Chương 13: Hoàng Hậu, Trẫm Lười! [6]

Đây là lì xì =]]

----

6.

Hái hoa tặc nguyên bản là con trai huyện quan, bị xử tội không nhẹ, huyện quan còn bị cách chức lưu đày làm thứ dân, đồng thời từ đây cũng tra ra được đầu mối của vụ buôn bán muối, ép uổng thiếu niên thiếu nữ bán mình làm kỹ. Muối trong thời kỳ này là báu vật hiếm thấy, bạc thu về từ muối hằng năm đều chiếm một phần năm quân khố triều đình, vì vậy một lô một lốc các quan chức cấp cao dây dưa buôn lậu muốn khi bị phanh phui đều chịu hình thức xử phạt nặng nhất. Cực chẳng đã danh sách đám người tham gia buôn muối không ngắn, có cả những bậc nổi danh tốt tính, được người mến mộ và là trụ cột của triều đình. Vương Nguyên chẳng thèm nghe bọn họ phân bua đã phán tội tất cả, trong nhất thời khiến triều đình gà bay chó sủa, không ngày nào yên ổn.

Bẵng đi một thời gian, mọi thứ cũng quay về quỹ đạo cũ, hoàng đế lười cũng tạo lại niềm tin cho dân chúng. Đại Viễn quốc đời đời bình an, có người còn đi cầu hương cúng vái cảm tạ thiên tử, hy vọng Đại Viễn mỗi ngày đều có hỷ sự.

Chẳng biết lời cầu linh ứng nghiệm hay là thời cơ đã đến, hoàng đế cô độc sau nhiều năm rốt cuộc cũng lập hậu, lễ chiêu hậu diễn ra rất đơn giản không khoa trương, nhưng không một ai biết rõ thân phận của hoàng hậu.

Hoàng hậu rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Sâu, sâu quá a. . .”

“Nhưng nhìn người hình như rất thích. . .”

“Nói bậy, ta làm sao có thể. . .thích. . .ư. . .Sao lại sướиɠ như vậy. . .nha. . .”

Nam nhân cười khẽ, ánh mắt ôn nhu vui vẻ nhìn nhân nhi dưới thân run rẩy bám lấy mình, vẻ mặt thỏa mãn đê mê, môi đỏ hồng phun ra lãng ngữ nức nở, mà tiểu cúc huyệt dưới thân bị thao đến tê dại chỉ có thể kêu gào phát ra âm thanh sung sướиɠ, vô cùng phóng túng siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ của mình. Vừa nãy động phòng đã ăn người này một lần, vậy mà làm bao nhiêu cũng không thấy đủ, đặc biệt là mỗi lần đến gần cơ thể y, hắn đều không khống chế được muốn ôm vào lòng.

“Động, động a, đừng có đứng yên một chỗ. . .” Vương Nguyên khó nhịn thúc giục, hiện giờ toàn thân y đều bị kɧoáı ©ảʍ bao trùm, lỗ huyệt sau bao năm cũng đã có chủ bị kí©h thí©ɧ nhịn không nổi, bản thân là thuần 0 chân chính, bị hộ vệ nhà mình đặt dưới thân đã hưng phấn muốn chết, lúc này còn bị cắm đến là sảng khoái, y đã sớm quên mất mình là ai.

Vương Tuấn Khải chiều ý y, đưa đẩy thắt lưng đâm vào rút ra, dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn mạnh mẽ mô tả bên trong tiểu huyệt, đồng thời ma sát tăng độ nóng, làm cho tiểu huyệt run run co xoắn. Hắn kịch liệt trừu động, thích thú nhìn tiểu huyệt phun nước ròng ròng, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn Vương Nguyên, thầm nhủ phải làm người này tan thành nước mới thôi.

“Nhanh, a. . .Ngươi làm cái gì. . .?” Vương Nguyên bỗng không nhìn thấy ánh sáng trước mắt, phát hiện ra hộ vệ thế nhưng lại dùng vải che kín mắt mình, còn là vải đỏ của hỉ phục, hô hấp tăng lên. Giác quan bị che giấu khiến cơ thể càng thêm mẫn cảm, hạ thể hưng phấn phản ứng, cương đỏ bừng bừng.

“Hoàng thượng, đêm nay thần nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ người.” Vương Tuấn Khải cúi đầu, trong con ngươi xẹt qua đắc ý hạnh phúc, đè Vương Nguyên xuống cắn nuốt.

“Ưm, ngứa quá, đừng liếʍ. . .” Y hơi nghiêng đầu, hai chân kẹp lấy thắt lưng nam nhân, vừa rêи ɾỉ nỉ non vì tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ cắm ướt vừa hé miệng ngâm nga. Đầṳ ѵú bên phải được hắn ngậm lấy chăm sóc làm y không khống chế nổi kêu rên, âm thanh ngọt lịm mê người mang theo bất mãn khó có thể phát hiện. Tiếng mυ"ŧ chùn chụt vang lên khiến Vương Nguyên mê muội lắc đầu, thân thể giãy dụa bắt đầu tao lãng lắc lư.

“Sướиɠ, sướиɠ quá. . .lại mυ"ŧ, ân,. . .”

“Người khó chịu sao?”

“Ưm, núʍ ѵú trướng. . .còn nơi này nữa. . .” Đầṳ ѵú còn lại căng cứng thiếu sự an ủi, cũng cương lên mẫn cảm, hắn vừa chạm một chút đã nghe tiếng y rên la, vật dưới thân cũng bị tiểu huyệt kẹp chặt, liền hung hăng cắn lên đầṳ ѵú, hấp duyện liếʍ mυ"ŧ làm cho nó sưng càng lớn.

“Hộ vệ hỗn đản, có phải là ngươi chờ ngày này lâu lắm rồi không. . Ha, chậm, a. .”

“Hoàng thượng, thần ngày ngày đều tưởng niệm người, đều muốn. . .” Nam nhân cắn cắn lên nhũ hoa, cố tính dùng răng niết mạnh xuống, hai tay cường ngạnh tách chân đế vương sang hai bên, tham lam mυ"ŧ một đường xuống bụng nhỏ, lưu lại chuỗi hôn ngân đỏ hồng. Vương Nguyên thở dốc nỉ non, thân thể kịch liệt lay động phối hợp với nam nhân, cũng không ngại hắn dùng tư thế quái dị nào, toàn tâm toàn ý cùng hắn hoan ái.

“Hoàng thượng. . .” Gác một chân Vương Nguyên lên vai mình, làm cho nơi tư mật toàn bộ đều lộ ra trước ánh sáng, Vương Tuấn Khải trừu sáp cắm rút, nghiêng người chà sát côn ŧᏂịŧ lên mị thịt. Tiểu huyệt lúc này đã bị làm ướt sũng, phun nước dính ướt hạ thể hai người, nhuyễn nhuyễn gắt gao bám chặt côn ŧᏂịŧ một tấc không rời. Mà Vương Nguyên cũng bị hắn đâm đến mơ màng, hai tay siết lấy sàng đan, vật nhỏ giữa hai chân đung đưa qua lại, rốt cuộc bị cắm bắn ra.

Nam nhân mở mắt nhìn rõ người dưới thân bị du͙© vọиɠ trùng kích, hai chân run rẩy buông thõng, cả người phập phồng thở hổn hển, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tươi sắc vẩy lung tung trên da thịt nhẵn nhụi của y, khơi gợi hoàn toàn thú tính của hắn.

“Hoàng thượng. . .”

“A. . .?”

Vương Tuấn Khải xem Vương Nguyên như trân bảo ở đầu quả tim mà hôn môi y, thời điểm hắn bỏ khăn bịt mắt ra, Vương Nguyên ngơ ngác phát hiện y bị đặt lên cạnh bàn, hai chân tách rộng đáng xấu hổ. Thân thể trần trụi ghé vào bàn có chút lạnh, nhưng nhiệt khí bao trùm lấy cơ thể y từ phía sau giúp y an tâm lại, ngẩng đầu cùng Vương Tuấn Khải hôn sâu.

Nụ hôn này có bao nhiêu chiếm hữu xâm lược hai người đều nếm rõ, Vương Tuấn Khải càng hôn càng kích động, nắm chặt hai cánh mông rồi hung hăng cắm cự vật vào lỗ huyệt đang mấp máy. Vương Nguyên giật bắn người, cái mông nảy lên, theo bản năng lắc eo nuốt trọn côn ŧᏂịŧ, vặn vẹo cọ xát. Da thịt kề cận mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đến bất ngờ làm cho đôi tình nhân hưng phấn càng nhiều, tốc độ ma sát cùng trừu động càng dữ dội. Côn ŧᏂịŧ ba một tiếng nhấn mạnh xỏ xuyên vào miệng nhỏ háu ăn, ép sâu đến tận cùng, ý nghĩ không ngừng muốn xâm phạm yêu thương Vương Nguyên bùng nổ cực hạn khiến toàn bộ ranh giới bị cắn nuốt sạch sẽ. Vương Tuấn Khải mạnh mẽ ném y lên bàn, hì hục cày cấy không biết đông tây nam bắc. Vương Nguyên tách chân nhận mệnh bị hắn cắm, ngửa cổ rêи ɾỉ, tìиɧ ɖu͙© kịch liệt khiến y rất nhanh mê loạn say đắm, cổ họng thanh thanh kêu lên từng tiếng ngọt nị kí©h thí©ɧ.

Ánh nến đổ xuống bàn phụt tắt, dã thú trong bóng tối càng phát ra uy lực kinh người. Vương Nguyên tiểu huyệt bị đâm quá mạnh, mị thịt lật ra bị côn ŧᏂịŧ sáp đến mức đỏ au nhũn xuống, hai chân y tê dại vô lực, cơ thể run rẩy sắp ngã. Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng ôm người cùng lăn xuống đất, dùng chính mình làm đệm cho người trong ngực, bất giác khiến côn ŧᏂịŧ cắn vào nơi sâu nhất của Vương Nguyên, làm y hét một tiếng mê muội.

“Nơi đó, nơi đó, mau chà đạp nơi đó. . .” Thiếu niên mờ mịt hé miệng rêи ɾỉ, nâng mông không ngừng nhấc lên hạ xuống, điên cuồng vặn eo lắc mông phun nuốt côn ŧᏂịŧ, vì không được thỏa mãn mà nức nở khóc: “Mau, mau đâm vào nơi đó, sảng khoái. . .! Ta muốn. . .”

Vương Tuấn Khải cảm giác được khi côn ŧᏂịŧ chạm vào chỗ gồ ra kia, hắn và Vương Nguyên cùng nhận được kɧoáı ©ảʍ thoải mái chưa từng có, hắn lập tức ôm Vương Nguyên phi lên giường, lật ngược thế cờ đem y đẩy ngã, bắt đầu bành bạch bành bạch đưa đẩy thắt lưng.

“A, a, a! A~” Thiếu niên giãy dụa lãng kêu, thân thể lười biếng áp vào thành giường, mười ngón tay siết chặt khung gỗ tinh xảo, dâʍ đãиɠ nâng mông hướng nam nhân mời mọc, tính khí thẳng tắp run rẩy tiết ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt. Tiểu huyệt bên dưới cơ hồ bị sáp rộng, mông bị bóp nắn đỏ bừng mềm nhũn, y hưng phấn rêи ɾỉ, uốn éo cơ thể hòa thành một với nam nhân. Mà người phía sau đôi mắt đỏ sậm, đã hoàn toàn buông tha lý trí, chỉ biết tuân theo du͙© vọиɠ sâu thẳm trong thân thể mà phục tùng khát vọng, đem tiểu huyệt thao đến trời long đất lở. Côn ŧᏂịŧ bên trong càng cứng rắn càng nóng bỏng, mỗi lúc một mạnh cơ hồ muốn đâm thủng tiểu huyệt của y, cho đến khi hắn nhịn không nổi cắn xuống bả vai y, một dòng chất lỏng nóng rực như thiêu như đốt giải phóng trong cơ thể thiếu niên.

Thiếu niên hét lên một tiếng, vô lực ngã xuống đệm, tính khí phun ra bạch dịch bắn thẳng lên cao rồi rơi xuống đất.

Một đêm kịch liệt đến hừng đông, bởi vì hoàng đế tổ chức hỷ sự mà ra lệnh cho dân chúng có thể thoái mái vui chơi ba ngày, vì vậy Vương Nguyên lười nhác bình thường không thèm thượng triều, nay lại càng có cớ ngủ đến thẳng giờ ngọ, sau đó thư thư phục phục nằm trên giường chờ hoàng hậu nhà mình hầu hạ.

Bất ngờ là, hoàng hậu hộ vệ bình thường vẫn dậy rất sớm, hôm nay lại học thói biếng nhác của y mà ôm chặt y không buông, hai cơ thể không chút mảnh vải kề cận nhau, dù là buổi trưa cũng không tránh khỏi. . .

Ban ngày tuyên da^ʍ.

“Còn chưa thỏa mãn sao. . .” Vương Nguyên rêи ɾỉ ngọt ngào, híp mắt nhìn vẻ mặt chính trực của Vương Tuấn Khải, giả vờ tức giận vỗ mặt hắn một cái: “Nhẹ tay chút, ngốc tử!”

Bàn tay đang xoa nắn viên ngọc châu trước ngực y lập tức dừng lại, nghe Vương Nguyên bất mãn hừ hừ hai tiếng. Hắn cười khẽ, tách chân y ra, chọc ngón tay vào tiểu huyệt còn chưa hết sưng, không nhanh không chậm đâm vào rút ra.

“Thật là, ngươi muốn thì cứ nói a. . .Làm sao lại ngại ngùng? Ngươi bây giờ là hoàng hậu của ta rồi, dưới một người. . .ừm, trên cả ta, ngươi. . .còn. . .ư, chần chừ. . .A~”

“Hoàng thượng, người thật dâʍ đãиɠ.”

Vương Nguyên trông vẻ mặt chân thành của hắn giống như tên kia vừa nói ra một câu gì đó rất nghiêm trọng, y ghét bỏ nhấc chân đạp hắn, nắm cằm hoàng hậu kéo tới: “Trẫm dâʍ đãиɠ ngươi không thích sao?”

Thích muốn chết còn bày đặt!

Không phải hoàng đế nào cũng phóng khoáng như ta đâu!

Vương Tuấn Khải sửng sốt, ngón tay vô thức đào sâu trong tiểu huyệt, miệng vô thức nói: “Đều thích, chỉ cần là của người. . .ta đều thích. . .”

Vương Nguyên đánh hắn: “Không có tiền đồ!”

Trong lòng ngọt ngào không thể tả.

#Hoàng_hậu_nhà_mình_là_muộn_tao_xuẩn_manh!

#Luận_khả_năng_phản_công?

Vương Nguyên ý vị thâm trường suy xét đến khả năng này, lấy độ trung thành của Vương Tuấn Khải mà nói, nếu y đưa ra yêu cầu này hắn hoàn toàn sẽ đồng ý, nhưng không nói đến chuyện Vương Nguyên là thuần 0, chỉ việc bắt y chủ động y đã cảm thấy rất khó khăn!

Hoàng đế đại nhân phi thường lười biếng!

Chỉ thích nằm hưởng thụ không thích tấn công!

Vì vậy sau một hồi ân ân a a, thiếu niên lười biếng bán mình vào tay hộ vệ, tiếp tục công cuộc rêи ɾỉ không ngừng.

Suốt ba ngày nghỉ lễ bọn họ đều làm, ở tẩm cung ở bãi săn ở hậu hoa viên ở trên mái nhà. . .Vương tiểu hoàng đế kêu đến khàn giọng, mông eo đau mỏi không chỗ khóc, nhưng y chưa từng từ chối nhu cầu của Vương hộ vệ, y không thể nói được chính mình có bao nhiêu yêu người này. Mà Vương Tuấn Khải dù biết hoàng đế rất mệt mỏi nhưng lại không khống chế bản thân đè y ra ân ái, bởi vì hắn so với y còn bỏ ra nhiều hơn, hy sinh lâu hơn. Hắn yêu Vương Nguyên, yêu đến tận xương tủy, khắc cốt ghi tâm, thậm chí có thể đem tên của Vương Nguyên khảm sâu vào từng tấc từng tấc da thịt, ngày ngày đêm đêm đều muốn nhìn thấy Vương Nguyên, muốn bảo hộ y, muốn thương thương y cho đến khi thế giới kết thúc.

Hắn mạnh mẽ đem côn ŧᏂịŧ cắm vào sâu trong cơ thể thiếu niên, nghe tiếng y khàn giọng nức nở, một lần lại một lần chiếm hữu thiếu niên, đánh dấu chủ quyền tuyên bố với toàn thiên hạ, đây là người của hắn.

Vương Nguyên thở dốc, mềm nhũn dang rộng hai chân, hai đầṳ ѵú sưng phồng cương cứng muốn rỉ máu, da thịt khắp nơi đều xanh xanh tím tím, mà tiểu ngọc trụ đã hoàn toàn bị đả bại, hạ thể tê dại không còn cảm giác. Nam nhân thỏa mãn rút ra khỏi người y, ôn nhu hôn trán, hôn mắt, hôn mũi, hôn môi y, khiến l*иg ngực Vương Nguyên nóng lên, ấm áp nói: “Ta yêu ngươi. . .”

Vương Tuấn Khải mỉm cười, thành kính nắm tay y: “Ta cũng yêu ngươi. . .”

Mười ngón tay đan xen, sinh tử không rời.

END