Chương 37: Phương Trình Bất Quy Tắc [5]

5.

Vương Tuấn Khải lái xe đưa Vương Nguyên về nhà, tâm trạng của cậu tốt lên khá nhiều, ngay cả khi nhìn thấy chiếc xe của dì và em trai đỗ ngay trước cửa cũng chỉ khó chịu một chút rồi thôi.

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu một cái: "Vì sao không đi tham gia kỳ thi?"

"Lúc đó tức giận quá, không muốn ra ngoài." Vương Nguyên nhún nhún vai: "Hơn nữa ba ba cũng cấm túc em, càng có lý do để nghỉ học."

"Nhóc ngốc đây là đang ỷ mình có anh chống lưng nên vênh váo đúng không?"

"Không có, em sẽ thành thật làm lại bài thi riêng mà lão sư." Vương Nguyên chắp tay hình chữ thập, vẻ mặt tinh nghịch giảo hoạt: "Nhất định sẽ lấy điểm mười để không phụ lòng lão công."

Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn cậu: "Câu trước mới là lão sư, sao câu sao lại thành lão công rồi? Được rồi, chuyện bài thi để sau hẵng nói, hiện giờ về nhà phải ngoan ngoãn không được bỏ cơm, không được chơi trò tuyệt thực, sẽ chỉ là hành hạ dạ dày em mà thôi."

Vương Nguyên cười híp mắt nhào qua hôn lên mặt anh một cái, mỹ mãn chui ra khỏi xe.

"Tôi còn tưởng là ai mà đi cái loại xe thảm hại như vậy, không ngờ chính là đại thiếu a. . ." Người thanh niên ở xe đối diện đóng mạnh cửa xe, khóe môi giễu cợt nở nụ cười khinh thường: "Không có ba ba liền trở nên khốn khó thế này, đại thiếu, có cần tôi bố thí cho anh lòng hảo tâm không hả?"

"Lòng hảo tâm của cậu cứ để cho lũ chó gác cổng ăn đi." Vương Nguyên chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại cười lạnh: "À không, nó làm sao xứng với chó nhà tôi được, hay là cứ để nhị thiếu dùng từ từ đi ha."

"Anh. . .Hừ, bỏ đi, tôi không nói chuyện cùng kẻ chẳng có chút quyền lực nào." Người nọ tức giận siết chặt tay, đột nhiên đổi giọng châm biếm: "Còn không ý thức được, ngôi nhà này là của ai."

"Ông ta đã cho cậu rồi sao?" Vương Nguyên nhàn nhạt hỏi.

"Đương nhiên, tôi là con trai mà ba ba yêu thương nhất, không vào tay tôi chẳng lẽ là anh?" Đối phương nhướng mày, đắc ý nói: "Suýt chút nữa quên mất, đại thiếu đây cũng là con trai của ba ba mà phải không nhỉ? Đáng tiếc, bị thất sủng mất rồi. . ."

Hai người giằng co đấu tranh nhau trước cổng nhà, Vương Tuấn Khải đoán người này chính là em trai cùng cha khác mẹ mà Vương Nguyên từng nhắc tới, nhíu mày một chút, mở cửa xe bước ra.

"Yo? Tìm được một tên bạn giường cực phẩm thế này a? Chậc chậc, đại thiếu à, tính ra cuộc sống của anh sung sướиɠ thật đó, đâu có như tôi phải lăn lộn trong công ty từ khi còn chưa tốt nghiệp thế này. . ."

Vương Nguyên vốn dĩ không muốn cùng tên kia đôi co quá nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng, cười như không cười: "Đúng vậy, đáng tiếc thật đó, ai kia đâu được tự do như tôi, thật đáng thương quá mà. . ."

"Anh cứ đợi đó!!"

Nhìn theo bóng lưng nhị thiếu tức giận đi vào nhà, Vương Nguyên chỉ lầm bầm than thở trong miệng, chợt nghe Vương Tuấn Khải nói: "Có phải ba ba em. . .biết em không thích phụ nữ nên mới xung đột với em không?"

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn anh, nói không chột dạ là giả, mãi sau mới gật gật đầu: "Nhưng đó chỉ là xúc tác cho phản ứng mà thôi, sau khi mẹ em mất, ba rước dì về nhà, dì phát hiện em là gay nên đã từng đề nghị ba đưa em vào bệnh viện tâm thần chữa trị."

Vương Tuấn Khải siết chặt tay.

"Nếu không phải ba còn chút tình nghĩa với người mẹ đã chết của em, phỏng chừng ông ấy đưa em đến bệnh viện thật rồi Dì vì chuyện này mà không ngừng làm lớn, thậm chí khi đứa bé kia sinh ra cũng bị bà ta nhồi nhét tư tưởng bài xích người đồng tính một cách cực đoan, vì vậy khi gặp em nó mới phản ứng mạnh như thế."

"Tiểu Tề nói. . .Em không thích cảm giác ở nhà. . ."

"Nơi này còn là nhà sao? Giống một cái l*иg giam thì hơn, lão công." Cậu ngước mắt nhìn anh: "Sau khi em tốt nghiệp có thể dọn đến sống cùng anh được không?"

Vương Tuấn Khải dự đoán trước cậu sẽ nói câu này, hơn nữa anh cũng muốn như vậy, cứ để tâm can nhà mình chịu ủy khuất trong chính nơi mà ai ai cũng gọi là "nhà" kia, anh có thể đành lòng sao? Hơn nữa để em ấy ở bên cạnh chiếu cố mới tốt, nếu một ngày nào đó ba ba của Vơng Nguyên bị phiền đến hồ đồ, thật sự mang cậu đến bệnh viện tâm thần thì chuyện lớn xảy ra mất.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, ai cũng biết, người nào đã vào nơi đó chẳng những không dứt bệnh mà còn tăng tiến tình hình, huống hồ Vương Nguyên là một người bình thường, tâm sinh lý và trạng thái tinh thần đều không có gì trở ngại. Về vấn đề tính hướng? Xin lỗi, Vương Tuấn Khải lão sư thân là một số 1 trong thế giới thứ ba lâu năm bày tỏ, cả hai người đều không chút áp lực, việc quái gì phải để ý ánh mắt kẻ khác?

Xoa mái đầu bé nhỏ đang mong chờ nhìn mình, anh mỉm cười: "Luôn luôn chào đón tiểu hoàng tử hồi phủ."

Vương Nguyên cười tít mắt.

Bất quá, Vương Tuấn Khải không dự đoán được, cuộc hội thoại ngày ấy lại rơi vào tai người trong cuộc.

"Kẻ đó là ai?"

Trong phòng khách vắng lặng như tờ, Vương Huy đặt chén trà xuống bàn, âm thanh tách sứ va chạm với mặt kính khiến người phụ nữ bên cạnh run lên một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại thiếu chỉ là chơi bời qua đường thôi, A Huy, anh có chứng cao huyết áp trong người, đừng tức giận. . ."

Vương Nguyên lạnh lùng đảo mắt qua Chu Lệ đang an ủi ba ba mình, ngữ khí băng giá buốt rét: "Đó là lão công của tôi, bà không biết chút gì, dựa vào đâu mà dám nói anh ấy. . ."

"Câm miệng! Ai dạy mày gọi thằng oắt đó như vậy hả?!" Sáng sớm nay nghe Chu Lệ rỉ tai việc Vương Nguyên có người yêu, ông ta còn tưởng đứa con của mình cải tà quy chính quyết định trở lại con đường bình thường. Không ngờ người kia thế nhưng là đàn ông! Còn là thầy giáo trong lớp nó! Cái loại nhà giáo không có thể thống tôn ti này, cư nhiên lại có thể tồn tại!

Vương Nguyên từ năm mười lăm tuổi bắt đầu nổi chứng ngỗ nghịch, không biết trắng đen phải trái đã chọn lối mòn gai góc mà đi, nếu đặt câu này trong kinh tế hướng nghiệp thì khích lệ tuyên dương là chuyện đương nhiên, cực chẳng đã lại áp dụng trong hôn nhân gia đình! Thế này chẳng phải là tuyệt tự Vương gia bọn họ sao?! Trái với đạo lý luân thường thì chớ, lại còn làm loạn nhị thập tứ hiếu, chẳng ra cái dạng gì!

Vốn ông đã chán ghét việc này, thằng con mê muội lại không biết hối cãi, muốn không tức giận làm sao được!

Bên này Vương Huy nộ khí xung thiên, khiến người chung chăn gối với ông ta là Chu Lệ cũng khϊếp sợ không thôi, nhưng nhiều hơn là thầm vui vẻ không ngừng. Hai người đối nghịch nhau, kẻ được lợi nhiều nhất không phải là mẹ con bọn họ ư? Nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Chu Lệ am hiểu nhất là thọc gậy bánh xe. Quan hệ giữa hai cha con căng thẳng đến mức này, công sức bà ta ở bên tai Vương Huy thổi gió không ít, nhất thời trong bụng mở cờ, ngoài mặt lại tỏ vẻ thương tâm, nhỏ giọng khuyên can: "A Huy bình tĩnh đã, Nguyên Nguyên mau nói. . ."

"Im lặng và tránh xa ra." Vương Nguyên đánh gãy lời bà ta, cáu kỉnh cười âm ngoan, trong mắt đều là lạnh lẽo cùng miệt thị nhìn Chu Lệ: "Bà chẳng có tư cách xen vào chuyện này."

Thấy Chu Lệ há mồm muốn nói cái gì "con đừng nói thế", "sao con lại. . .", cậu cười khẽ một tiếng, chặn ngay đầu dòng: "Tôi thừa biết bà thích nhìn cảnh này lắm, bà còn chờ ngày này đã lâu, không phải sao?"

Vương Huy giận dữ rống lên: "Vương Nguyên, mày. . ."

"Tôi chưa nói đến ba, ba làm ơn lắng nghe." Cậu nhíu mày bất mãn: "Đừng có dùng cái địa vị gia chủ họ Vương ra đe dọa tôi, lẽ nào ông không biết, vị trí đó sắp bị thay thế sao?"

"Cũng không đến lượt mày lo!"

"Ồ? Bởi vì bị thay thế nên khó chịu không muốn đi?"

"Đó là con trai tao, tao nguyện ý trao cho nó!"

"Hóa ra là vậy."

Đến khi Vương Huy bị chọc giận hồi thần lại, mới biết mình đã nói lỡ lời.

"Chỉ có nó là con trai ông a." Vương Nguyên tỉnh rụi như không, chế nhạo trào phúng nhìn Vương Huy, chân mày xếch lên, vẻ mặt như thể đã ngộ ra chân tướng: "Cũng đúng, chỉ cần là người trong cái nhà này thì đều nhìn ra rõ ràng, người thông minh như chúng ta, từ lâu đã đều hiểu. . ."

"Vương Nguyên, . . ."

"Đừng nói gì cả." Cậu nhăn mặt phiền táo, lưu loát xách va li vẫn luôn đặt phía sau ghế, đứng dậy. Vương Huy bị hành động của cậu dọa giật mình, nhìn Vương Nguyên một thân sạch sẽ chẳng chút lưu luyến, nhất thời lửa giận càng tăng: "Mày cố ý? Mày đã chuẩn bị sẵn từ trước?"

"Khi ông bảo sẽ không chấp nhận anh ấy là lão công của tôi, tôi đã không còn gì để nói nữa." Lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông tóc đã hoa râm, cậu ngừng một chút rồi xách đồ ra cửa, mặc kệ Vương Huy ở phía sau nổi bão như thế nào cũng không thèm đáp lại.

Có nghĩa lý gì đâu khi sự tồn tại của mình là con số không, và nhận định bản thân bị bác bỏ. . .

. . .

Cửa nhà bị bấm chuông rất nhiều lần, Vương Tuấn Khải đang cùng mẹ vui vẻ làm bánh, hơi ngẩn ra một chút, vội chạy đến mở cửa.

Một cái va li màu trắng sừng sững trước bậc thềm, tiểu tâm can cuộn mình trong góc nhỏ, đầu chôn trong hai cánh tay.

Vương Tuấn Khải không nói hai lời, vội vàng nâng cậu dậy, sợ hãi kiểm tra Vương Nguyên toàn thân trên dưới, xác định cậu chỉ là buồn bực trong người thì đau lòng vỗ về cậu. Vương Nguyên không khóc cũng không bi quan, ôm anh trong lòng, chẳng hề giải thích câu nào đã hướng môi đến Vương Tuấn Khải tìm kiếm nụ hôn.

Đơn thuần là tìm sự an ủi và yêu thương thuần khiết mà thôi.

Chấm dứt nụ hôn dài, cậu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen sẫm bỗng mở to.

Ở phía sau Vương Tuấn Khải, một người phụ nữ trung niên xa lạ - mặc tạp dề nhìn cậu chằm chằm, trên gương mặt có năm phần giống Vương Tuấn Khải tràn ngập nghi ngờ.