Chương 8: Miêu Nô [6]

6.

Về việc Ceci thê thảm thế nào, Roy một chút cũng không biết.

Tròn ba ngày cậu chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lại ăn rồi ngủ. . .Đương nhiên xen kẽ giữa những khoảng thời gian đó là việc vận động chân tay đổ mồ hôi sôi nước mắt. . .Khụ khụ, thuần túy là lao động chân tay, tuyệt đối không ám muội.

"Chủ nhân, cái này. . .cái này còn bao lâu nữa?"

"Tốc độ?"

"Mười, mười hai kilometer trên một giờ. . ."

"Tốt lắm, em xuống đi."

Miêu nô nhảy phóc xuống máy tập chạy bộ, duy trì vận động trong thời gian dài cộng với việc mất nước khiến mặt cậu có chút tái, chân vừa chạm đất thiếu điều muốn nhũn ra, chủ nhân dễ dàng kéo cậu qua để Roy nằm yên ổn trên thảm lông, áp một vật lạnh băng vào cổ Roy.

"Không tồi, biện pháp này có thể làm giảm nồng độ pheromone trong người em rất tốt. Hiện tại nội tiết tố đã trở về trạng thái cân bằng, em có thể yên tâm mình không mượn cớ làm bậy nữa rồi."

Karry gật gù ngó số liệu hiển thị trên màn hình, lấy máy đo ra khỏi cổ Roy. Sau khi Roy tỉnh lại đã nhờ Mathew kiểm tra một lần, vị bác sĩ nho nhã lễ độ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà quát tháo ầm lên, cái gì tinh tẫn nhân vong a đa tính hại sắc a, còn mắng Karry không biết tiết chế không có tính người, khiến cho con người ta suýt chút nữa trở thành thú nhân đầu tiên trong lịch sử chết trên giường gì gì đó cực kỳ khó nghe.

Sau đó, Mathew bị vứt (theo đúng nghĩa) ra khỏi nhà.

Trước khi bác sĩ đại nhân kịp nổi điên lần nữa, Sweden đã nhanh chóng cạy được đơn thuốc và điều cần lưu ý các loại, đóng cửa tắt đèn, trả lại không gian yên tĩnh cho pháo đài.

Nghe đến bốn chữ kia, Roy co rụt người, bĩu môi âm thầm nói, cậu cũng không phải "mượn cớ làm bậy", cậu thật sự bất khả kháng a. Nói đến nói đi, ai là người cùng cậu này này lại kia kia hài lòng như vậy chứ, chủ nhân đúng là khẩu thị tâm phi!

"Em lại đang trách ta? Hửm?"

"Chủ nhân, ta sai rồi. . ." Miêu nô cụp tai đáng thương nói.

"Xem ra chỉ mới có vài tiếng đồng hồ không dạy dỗ mà em đã quên mất địa vị của chúng ta rồi."

Roy uể oải cúi đầu, trong lòng một trận lạnh lẽo, cậu dĩ nhiên không thể quên, cậu là cố ý thăm dò thử chủ nhân, sau đó cùng hắn tiến thêm một bước nữa. Không hiểu sao nghĩ đến ngoài cậu ra, chủ nhân đã từng cùng SUB khác lăn giường ưm ưm a a liên tục, cảm xúc phẫn nộ chua xót xen lẫn đau đớn ghen tỵ lại chậm rãi lên men, từng chút một thiêu đốt ranh giới chủ nhân và nô ɭệ mà cậu đã cố gắng xây dựng. Trước kia thuần túy xem Karry là chủ nhân, khi biết mình nảy sinh ý niệm không ổn, Roy lập tức tìm cách dập tắt nó đi, nỗ lực khuyên nhủ mình không nên sa đọa. Chủ nhân có thể đánh, có thể phạt, có thể bắt cậu làm những việc đáng xấu hổ mà chỉ có SUB mới làm, cậu đều không nề hà khó nhọc, cũng là chức trách chân chính của SUB mà thôi. Nhưng theo thời gian chậm rãi biến hóa khôn lường, đến lúc này, Roy đã không thể giấu giếm phần tình cảm mà bản thân cậu luôn dằn lòng đè nén, không thể coi chủ nhân là của toàn bộ nô ɭệ được nữa, đố kỵ và độc chiếm, như bóng ma chậm rãi cắn nuốt lấy cậu.

Hai đêm qua đối với Roy nào chỉ là do tìиɧ ɖu͙© đơn thuần, lần đầu tiên có thể đổ lỗi do kỳ phát tình đến quá đột ngột, nhưng lần thứ hai thì sao? Chống chế thanh minh rằng bởi vì đối phương là chủ nhân Karry nên cậu mới nhu thuận phối hợp sao?

Đáp án rành rành ra trước mắt, nhưng cậu không muốn chấp nhận.

Cậu sợ, phần ôn nhu trong những ngày qua đều chỉ là lớp mặt nạ mà Karry khoác lên, đối với bất kỳ ai cũng luôn luôn như vậy.

"Em sao vậy?" Chỉ mới nói vài câu mà tiểu miêu nô đã xụ mặt như thể bị ức hϊếp ghê lắm, Karry nắm cằm buộc cậu ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt hắn: "Em có điều gì che giấu ta sao?"

"Không có, chủ nhân. . ." Roy ủ rũ mi mắt đáp, thanh âm có chút ủy khuất như con mèo bị bỏ rơi, ngoe nguẩy cái đuôi dài biểu thị sự buồn bực của mình. Bế cậu ôm vào lòng, Karry gác cằm lên bả vai nhẵn nhụi của tiểu miêu nô, hai cánh tay rắn rỏi hữu lực siết lấy thân người nhỏ gầy, thỏa mãn thở dài một tiếng.

"Ta đã quá nuông chiều em rồi."

Vì vậy nên cả đôi bên đều nảy sinh những suy nghĩ cấm kỵ mà lẽ ra, một DOM và một SUB không nên có.

"Chủ nhân, ta có thể hỏi. . .về, về SUB trước của ngài được không?" Biết rằng vấn đề này Karry ít nhiều đều không muốn nói tới, nhưng cậu lại không thể khống chế chính mình tò mò tọc mạch. Thấy Karry im lặng không đáp, cậu thở phào nhẹ nhõm, song song đó lại tiếc nuối vì chủ nhân không có ý định chia sẻ chuyện đời tư cho cậu, có lẽ rào chắn chướng ngại tâm lý của hắn quá lớn, hoặc có lẽ hắn vốn dĩ không có ý gì với Roy.

Đáp áp cuối cùng kia mới hụt hẫng làm sao.

Cậu mím môi cố xoa dịu cảm giác rỗng tuếch trắng toát trong lòng, nhưng vẫn nhịn không được hít hít mũi. Vành tai mẫn cảm đột nhiên bị cắn lấy, sau đó cái lưỡi nóng rực liên tục liếʍ láp vòng quanh, làm cho Roy thiếu chút nhảy dựng lên, hoang mang nhìn chủ nhân.

"Ta rất tò mò vị của nó thế nào." Karry tỏ vẻ "không hề gì" mỉm cười, càng siết chặt người trong lòng hơn: "Em không tin tưởng ta sao?"

"Không phải, chủ nhân, ta không phải ý đó. . ."

"SUB trước kia, ta hình như đã quên. . ." Hắn nhíu nhíu mày ra chiều suy tư: "Dù sao cũng không thích, sẽ không quan tâm lắm."

"Chủ nhân, ngài nói vậy. . ." Cậu cẩn dực nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu trên sườn mặt tuấn nhã của hắn, nuốt nước bọt: "Ngài cùng vị kia. . ."

"À hả? Hóa ra từ nãy đến giờ em làm mình làm mẩy là do tưởng ta và SUB tiền nhiệm giao - phối? Hửm?"

Tiểu miêu nô đỏ bừng mặt, sao chủ nhân có thể nói ra câu đó tự nhiên như vậy chứ! Nhưng nghĩ tới hắn vốn dĩ là một DOM. . .Cậu rùng mình, quên đi.

"Nếu việc đó xảy ra em sẽ làm gì? Từ chối ta? Phản kháng ta? Chán ghét ta?"

Cậu níu góc chăn vò vò, buồn bực nghĩ, đúng vậy, cho dù có như thế nào thì cậu sẽ có lựa chọn khác sao?

Huống hồ cậu thật sự đối với chủ nhân. . .

"Em thật không ngoan." Karry búng trán Roy một cái: "Còn nhớ ta đã từng nói, ta sẽ không tùy tiện nảy sinh du͙© vọиɠ với nô ɭệ."

"Cho nên, chủ nhân ngài. . ."

"Em nghĩ thế nào thì chính là thế đó."

Roy ngỡ ngàng bám chặt người Karry, trong tích tắc như đã thấy được cái gọi là sự giải thoát của thú nhân. Cậu cao hứng rung rung lỗ tai, đuôi dài lông xù ngúc ngoắc qua lại, muốn khóc lại muốn cười, gương mặt méo mó không ra hình dáng. Ôn nhu hôn hôn lên trán tiểu miêu nô đã hoàn toàn bị chinh phục, Karry mỉm cười ôn hòa, giọng nói lại mang theo bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

"Ta không nghĩ tới mình lại có ngày hôm nay, ta muốn làm DOM là vì tính khống chế người khác quá mạnh, ngay cả khi đứng trước mặt cha mẹ ta cũng không tự chủ mà muốn quản họ. Nhưng bây giờ làm sao đây? Em đã đến, rồi cứ như vậy nắm lấy trái tim ta, bây giờ tư cách DOM của ta đặt ở chỗ nào nữa?"

Thế. . . chủ nhân ngài làm SUB nha? Roy cắn môi, cuối cùng vẫn không nói ra. Karry sở dĩ nói như vậy là bởi vì muốn cùng cậu bày tỏ, bản tính DOM khiến hắn không thể khuất hạ mình trước mặt ai, dù là người hắn thích nhất, đồng thời nhắc nhở thân phận SUB của cậu, ám chỉ cậu vẫn tiếp tục là một miêu nô thần phục chủ nhân. Roy vui vẻ tiếp nhận, ngay từ đầu bọn họ đã là chủ tớ nhưng không tồn tại một tia ám muội nào, hiện tại có thể đi đến mức này, cũng là điều tuyệt vời mà số phận tạo ra.

"Bất quá, đêm qua em thật sự khiến ta không thể tự chủ." Karry nâng cằm, hình như rất hứng thú nói: "Bốn chữ "hưởng dụng ta đi" của em là ai dạy?"

Tiểu miêu nô đỏ mặt rồi.

Ở một góc tối nào đó, người đàn ông tóc vàng cầm cây nến đi đến trước giường, nơi cột một gã nam nhân bị trói cứng tứ chi, quần áo trên người thoát sạch không còn một mảnh.

Sweden nghiêng đầu quy củ nói: "Ceci tiên sinh."

Ceci bị nhét một mảnh khăn vào miệng, khổ sở lên án.

Sweden: "Xin hãy yên tâm, trước khi trở thành quản gia của chủ nhân, tôi đã từng là một DOM tốt, kỹ thuật của tôi chưa từng có người chê, chúc tiên sinh hảo hảo cảm nhận."

Ceci: "!!!"

Về việc sau đó Ceci có "hảo hảo cảm nhận" được không, ai thèm quản chứ.

"Um. . .Chủ nhân, chủ nhân. . ."

"Ngoan, nâng mông cao một chút, tự mình bôi trơn, ta không muốn làm em bị thương."

"Chủ nhân, không xong. . .bôi trơn đều, đều chảy ra ngoài. . ."

"Vì em chảy nhiều nước quá rồi, không cần bôi trơn nữa."

"A. . .~ Chủ nhân, to quá, ưʍ. . .chủ nhân làm em sâu một chút. . ."

"Em dám ra lệnh cho ta? Hửm?"

"Ưʍ. . .vậy chủ nhân sẽ trừng phạt tiểu miêu nô chứ. . .?"

"Sao ta cảm thấy em thật cao hứng khi bị trừng phạt nhỉ?"

"A. ..A. . .nếu chủ nhân dùng . . .a. . .của ngài trừng phạt ta, ta. . .ưʍ. . .ah. . .Chủ nhân, sâu quá, thực thoải mái. . ."

Roy ngẩng đầu rêи ɾỉ, từng âm thanh ngọt ngào mê muội bay bổng trong không gian, chứa đầy mật ý tình nồng, làm cho không khí trong phòng tràn ngập màu hồng phấn. Cậu quỳ úp sấp trên thảm lông, nửa người trên dán xuống lớp thảm ấm áp, thắt lưng nhỏ nhắn uốn cong nâng lên cái mông bóng loáng phía sau, phơi bày toàn bộ huyệt khẩu đỏ tươi ướŧ áŧ hương diễm đang mấp máy cơ khát. Hai bắp đùi trắng mịn đong đưa liên tục, để cái mông nhỏ phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ to lớn, đem qυყ đầυ đâm vào điểm mẫn cảm, ma sát ma sát lại cọ loạn lên vách tràng nóng hổi, làm cậu sung sướиɠ kêu ra.

Chiếc đuôi dài quấn chặt cánh tay Karry, lông xù bên trên quét qua quét lại khiến hắn ngứa ngáy vô cùng, trực tiếp đỉnh mạnh vòng eo "ba" một tiếng xuyên thẳng vào bên trong, khiến da^ʍ huyệt ào ào phun nước, khe mông căng tròn, cảnh tượng xinh đẹp da^ʍ mỹ khiến thị giác hắn muốn nổ tung.

"A~ Chủ nhân, tuyệt quá, ưm . . . ~Chủ nhân, chủ nhân. . ."

"Gọi Karry."

"Karry . .Karry. . .A. . . .Á. . .!! Ưh, ưhm. . .Chủ nhân, ta, ta,. . .ô a. . .sướиɠ chết ta mất. . ."

Roy ngửa đầu da^ʍ kêu, vặn eo lắc mông di chuyển cái mông dâʍ đãиɠ kẹp chặt cự vật nóng rực, tính khí phía trước cũng dần thức tỉnh, mỗi lần bị đâm vào liền cương lên sung sức. Cúc huyệt bị chủ nhân mãnh thao đến giật nảy lên, hai chân buông thõng vô lực, nếu không phải Karry đang ôm thắt lưng cậu, phỏng chừng Roy đã sớm ngã phịch xuống giường.

Cậu được chủ chân vừa hôn vừa thao đến mức thần trí mơ màng, chủ động vểnh mông để hắn làm, bị ăn sạch sành sanh còn vui sướиɠ thuận theo, quấn quít hắn, cột chặt hắn, vĩnh viễn không để chủ nhân buông tay mình.

Rốt cuộc thì, ai mới chân chính là nô ɭệ của ai a?

END