàn tay còn lại: “Trả thù mày liên thủ với tổ chức của tao.”
“Hơn hết.” Hắn che tai Roy lại, chẳng đoái hoài đến tiếng hét thê lương của Thomspond, ép gã vào giường, cùng với bốn cái xác chết xếp hàng, sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng như thấy ma quỷ của gã đàn ông biếи ŧɦái, chậm rãi đeo cho gã ta một quả bom tại đầu.
“Trả thù mày dám có ý nghĩa dơ bẩn với người tao yêu nhất.”
Lily dẫn theo cảnh đội hối hả chạy vào phòng khách sạn, chỉ thấy xác chết máu tanh đã nhiều ra một cái. Cô ta rống lên khϊếp sợ, phải mất một lúc lâu mới nhận ra kia là anh trai mình. Lily nhìn theo dấu chân dính máu chạy ra phía cửa sổ, lập tức bị một sợi dây thòng lọng quấn chặt cổ siết lên.
Cô ta la oai oái, cảnh sát cũng bị dọa hết hồn, dường như không nghĩ đến hung thủ vẫn còn ở nơi này. Hai người vội chạy lên sân thượng tìm hung thủ, những người còn lại tìm cách giải thoát cho Lily, đương khi một người tìm được dao cắt dây thì thân người Lily bị kéo ra ngoài, lo lửng giữa tầng hai mươi của khách sạn.
Trong lúc cô ta nghẹt thở, dưỡng khí trong phổi dần cạn đi, Lily nghe thấy âm thanh của hắn, ngữ khí miệt thị tát thẳng vào mặt cô ta làm Lily cứng người.
“Chết như vậy thì dễ cho mày quá.”
Liền sau đó, đầu và mình Lily chia thành hai nửa, trên sợi dây thòng lòng còn siết lấy cổ của cô ta, cơ thể lại rơi xuống dưới, máu tanh phun xa ba thước.
. . .
[. . .Tin mới đây, cách đây hai giờ tại khách sạn xxx đã xảy ra một vụ nổ khiến ba cảnh sát bị thương nhẹ, năm người cháy thành than đen, đồng thời một xác nữ được xác nhận danh tính là con gái của ngài chủ tịch tập đoàn Vương gia được tìm thấy sau khi vụ nổ vừa xảy ra, hiện các nhà chức trách vẫn đang điều tra làm rõ. . .]Karry ném cái đồng hồ báo thức chạm đến nút tắt TV, chuyên tâm vùi đầu vào làm việc.
“Ư. . .hưʍ. . .ha. . .”
“Dễ chịu không?”
“Dễ chịu. . .a. . .sâu nữa. . .”
“Rất thích sao?”
“Thích, thích. . .lại liếʍ, liếʍ a. . .”
Người đàn ông nhe răng cắn nhẹ lên huyệt khẩu non mềm một cái, thanh niên không chịu nổi rêи ɾỉ phóng đãng, càng mở rộng góc độ hai chân để hắn dễ dàng liếʍ láp cúc huyệt da^ʍ tao. Hắn tách hai cánh mông đàn hồi co dãn sang hai bên, đầu lưỡi đỏ hồng không ngừng liếʍ lên lỗ huyệt phấn nộn, làm cho xung quanh ướt sũng nước bọt rồi chậm chạp luồn lách vào khe hẹp, tiến sâu vào lỗ nhỏ trơn tuột. Đầu lưỡi một đường xâm nhập hậu đình, mềm mại dịu dàng chứ không giống như cự vật hung hãn, từng chút từng chút massage mị thịt ướŧ áŧ, làm cho nó run rẩy co rút, hút hút cái lưỡi vào bên trong.
Karry lập tức rút lưỡi về, hậu đình vừa bị khıêυ khí©h xong đột nhiên trống rỗng khiến Roy bất mãn run người, đong đưa mông dụ dỗ hắn. Hắn xoa xoa nắn nắn hai cánh mông tròn cong vểnh, bắt đầu di chuyển lưỡi liếʍ láp lên đáy chậu, rồi tỉ mỉ chăm sóc hai quả cầu đang căng ra, cuối cùng ngậm lấy vật hình trụ, dùng kỹ xảo kinh người chinh phục tiểu thụ. Đầu lưỡi điêu luyện một cách quái ác không ngừng liếʍ liếʍ lên linh khẩu, mở ra đầu nấm đỏ hồng hưng phấn, lão luyện mà khıêυ khí©h kɧoáı ©ảʍ đang tập trung tại chỗ này. Roy run rẩy cả người, hai chân vô lực chống đỡ, cơ thể nhanh chóng nóng lên, vô thức vươn tay bóp nắn hai đầṳ ѵú nhỏ nhắn trước ngực.
Karry luồn tay vào bàn tay cậu, mười ngón tay đan xen nhéo nhéo tiểu đầṳ ѵú, ngón cái của hắn như có như không trượt qua tiểu núʍ ѵú hồng hồng, gãi nhẹ một cái, cậu liền kìm không được bật ra tiếng rên la, âm thanh mềm mại mỏng manh nghe như tiếng nỉ non nũng nịu làm người ta cầm lòng không đặng phải yêu thương cưng chiều.
Roy ngửa đầu thở dốc, cơ thể dần thấm mồ hôi, vì kɧoáı ©ảʍ khắp nơi sực tỉnh nên khó nhịn vặn vẹo cơ thể, hai chân đặt lên vai Karry, động tác trên tay càng lúc càng táo bạo. Cậu lung tung bóp chặt đầṳ ѵú, tiếng rêи ɾỉ dần chuyển sang nức nở mê người, ngón tay hung hăng nhào nặn vυ" làm cho xung quanh quầng vυ" biến thành màu hồng nhạt hương diễm. Mà hạ thân lại được liếʍ đến ướt sũng, toàn thân run bắn lợi hại, cảm giác dính dấp xen lẫn nóng rực khi đầu lưỡi quét qua khiến Roy chịu kí©h thí©ɧ không nhỏ, vội vàng co rút da^ʍ huyệt, đứt quãng rêи ɾỉ: “Tới, tới đi. . .”
Karry xác nhận trên cơ thể đối phương đều là mùi của mình xong mới chậm rãi nâng súng đạn lên cao, cố ý đặt đầu nấm cực đại tại huyệt khẩu mềm ướt cọ vài cái. Tao động lập tức hút chặt đầu nấm, ý đồ muốn cuốn nó vào bên trong, hắn chơi xấu cấp tốc rút ra, da^ʍ huyệt thất thố phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
“Ướt quá, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Ưm, mau tiến vào, mau tiến vào đi. . .”
Karry kéo tay cậu đặt trên bắp đùi, để cậu giữ hai chân trong tư thế chữ M ái muội, đột nhiên đẩy mạnh vòng eo đâm côn ŧᏂịŧ vào lỗ huyệt, hung hăng cắm thẳng vào vách tràng. Roy kêu lên một tiếng thỏa mãn, ra sức cuốn chặt thật chặt côn ŧᏂịŧ cực phẩm, mê muội dùng tiểu huyệt chảy nước mô tả hình dạng côn ŧᏂịŧ, rồi lại vì thứ này càng bành trướng nhét căng đầy hậu đình mà thoải mái thở dốc.
“Tôi động đây.” Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hành vi thì chẳng có chút gì gọi là từ tốn. Karry nắm lấy cái eo đang lắc lư liên hồi, hùng hục chiếm đóng công thành đoạt đất, cường liệt thô bạo dùng sức đâm vào rút ra trừu sáp liên hồi. Côn ŧᏂịŧ hung mãnh ma sát vách tràng nóng đến mức tưởng chừng như có thể xát ra lửa, tinh nang cứng rắn căng tròn không ngừng đập mạnh lên huyệt khẩu, lưu lại dấu vết đỏ hồng. Mà tiểu da^ʍ huyệt bị người mạnh mẽ đâm cũng phát ra âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ, điên cuồng phân bố nước phụ trợ, sít sao ôm sát côn ŧᏂịŧ, bám dính không chừa một khe hở nào.
Thanh niên bị tấn công dồn dập, khoan thai nghênh hợp cố gắng đuổi kịp tiết tấu, eo nhỏ lắc trái lắc phải, cái mông đong đưa bị đâm nảy lên, côn ŧᏂịŧ bên trong như thanh thép vừa được tôi luyện gấp gáp xuyên xỏ tới lui, lúc cắm vào không hề nhân nhượng, lúc rút ra chẳng chút dịu dàng, nhưng lại khiến cho tiểu huyệt luôn được yêu thương sung sướиɠ bắn nước, chẳng mấy chốc cũng khiến Roy nhịn không nổi mà tiết ra ngoài.
Mảng trắng đυ.c rơi xuống ngực cậu, chạm đến đầṳ ѵú ngứa ngáy. Karry cúi đầu hôn lên đầṳ ѵú rồi dùng lưỡi liếʍ sạch dịch lỏng, làm cho núʍ ѵú nhỏ run lên, cứng cáp dựng thẳng, đáng yêu khả ái không khác gì vật nhỏ bên dưới. Roy giơ tay vuốt ve cổ hắn, kéo hắn xuống ấn lên môi, hai thân ảnh lại quấn lấy nhau hôn sâu cho đến khi không ai thở nổi mới tạm buông ra.
“Chuyện hôm qua. . .tôi xin lỗi vì đã đến muộn.” Karry thì thào, vuốt ve gò má ẩm ướt vì nước mắt của cậu, chỉ thấy Roy nghiêm nghị nhìn hắn, tuy vẻ da^ʍ mỹ vẫn còn vương vấn trên khóe môi nhưng tìиɧ ɖu͙© đã phần nào lui tán. Cậu thở dài lắc đầu, nhè nhẹ lên tiếng: “Không phải lỗi của anh, hơn nữa tôi không sợ, thật ra người có lỗi là tôi mới đúng, tôi không tôn trọng tình cảm canh dành cho tôi. . .”
Karry sốt ruột há miệng, lại bị cậu dùng môi chặn lại, âu yếm thì thầm: “Tôi muốn cùng anh sống chung một chỗ. . .”
Hắn im lặng, cười khổ: “Cậu thương hại tôi bị tổ chức bỏ rơi sao? Cậu muốn thu nuôi tôi hả?”
Roy cau mày nhìn hắn: “Anh có tổn thương hay không liên quan tới tôi sao?”
Cậu nhoài người chui ra khỏi vòng tay hắn, nhặt quần áo lên: “Tôi chỉ muốn nói tâm ý của mình thôi, anh không thích. . .”
“Tôi thích!” Hắn gấp đến mức nhào té xuống giường, bật dậy ôm cậu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu: “Tôi thích, đừng đi, tôi chỉ có một mình cậu là chấp niệm, hãy ở cạnh tôi cho đến khi. . .”
“Cho đến khi chúng ta cùng chết.” Cậu mỉm cười nắm tay hắn, Karry rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười hạnh phúc sau bao nhiêu ngày lo lắng.
Dù đôi tay này có nhuốm máu của tất cả mọi người, cũng tuyệt không bao giờ làm thương tổn em.
Dù linh hồn này có vấy đầy vẩn đυ.c lạnh lùng tàn nhẫn, cũng vĩnh viễn không khiến em phải đau khổ.
“Nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa là em có quyền làm lơ nó ngay lúc này.” Karry bất mãn gặm gặm môi cậu, cọ cọ cái thứ mất tiết tháo vào người Roy, biểu thị cầu an ủi cầu quan tâm, khiến sát thủ tiên sinh sợ ngây người. Sau đó. . .
Phi lễ chớ nhìn nha~
END