Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Canh Cua Viên 3 [Khải Nguyên]

Chương 11: Hoàng Hậu, Trẫm Lười! [4]

« Chương TrướcChương Tiếp »
4.

Hái hoa tặc.

“Trong thành gần đây xuất hiện một tên hái hoa tặc không rõ tên tuổi, lại ưa thích mĩ mạo của thiếu niên khuê nữ chưa trưởng thành. Dung mạo thanh tao tú lệ như hoàng thượng chính là mục tiêu tốt nhất của hắn, phải tăng cường thủ vệ bao hộ thiên tử.”

Nam tử hắc y tiêu sái đứng trước cửa sổ phân phó ảnh vệ làm việc, ánh mắt lãnh lệ đạm mạc sau khi chuyển đến bên người nằm trên giường liền nhu hòa xuống, mang theo ôn nhu si luyến khó có thể phát hiện.

Thiếu niên trùm kín chăn, tóc rối xõa trên gối, mơ màng cựa quậy.

“Ưʍ. . .?”

“Hoàng thượng, thần đã chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn lông, hoàng tượng thỉnh dậy rửa mặt.”

Vương Nguyên ngơ ngác một chốc, phía sau dâng lên cảm giác nóng rát khó chịu, dù đã có thuốc bôi chữa lành nhưng y vẫn không thể nằm ngủ bình thường được, hiện giờ ngực tắc nghẽn rất khó chịu.

“Hoàng thượng?”

Mà đầu sỏ gây ra tội trạng còn đứng bên cạnh tỏ vẻ không hay biết gì. Vương Nguyên lười biếng híp mắt, đừng tưởng bịt kín mắt y, không lên tiếng nói chuyện là y không biết tên hắc y nhân cưỡиɠ ɠiαи y là ai nhé.

Y lên ngôi năm tám tuổi, làm hoàng đến gần mười năm, nếu cận vệ thân tín nhất của mình mà cũng không nhận ra thì y đã chẳng sống sót đến bây giờ. Vương Nguyên thở dài, hộ vệ nhà mình văn võ tài tuấn, muốn mưa được mưa muốn gió được gió, đối với người khác không chút nương tay, thậm chí lãnh khốc vô tình, vậy mà cứ đối mặt cùng y là biến thành tên ngốc chỉ số IQ âm hai số.

Biết làm sao được, Vương Nguyên chính là khắc tinh của Vương Tuấn Khải a.

Vương Nguyên nghiến răng cố gắng che giấu ngữ khí nặng nề khàn đặc do dư chấn đêm qua: “Ngươi hôm qua ở đâu?”

“Thần đi tuần quanh thành xem tên hái hoa tặc kia có xuất hiện hay không.” Vương hộ vệ cung kính cúi người nói: “Trong thành tuy thủ vệ sâm nghiêm nhưng hái hoa tặc là người giang hồ, thủ đoạn sách lược không giống binh tướng ngoại bang, vẫn là để mắt đến thì hơn.”

“. . .” Đế vương nghẹn họng, nằm ườn ra ngờ nghệch. Chẳng lẽ nói hôm qua ta đã bị tên ‘hái hoa tặc’ họ Vương nào đó đè ra này này lại kia kia, tương tương rồi nhưỡng nhưỡng? Vương Nguyên phờ phạc vươn tay sờ sờ mông còn đau, thở dài bi ai, hộ vệ giả dạng làm hái hoa tặc còn giả như đúng rồi, nhìn xem cái vẻ mặt chính khí lẫm liệt kia kìa. Không biết đến lúc y vạch trần chân diện của tên mặt người dạ thú này, hắn có bình tĩnh như bây giờ không.

Đầu lĩnh giở trò, binh tôm tướng cá như đám ảnh vệ kia đương nhiên là ‘không phát hiện’, Vương Nguyên cảm thấy trứng đều đau, hình như y đã rơi vào cái ổ lang sói mà Vương hộ vệ nhà mình đầu têu rồi, y đột nhiên thấy hành động ‘tặng sách’ của mình quả thật không khác gì tự đào mồ chôn mình, hơn nữa còn chôn đến khóc gào không ai hay.

Đế vương vùi trong chăn vừa mắng nhiếc tên hộ vệ không có tiết tháo vừa suy nghĩ đối sách. Y hiện giờ chỉ muốn trừng phạt Vương Tuấn Khải tội khi quân phạm thượng, tổn hại đến thân thể và danh dự đế vương, lấy cớ ép buộc hắn làm hoàng hậu của y. Nghĩ nghĩ, y phất tay đuổi hắn đi, kêu một hộ vệ trong hàng binh lính vào phòng.

Vương Tuấn Khải nhìn Tiểu Ất vẻ mặt đỏ bừng hưng phấn cầm y phục cho Vương Nguyên, nội tâm trầm xuống, miệng chua chua, siết chặt nắm tay lãnh mặt quay đi.

Vương Nguyên cười thầm, bảo Tiểu Ất chuẩn bị giấy bút, chính mình thay đồ rửa mặt, đến viết một phong thư gửi cho huyện quan địa phương, dặn dò đối phương đêm nay bắt hái hoa tặc.

Huyện quan không biết y là ai, nhưng xét xem con dấu đỏ đóng ở phong thư thì hít một ngụm khí lạnh. Người viết phong thư này thân phận không tầm thường a, ngay cả dấu ấn hoàng cung cũng có! Thị vệ đại nội? Ngự tiền đới đao? Hay là Hoàng thân quốc thích?

Vì vậy, huyện quan vội vàng nghe theo lời chỉ dẫn trong thư, phái người giăng lưới tại thanh lâu tiểu quan duy nhất tại địa phương – Nam Hoa Quán – tức tốc bố trí lực lượng chuẩn bị bắt hái hoa tặc.

Tên hái hoa tặc này đã hoành hành trong nhiều năm, hại thảm không biết bao nhiêu là thiếu niên khuê nữ, khiến cho nhiều người chịu không nổi vết nhơ mà bỏ xứ tha hương, tệ hơn nữa là tự sát mà chết, quan huyện tắc trách làm việc không sạch sẽ, khiến dân chúng thất vọng phẫn nộ, từ lâu đã không còn tin tưởng vào triều đình.

Lần vây bắt này làm rất âm thầm, quan huyện chắc mẩm ‘vị kia’ (Vương Nguyên) đã chuẩn bị đâu ra đó, liền xoa tay chạy đến Nam Hoa Quán.

Vương Nguyên chuẩn bị cái gì?

“Đi, mang y phục hoa lệ đến cho trẫm, trẫm hôm nay muốn đến Nam Hoa Quán.” Vương Nguyên phất tay ra lệnh khiến đám ảnh vệ sợ chết khϊếp, kinh hãi không hẹn cùng liếc xéo chủ tử nhà mình. Vương Tuấn Khải bình tĩnh cung kính mặc y phục cho Vương Nguyên, ánh mắt chạm đến hồng ngân trên cổ, hơi rũ mắt xuống, che giấu khát vọng đang từng chút lên men.

Đoàn người phô trương đi tới Nam Hoa Quán, dọc đường thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt. Vương Nguyên ngồi trong kiệu xa hoa lộng lẫy lười nhác chống cằm, môi hồng hồng hơi nhếch, mi mắt khép hờ giữa trầm hương sương khói trông cực kỳ quý khí. Y vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, nằm úp sấp xuống đệm mềm trong kiệu.

Nam Hoa Quán không hổ danh tiếng là một thanh lâu phiêu kỹ cao cấp, có địa vị tương tự câu lạc bộ hộp đêm hạng sạng của giới thượng lưu hiện đại. Vương Nguyên liếc mắt nhìn mấy thiếu niên ăn mặc phong phanh yểu điệu cười ngượng ngùng với khách qua lại, ánh mắt lia tới gương mặt bình tĩnh thản nhiên của Vương Tuấn Khải, hừ lạnh một tiếng phất tay lên lầu.

Đám nam nhân đang ôm các thiếu niên đồng loạt nhìn về phía Vương Nguyên, trong mắt thèm muốn không che giấu.

“Y đến nam quán phiêu kỹ hay là đến làm việc vậy? Sao ta chưa từng nhìn thấy y bao giờ?”

“Tuyệt sắc mỹ nhân! Thật không ngờ tại chốn mặt hoa da phấn này lại có một tuyệt sắc mỹ nhân thanh thanh lệ lệ như vậy!”

“Nhìn xem khí chất của y kìa, quả thật so với thiên tiên cao quý lãnh diễm không khác chút nào! Y là ai vậy? Giá bao nhiêu? Ta muốn mua đêm đầu tiên của y!”

“Ta cũng muốn!”

“Ta cũng muốn nữa!”

Người đã vào phòng rồi mà tiếng bàn tán vẫn còn lớn lắm, Vương Tuấn Khải lạnh mắt ghi nhớ từng gương mặt một, âm thầm ra dấu với ảnh vệ. Chủ quản nam quán vừa thấy có khách quý đến lập tức tươi cười chào hỏi, triệu hồi một dàn tuấn nam mỹ nam đến để khách nhân chọn. Mắt gã ta vừa thấy Vương Nguyên nằm trên nhuyễn tháp liền sáng lên, vô thức nuốt nước bọt, giọng nói cũng lắp bắp: “Chẳng hay. . .ngài quý danh là chi, đến từ đâu. . .?”

“Đến nam quán còn phải khai danh tính sao?” Vương Nguyên chống cằm hờ hững, vươn ngón tay ngọc ngà chỉ chỉ vào một loạt các thiếu niên tiểu quan trắng nộn nhỏ nhắn, nhìn qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi, chân mày nhướng lên: “Để bọn họ ở lại, toàn bộ lui xuống.”

Chủ quán còn muốn nói thêm nữa đã bị ánh mắt lạnh băng của Vương Tuấn Khải dọa cho run bắn, vội dẫn người đi, trước khi đi còn nở nụ cười ám muội với Vương Nguyên. Y chầm chậm giương mắt nhìn đám nhóc tỳ chưa cai sữa trước mặt, nội tâm cười lạnh, phẩy phẩy tay tiếp tục đuổi Vương hộ vệ ra ngoài, chỉ chừa lại Tiểu Ất và một mình mình lười biếng ngồi dậy.

“Không cho nghe lén.”

“Tuân lệnh công tử.”

Cửa vừa đóng, các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, đồng loạt tiến đến bên người Vương Nguyên, theo lời dạy bảo muốn xoa bóp rót rượu giúp y. Ai nấy mặt mày đỏ bừng, lỗ tai hồng thấu, có người thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không dám nhìn thẳng vào Vương Nguyên. Y ngoáy ngoáy lỗ tai, cẩn thận không để cho cái mông đau chịu trận, liền dứt khoát nằm úp sấp xuống. Ai biết được các thiếu niên vừa thấy hành vi của y xong liền nhất tề quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Kia. . .người là lão sư mới sẽ dạy cho chúng ta sao. . .?”

“Lão sư?”

“Chính là. . .dạy chúng ta cầm kỳ thi họa, dạy chúng ta thưởng thức hảo tửu, còn có. . .” Thiếu niên trông có vẻ lớn nhất đỏ mặt đáp: “Dạy chúng ta cách làm nam nhân vui vẻ. . .”

Rắc.

Vương Nguyên liếc nhìn về phía phát ra tiếng động, nhếch miệng cười khan: “Đã nói không cho phép nghe lén. . .Các ngươi tiếp tục, cái gì gọi là ‘làm nam nhân vui vẻ’?”

“Chính là, chính là. . .”

“Hm, ta xem các ngươi còn chưa thành niên, vì cái gì đến đây làm việc? Bị ép bán? Đời sống quá khó khăn? Hay là. . .”

Tiếng trò chuyện như có như không vang lên, dù ở cách xa nhưng Vương Tuấn Khải vẫn nghe rõ thanh âm trong trẻo lười nhác của đế vương, thầm dụng nội lực tìm kiếm tên hái hoa tặc kia. Hái hoa tặc không phải giả, hơn nữa người hắn hoài nghi cũng đã có, lúc này hẳn là phải xuất hiện rồi chứ?

Một bóng đen vụt qua khiến hắn cảnh giác, tức tốc đuổi theo.

Vương Nguyên trong phòng vô tức điều tra nhất thanh nhị sợ về các thiếu niên, đồng thời còn moi ra được một vài tin tức liên quan đến vụ buôn lậu muối ở biên giới. Đại Viễn đất rộng người đông, từ lâu trị an đã không còn vững chắc như bề ngoài, việc các thiếu niên bị bán vào nam quán lấy tiền mua muối đối với thành trấn này không hề xa lạ, ngược lại còn có người bán vào rồi không trở ra được, dùng xác đổi muối, bọn họ thân cô thế cô không quyền không tiền bạc, huyện quan cũng nhắm mắt cho qua.

Hái hoa tặc hoành hành bá đạo, có lẽ cũng là do tên huyện quan tắc trách này. Nói đi nói lại cũng là do bộ máy chính quyền có thiếu sót mới ảnh hưởng đến sinh hoạt bách tính bình dân, chuyện này bị giấu nhẹm lâu như vậy, không biết đã có bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa rồi. . .

Vương Nguyên thở dài: “Các người nếu đã biết nhiều việc như vậy, tại sao không bẩm báo cho người có thẩm quyền?”

“Ách, công tử. . .cái gì là người có thẩm quyền. . .?”

“Ý ta là kẻ có thể trừng trị tên huyện quan.”

“Có a, Lý thẩm từng dâng cáo trạng lên quan đòi công bằng cho nữ nhi của nàng.” Thiếu niên tức giận nói: “Tú Nương tỷ tỷ bị hái hoa tặc hại đến mức tức tưởi tự vẫn chết, Lý thẩm một mình nuôi con làm sao chịu nổi cảnh này, vì nữ nhi chết oan mà ngày đêm chạy đến huyện nha, cuối cùng còn bị đám sai dịch đánh mắng ngất xỉu, suýt chút nữa mạng cũng giữ không được.”

“Tú Nương tỷ tỷ sau khi bị hại đã từng nói với ta, triều đình này không còn đáng tin nữa!”

“Đúng vậy, từ ngày ta bị bán vào nơi này, ta đã không còn tin vào triều đình! Cái gì công bằng cái gì liêm khiết, đều là giả dối!”

Vương Nguyên nhìn mọi người phẫn nộ, chậm chạp mân mê môi, đúng lúc này một bóng đen vụt qua thổi tắt nến, căn phòng tối hù.

Vương Tuấn Khải đuổi theo hắc y nhân từ nãy đến giờ, thấy gã biến mất sau cửa sổ phòng Vương Nguyên, vội vàng phi thân vào phòng, chỉ thấy tiểu quan la liệt bất tỉnh, mà Vương Nguyên vốn vẫn luôn nằm trên nhuyễn tháp lúc này không thấy đâu.

. . .

Lần này chắc là đυ.ng phải hái hoa tặc hàng thật giá thật rồi.

Vương Nguyên bị trói vào cột giường, mắt che kín một tầng vải đen, thầm mắng mẹ kiếp, sao đám người thô thiển thích chơi trò này thế nhỉ? Cả một đống chẳng có chút thẫm mỹ tình thú, sau này nhất định phải giáo dục hộ vệ nhà mình đổi thành vải màu đỏ mới được.

Dựa vào đệm mềm dưới thân, y có thể đoán được tên hái hoa tặc này tuyệt đối là kẻ có tiền, hơn nữa đặc biệt xa xỉ, còn thích huân hương thơm xông khắp phòng. Loại hương này có mùi rất quen, dường như đã ngửi thấy ở đâu rồi. . .

“Mỹ nhân. . .”

Vương Nguyên không nhìn thấy gì, theo bản năng xoay đầu về nơi phát ra âm thanh. Một ngón tay nâng cằm y lên, suồng sã mà sờ lên gò má trắng nõn, giọng nói còn mang theo ý vị hài lòng mê mẩn: “Quả thật là mỹ nhân trăm năm khó gặp, không uổng công ta chơi lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm thấy một vưu vật cực phẩm. . .”

“Ngươi là ai?” Vương Nguyên lười biếng nói, giãy giãy tay: “Nếu không ngại thì cởi trói giúp ta, ta không có thói quen đối mặt với người lạ mà không sử dụng được tứ chi.”

“Ngươi không sợ chút nào sao?” Đối phương hứng thú dào dạt nhìn Vương Nguyên: “Người bình thường đã sớm khóc lóc.”

“Chẳng lẽ ta phải gào lên ‘a, đừng tới đây, đừng tới đây mà’ hay là ‘yada~ yameta~’ sao? Ta cũng không phải tsundere thụ đâu nha.” Vương Nguyên ngáp một cái, hoàn toàn không sợ hãi, thái độ thỏa hiệp khiến đối phương ngẩn ra, sau đó ha ha cười sảng khoái.

“Đã như vậy ta cũng không muốn để mỹ nhân chờ lâu.”

Vương Nguyên cảm giác được huân hương trong không khí càng nồng, trong lúc mơ màng hình như nghe được tiếng gọi thân thiết của hộ vệ nhà mình, đồng thời cả người nặng nề gục xuống, hơi thở biến đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »