Chương 35: Phương Trình Bất Quy Tắc [3]

3.

Sự thật chứng minh, Vương Nguyên nói được làm được.

Sáng đầu tuần ngày thứ hai, Vương Tuấn Khải cầm quyển sổ vi phạm lên, nhíu mày nhìn tên một học sinh trong khung tác phong, nói với lớp trưởng: “Gọi em học sinh tên Vương Nguyên này lên văn phòng cho tôi.”

Ít phút sau đó, Vương Nguyên ngoan ngoãn đi đến văn phòng riêng của Vương lão sư, nhân tiện khóa chặt cửa rồi kéo rèm, lon ton chạy tới bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Anh còn chưa kịp hỏi cậu làm gì thì đã bị cậu nhào tới ôm ghì lấy, trèo lên người anh làm nũng: “Nhớ lão sư quá!”

Vương Tuấn Khải đè nén xúc động muốn đánh mông cậu một cái, xoa thái dương: “Đây là trường học.”

“Em biết, nên mới gọi anh là lão sư a~” Vương Nguyên vui vẻ luồn tay vào trong áo sơ mi anh: “Đợi sau khi anh cho em ăn tiểu kê kê, em liền gọi anh là lão công, thế nào?”

Vương Tuấn Khải đem cậu đẩy ra khỏi người mình, chỉ chỉ vào quần vải mỏng tanh ôm sát cặp mông tròn trĩnh, nếu không phải áo đồng phục dài, không biết đã có bao nhiêu người nuốt nước bọt nữa: “Tại sao hôm nay em không mặc đồng phục?”

Vương Nguyên cười khúc khích, mị mị mắt liếc anh một cái: “Còn không phải tại anh sao?”

“Hửm?” Vương Tuấn Khải mờ mịt không rõ.

Vương Nguyên cắn môi lườm anh, khiến tâm can Vương Tuấn Khải muốn nảy ra khỏi l*иg ngực, cậu vểnh cái mông ngồi lên bàn, chậm rãi kéo quần vải mỏng tanh xuống, lộ ra da thịt phấn nộn còn lưu lại vài dấu hôn sâu sắc: “Cố tình không mặc qυầи ɭóŧ, tiện nghi anh đó.”

“Em. . .”

“Lão sư à, em không ngoan, không tuân thủ nội quy, đến, phạt em đi. . .” Cậu khıêυ khí©h liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi hồng nhạt lướt qua phiến môi ôn nhuận, lưu lại vệt nước bọt bóng loáng gợi cảm. Tiểu dụ thụ dứt khoát cởϊ qυầи đến đầu gối, phơi bày cảnh xuân nóng nảy khó cưỡng, một tay tự xoa nắn đầṳ ѵú chính mình, một tay vuốt ve sờ xuống hạ thể, liên tục chà xát lên từng khu vực mẫn cảm. Cậu tựa vào bàn gỗ, ngửa đầu phun ra từng chuỗi nhiệt khí cùng rêи ɾỉ nhàn nhạt, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tìиɧ ɖu͙© mơ hồ.

Vương Tuấn Khải nhìn tiểu thụ nhà mình da^ʍ tao ngang nhiên câu dẫn lão công trong giờ hành chính, bày ra bộ dáng khiếm thao mê người khiến anh không tự chủ đem cậu kéo lại, ép buộc cậu ngồi trên đũng quần mình.

“Không ngờ anh thích tư thế này. . .” Vương Nguyên cúi đầu hôn môi anh, thò tay cởi thắt lưng da và dây kéo trên quần, cách một lớp qυầи ɭóŧ xoa nhẹ lên cự vật phát nhiệt, đang vì kí©h thí©ɧ mà dần cương lên. Tay Vương Tuấn Khải luồn vào trước ngực thay thế tay cậu bóp nắn hai đầṳ ѵú đỏ hồng, ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú tròn tròn nhu niết ấn mạnh, đảo qua quầng vυ" mềm mại, khiến nộn thịt trên ngực tiểu thụ bị chà đạp đến phát tình, run rẩy đứng thẳng, truyền đến kɧoáı ©ảʍ vừa nhục nhã vừa sung sướиɠ. Vương Nguyên động tình nâng ngực cầu xin anh bóρ ѵú mình, vẻ mặt mê đắm chìm lấp trong hoan lạc, không chịu được nữa bèn móc ra côn ŧᏂịŧ cứng rắn, chăm chú ngắm nhìn.

Vật kia to lớn gai góc, bề mặt mang màu tím đỏ sẫm, qυყ đầυ hừng hực khí thế đang phập phồng căng lên, qυყ đầυ lún phún búng ra dịch lỏng trong suốt. Cậu nuốt nước bọt, thầm nghĩ đây chính là thứ đêm trước đã khiến mình lâng lâng mơ màng cầu hoan không dứt, nhớ đến cảm giác nó ở bên trong hung hãn xâm chiếm từng ngóc ngách nhu mềm, liền nhịn không được miệng khô lưỡi khô, phía trước cùng phía sau đều nhanh chóng chảy nước, mềm mại gọi một tiếng: “Lão công.. .”

Biết tiểu thụ nhà mình không chịu được giày vò lâu, mà bản thân cũng bị cậu câu đến hồn đều bay lên, Vương Tuấn Khải dứt khoát bế mông cậu tay, hai cánh tay hữu lực nâng hạ thể Vương Nguyên nhắm thẳng côn ŧᏂịŧ cứng rắn ‘phốc’ một tiếng cắm vào, làm cho nước sóng sánh bên trong phụt bắn ra, mà Vương Nguyên cũng bị động tác này kí©h thí©ɧ, ngửa đầu rêи ɾỉ ngọt lịm.

Hai chân cậu lơ lửng trên mặt đất, không cách nào phát lực, đành phải dựa hoàn toàn vào Vương Tuấn Khải, mặc anh cầm hai cánh mông quyến rũ của mình nhấc lên hạ xuống, để da^ʍ huyệt ma sát phun nuốt côn ŧᏂịŧ, bị động thao lộng vật cứng từ một phía. Cự vật cứng như sắt rừng rực lửa nóng dùng kích thước và tốc độ không nhanh không chậm trừu sáp trong thịt huyệt, gân xanh gai góc va chạm lên tràng bích chặt chẽ, từ trong ra ngoài khăng khít không kẽ hở, khiến hai người đạt được kɧoáı ©ảʍ tận cùng. Tiếng nước nhóp nháp nhanh chóng vang lên, tiểu thụ nỉ non ngâm nga cưỡi trên khố hạ nam nhân, tao động đói khát tham lam co rút lưu luyến côn ŧᏂịŧ không rời, cái loại ân ái này chỉ làm da^ʍ động của cậu thêm ngứa ngáy lợi hại, nhịn không được co rút cơ vòng, cái miệng nhỏ phía trên bắt đầu không thành thật rên la: “A. . . Lão công nhanh một chút, em muốn nhanh một chút. . .”

“Như thế này?”

“A~! Mạnh hơn nữa, lão công. . .anh mau hung hăng thao em, đâm sâu vào tao động của tiểu dâʍ đãиɠ, a. . .A~”

Vì vấn đề góc độ nên khi anh ngồi, vật kia vừa dài vừa thô, càng thao sâu vào tuyến tiền liệt, liên tục va chạm điểm gồ ra bên trong, khiến cả người Vương Nguyên mềm nhũn không chút khí lực. Lỗ nhỏ trên qυყ đầυ mạnh mẽ đỉnh vào nơi kia, rỉ ra chút dâʍ ɖị©ɧ an ủi cơn đói của cúc huyệt, sau đó hung hăng mài nghiền điểm G, khiến Vương Nguyên run bắn người lên, nhỏ giọng than thở:

“Lão công, đem em đến sofa, nơi này. . .chật quá. . .”

“Được.”

Vương Tuấn Khải ôm cậu đứng dậy, gữ nguyên tư thế cũ mà đi từng bước tới sofa. Côn ŧᏂịŧ bên trong như sắt thép xuyên xỏ sáp mạnh, ép ra dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng như than khóc, làm Vương Nguyên bị kɧoáı ©ảʍ vùi dậy muốn ngất đi, thở hổn hển nức nở không ngừng.

Thả Vương Nguyên xuống sofa, tiếng nhóp nhép phát ra càng lớn, mà tiểu dụ thụ lúc này cũng phát huy toàn bộ mị thái của mình, mở rộng chân hấp dẫn nam nhân, liên tục vuốt lấy tính khí chính mình.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên tính khí giương cao của cậu, trêu chọc: “Cả mặt trước và mặt sau của em đều phun nước, có phải rất cơ khát hay không?”

“Ân, lão công nói đúng. . .tiểu dâʍ đãиɠ thiếu thao,. . .nơi nào cũng đói. . .đều, đều muốn lão công xoa xoa cho em. . .”

“Chỉ xoa thôi sao?”

“Còn có. . .” Cậu tách rộng hai chân, ngón tay xinh đẹp cắm lún vào cúc huyệt đang mấp máy co khép, vừa đào bới vừa mô phỏng động tác ra vào của côn ŧᏂịŧ mà cắm rút cắm rút, cuối cùng kéo căng cái động bên dưới hết cỡ để tao thủy ùn ùn chảy ra, ướŧ áŧ van nài: “Cầu lão công mau đút đại nhục bổng vào người tiểu dâʍ đãиɠ. . .da^ʍ huyệt mỗi ngày đều ngứa, thèm ăn đại nhục bổng. . .Muốn, muốn anh đến phát điên. . .”

“Chiều ý em.”

Anh cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Tao động ăn được cự vật rồi, tiểu thụ sung sướиɠ giãy dụa hạ thể nghênh hợp với anh, hết cầu anh đâm loạn trong người mình rồi quay sang muốn anh mυ"ŧ sữa cho mình, vô cùng dụ hoặc ma mị cuốn anh suốt giờ học. May là hôm nay Vương Tuấn Khải chỉ có một tiết buổi chiều, mà Vương Nguyên đồng học sau khi quấn riết lão sư mệt nhoài thì lăn ra sofa ngủ, nhu mì ngoan ngoãn như mèo nhỏ. Vương Tuấn Khải âm thầm nghĩ, có lẽ anh đã không thể buông tay con mèo lười này rồi, lúc bình thường khả ái đáng yêu, khi làʍ t̠ìиɦ liền hóa thành yêu tinh da^ʍ lãng cơ khát, hai mặt đối lập hoàn toàn nhưng không khiến anh chán ghét, ngược lại còn vui vẻ vì người khiến cậu lộ ra mị thái trên giường chính là anh.

“Đêm nay về nhà anh đi. . .” Vương Nguyên ngồi ở ghế phó lái ngáp dài: “Em không muốn về nhà.”

“Ừm.” Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không có dị nghị gì.

Tiểu thụ qua đêm ở nhà lão công không phải lần đầu tiên, nhưng hưng phấn tuyệt không giảm. Cậu chạy loăn quoăn khắp nơi, ào vào phòng tắm tẩy rửa một phen rồi nhảy lên giường lăn một vòng: “Lão công mau tới!!!”

“Anh đi tắm đã.” Cưng chiều hôn trán tiểu bảo bối một cái, Vương Tuấn Khải tâm hoa nộ phóng đi rồi. Với tính cách của tiểu thụ nhà anh, đảm bảo sẽ không để yên cho một đêm bình thường đâu.

Vương Tuấn Khải vừa tắm xong, nhắm mắt để nước không chảy vào, muốn với tay túm lấy cái khăn thì bị một sinh vật ấm nóng tiếp cận từ phía sau, khăn lông cũng được trùm lên đầu anh.

“Lão công, em lau cho anh.” Âm thanh mềm mềm của Vương Nguyên rơi vào tai, cầm lấy khăn lông chà xát qua lại, lau a lau, không hiểu lau thế nào mà cuối cùng lại rêи ɾỉ không ngừng.

Vương Tuấn Khải ôm cậu từ sau lưng, không ngừng đẩy mạnh thắt lưng chôn cự vật bên trong vào cúc huyệt dính dấp, tinh nang chắc nịch bình bịch đánh vào mông Vương Nguyên, âm mao cứng rắn ma sát lên da thịt phấn nộn khiến nó biến thành màu đỏ hồng, như có như không chọc lên mông làm cho cậu cảm thấy hơi ngứa. Vương Nguyên áp người vào vách tường phòng tắm, cái mông cực lực vểnh cao ưỡn ra sau khiến cự vật chôn càng sâu, ngửa đầu cùng anh hôn môi nồng nhiệt. Vật kia không ngừng ra ra vào vào giữa hai chân cậu, kéo theo mị thịt đỏ au, rõ ràng ban chiều đã bị chà đạp thê thảm nhưng vẫn như cũ thít chặt côn ŧᏂịŧ, tuôn ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều hơn cả tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Làm nhiều như vậy, nơi này sưng thì biết làm sao bây giờ?” Vương Tuấn Khải hôn vai cậu, tay còn bận chà xát lên ngực cậu, mải miết chơi đùa hai quả anh đào nóng hầm hập. Vương Nguyên hé miệng cười, lại chu đôi môi bị hôn đỏ muốn chảy máu đáp: “Sưng cũng không sao, đều cho lão công thao. . .Lão công muốn thao sưng thế nào cũng được. . .”

Tâm tình Vương Tuấn Khải kích động, động tác đâm chọc có chút kịch liệt, nặng nề thở dốc nói vào tai cậu: “Lão công không cho phép em tự mình sờ tiểu Vương Nguyên, anh muốn em bị anh đâm bắn, được không?”

“Ân, . . .em không sờ. . .” Vương Nguyên mê loạn rêи ɾỉ, tính khí phía dưới vì lời này mà hưng phấn chọc chọc lên vách tường, Vương Tuấn Khải hài lòng, cầm lấy mông cậu bành bạch đâm cho cậu giật nảy lên, khẽ cười: “Lão bà ngoan.”

“Lão công anh đâm sâu nữa đi. . .A. . chính là như thế. . .”

“Muốn anh đâm sâu như vậy để làm gì? Lẽ nào tao động của em ngứa đến vậy sao?”

“Ân. . .đại nhục bổng phải đâm sâu gãi ngứa tao động mới được nha. . .a. . .bởi vì tao động quá dâʍ đãиɠ. . .mỗi ngày thiếu đại nhục bổng đều sống không nổi. . .”

“Tiểu hư hỏng.”

“Ưhm. . .em vừa dâʍ đãиɠ vừa hư hỏng. . .A. . .~ A. . .!! Tiểu dâʍ đãиɠ của lão công chảy nước nhiều lắm, anh mau ăn ăn đi. . .”

Tiểu công bị dụ thụ nhà mình kí©h thí©ɧ đến phát cuồng, cắn nuốt xâm chiếm cơ thể em ấy, cuồng loạn dùng côn ŧᏂịŧ nghiền nát nơi yếu ớt lại khiến người ta mất bình tĩnh kia, một đường xỏ xuyên như thể muốn đâm đến tràng ruột, nam chinh bắc phạt công thành đoạt đất.

Sống đến chừng này tuổi, Vương Tuấn Khải chưa từng kích động tới như vậy.

Bởi vì ban chiều đã tiết ra hai lần, nên lúc này thời gian kéo dài của anh tương đối nhiều, nửa người dưới của Vương Nguyên bị anh cuồng thao có chút không chịu nổi, cả người lắc lư lay động không ngừng, điểm mẫn cảm đáng thương liên tục bị mài nát khiến cậu khóc lóc thét chói tai bắn ra, vẻ mặt cao trào si mê rêи ɾỉ: “Lão công mau bắn vào bên trong em, nhanh lên. . .lão công. . .”

“Em trụ không nổi nữa?”

“Ưʍ.. .tiểu dâʍ đãиɠ không phải đối thủ của anh. . .hơn nữa tao động muốn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lão công. . .”

“Thêm một chút nữa.”

“Lão công nhanh lên a. . .A___!” Cậu kẹp chặt cự vật, thừa nhận cỗ dịch lỏng nóng bừng ùn ùn rót vào, sung sướиɠ muốn hôn mê, lập tức nhũn chân ngã xuống, nếu không phải anh đang ôm cậu thì có khi đã ngất xỉu mất rồi.

Sau khi phát tiết bên trong miệng nhỏ của tiểu thụ, Vương Tuấn Khải một lần nữa tẩy sạch thân thể rồi ôm cậu lên giường, chậm rãi kiểm tra phía sau đã sưng tấy của tiểu thụ, cẩn thận bôi thuốc lên.

“Mệt?”

“Ưʍ. . .” Giọng cậu khàn đặc, mí mắt díp vào nhau, trước khi ngủ còn không quên hôn hôn chúc ngủ ngon Vương Tuấn Khải.

“Em ngủ trước đi.” Anh sờ sờ mái tóc còn ẩm, sợ cậu bị bệnh liền nhẹ nhàng lau khô, hôn lên môi đỏ hồng của Vương Nguyên xong mới mỹ mãn tắt đèn đi ngủ. Ôm lão bà trong lòng, tịch mịch hơn hai mươi lăm năm, rốt cuộc cũng tan biến hoàn toàn.