Chương 3: Miêu Nô [1]

Dị thế. Nhân thú. Bɖʂʍ nhẹ. Ôn nhu S công x Quật cường M thụ. (Tui để chữ Bɖʂʍ thực chất cũng chẳng dám viết gì ghê gớm =))))))) đừng đặt niềm tin quá nhiều =))))) )

1.

Cho dù là bất cứ thế giới nào, nhân loại cũng mang trong người dã tâm thống trị mãnh liệt vô cùng, muốn xưng bá, muốn lãnh đạo, muốn thao túng khống chế toàn bộ người trong thiên hạ bằng bàn tay mình, nắm quyền sinh sát và điều khiển vận mệnh. Mà ở thần thú đại lục, dã tâm này được chứng minh rõ nhất qua cuộc chiến nhân – thú hơn một ngàn năm trước, dẫn ra vô số hồi tranh đấu ác liệt, máu nhuộm thủy triều, tinh phong huyết vũ, lưu lại di chứng hậu họa cho đến một ngàn năm sau.

Bởi vì thua cuộc trong huyết chiến năm đó, thú nhân trở thành công cụ sai dịch cho nhân loại, dần dần bị chèn ép xuống tầng đáy của xã hội, mạng sống như mành chỉ treo chuông để mặc con người định đoạt.

Thành Virgo.

Tiếng bánh xe lộc cộc rốt cuộc cũng dừng lại, chiếc xe thồ chở hàng do một nhân mã kéo đi ngừng trước cửa một cửa hàng tấp nập người ra vào, nếu không phải nhân mã này biết rõ bên trong buôn bán cái gì, gã nhất định sẽ nghĩ nơi này là tụ điểm hoan lạc bậc nhất thành Virgo. Người đàn ông râu quai nón nhàn nhã ngồi trên xe hé mí mắt một cái, bung chiếc quạt lụa trong tay ra phe phẩy, dù người trong cửa hàng bận đến sứt đầu mẻ trán vẫn không dám bỏ qua sự tồn tại của râu quai nón, vội vàng ôm một kiện hàng nho nhỏ dâng đến trước mặt gã.

Râu quái nón hất đầu, kiện hàng lập tức được chuyển vào thùng xe. Gã vẫn giữ nguyên bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ hời hợt nói: “Chuẩn bị cho tốt vào.”

Bên trong vang lên một tiếng động nhỏ.

Nhân mã kéo theo xe thồ tiếp tục chạy lên đồi, băng qua hàng rào sắt chạy vào một pháo đài to lớn uy nghi, theo cửa sau tiếp cận phòng nghỉ. Râu quai nón bước xuống xe, ánh mắt lia tới một chiếc phi hành khí mới xuất hiện trong thành Virgo, mí mắt nheo lại.

“Sweden chủ quản, hiếm khi mới thấy ông nha.” Người đàn ông tóc vàng đứng dựa bên cạnh phi hành khí cười ra tiếng, nhìn nhìn qua thùng xe ý vị thâm trường: “Không biết lần này Wang tiên sinh lại có đồ chơi mới gì đây?”

“Không bận tâm đến Ceci tiên sinh.” Sweden chính là gã râu quai nón, chỉ nhếch miệng cười khẩy, vỗ thùng xe: “Ra đây.”

Một cánh tay trắng nõn yếu ớt vịn vào thùng gỗ, tiếp sau đó, người mặc áo choàng đen phủ kín chậm rãi bước xuống, tựa hồ là bị gió trên đồi thổi lạnh, hơi run run lui ra phía sau Sweden.

Sweden mang theo áo choàng đen đi vào pháo đài, người sau một mực im lặng không hé răng nửa lời, cho đến khi đứng trước một căn phòng có cánh cửa màu trắng xa hoa lộng lẫy, Sweden mới quay đầu nhìn người kia, trầm giọng nói: “Về sau nơi này sẽ là chỗ ở của ngươi, không có lệnh của chủ nhân ngươi tuyệt đối không được phép đi lung tung, cơm nước không cần lo, còn có, mỗi lần chủ nhân triệu hồi ngươi nhất định phải nhanh tay nhanh chân, chủ nhân ngài ấy ghét nhất là lề mề chậm chạp, cũng rất bài xích việc bị làm phiền, hiểu không?”

Đối phương gật gật.

Sweden nhíu mày.

Người nọ run một chút, âm thanh cố gắng bình tĩnh thốt ra: “Đã biết, thưa ngài.”

“Về sau không cần dùng kính ngữ xưng hô với ta.” Sweden lơ đãng quay đi: “Sau này nếu có thể khiến chủ nhân hài lòng, biết đâu người phải nói câu này là ta.”

Gã một đường rời khỏi khu vực kia, trở về phòng mình tắm rửa thay đổi, trong gương xuất hiện một nam tử tóc vàng mắt xanh cực kỳ dễ nhìn, quần áo chỉnh tề đi đến nơi cao nhất của pháo đài.

Sweden làm một tư thế chào cúi thấp người thể hiện sự tôn kính: “Chủ nhân. Nhiệm vụ hoàn thành, vật phẩm đã được đưa về pháo đài.”

Trong phòng im lặng một lúc, mãi sau mới truyền ra giọng nói không có độ ấm: “Đêm nay mang đến phòng Giam cho ta.”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Gã hạ mi mắt, cung kính rời đi.

. . .

Trong giới Bɖʂʍ chia làm hai thế cực, một chủ nhân một nô ɭệ, một loại người có thuộc tính khống chế làm chủ và một loại người lệ thuộc vào đối phương để mang đến sự thỏa mãn về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí là bù đắp khoảng trống khiếm khuyết mà cả đôi bên đều khát cầu, đạt được tinh túy cực lạc cho song phương.

Kẻ khống chế, gọi là DOM, và kẻ nguyện ý chịu khống chế, là SUB.

Việc này cũng tương tự như sự phân chia giữa công và thụ, trong 100 người thuộc giới thì có 98 người là SUB, có thể thấy số lượng DOM ít ỏi như thế nào, và DOM có kỹ xảo huấn luyện nô ɭệ của mình một cách hoàn hảo thì còn hiếm hơn. Vì thế một DOM có thể có nhiều SUB, mà SUB thì chỉ phục tùng một chủ nhân, có lẽ là xuất phát từ bản tính ỷ lại của SUB, hoặc cũng có thể là do yêu cầu trở thành một DOM quá khắc nghiệt.

DOM là kẻ có lập trường tinh thần đặc biệt vững, trí óc và cảm tính luôn luôn phải tồn tại trong tình trạng trung bình, cảm xúc không được dao động quá lớn, và nhất là biết giữ bình tĩnh khi nô ɭệ gặp phải tình huống bất khả kháng. DOM không chỉ cường hãn về thể chất mà thức thần cũng phải mạnh mẽ hơn người thường, song song đó du͙© vọиɠ của DOM cũng không bị ‘mai một’ lãnh cảm – vừa trầm ổn tĩnh lặng vừa bá đạo vô song, quả thật thách thức khá nhiều người mới vào giới.

Từ khi sinh ra trong thế giới này, cậu đã biết mình là một nô ɭệ.

Là nô ɭệ, mà còn là SUB.

Roy sửa sang vòng bạc trang sức và hạng khuyển trên cổ, chậm rãi lay động đôi tai màu trắng và cái đuôi dài trên xương cụt, khoác thêm chiếc áo choàng trắng mà người hầu đã đưa cho cậu từ chiều, chậm rãi mở cửa.

Có người chỉ dẫn, không tốn bao nhiêu thời gian Roy đã thấy được căn phòng nằm ở dãy lầu cao nhất, phía trên chỉ ghi một chữ ‘Giam’ bằng ký tự Latin, người hầu cũng không nán lại lâu đã rời đi, để mình cậu tiến vào phòng.

Bên trong trải thảm mềm mại, chân trần đạp lên cực kỳ dễ chịu, trong phòng có một giường ngủ lớn màu trắng muốt đặt ở chính giữa, xung quanh là hàng hàng tầng tầng kệ thủy tinh bày biện vật trang trí. Roy buông bỏ áo choàng xuống, ánh mắt có chút mê mang nhìn một loạt roi da đen trắng xen kẽ nhau trên kể, lại ngắm các loại kẹp nhũ, đinh tán, trứng rung, dây thừng. . .Trong lòng không ngừng tưởng tượng, những thứ kia rồi sẽ sử dụng trên người cậu sao? Trông vừa mảnh vừa mềm như vậy khẳng định rất đau. . .

Nam nhân kia, nghe nói là người nổi tiếng bí ẩn trong giới Bɖʂʍ, là bạn tốt của kẻ khởi xướng, đồng thời cũng là một DOM đẳng cấp được các DOM xem là huyền thoại mà học hỏi. Bên ngoài đồn đại hắn rất lạnh lùng tuyệt tình, nhưng cũng có SUB nói hắn kỳ thật rất ôn nhu, trong thời gian đang tiến hành quan hệ chủ nhân – nộ lệ sẽ không câu nệ dung túng SUB, nhưng sau khi kết thúc luôn luôn đối xử rất tốt với nô ɭệ.

Nhưng là, những nô ɭệ kia trước giờ đều là con người, mà con người, thái độ chắc chắn sẽ khác biệt với thú nhân.

Thú nhân ở thế giới này, vĩnh viễn chỉ có thể quỳ rạp dưới chân con người, trừ phi kỳ tích xảy ra làm cho sự chênh lệch này trở về trạng thái hoàn nguyên, nếu không cán cân nghiêng ngã sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được sự cân bằng.

“Roy Wang.”

“A!” Roy giật mình khϊếp sợ, cũng không dám quay đầu lại, theo bản năng lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu. Người này mở cửa khi nào? Sao cậu không nghe thấy tiếng động gì cả?

Một đôi chân dài sải bước đến sofa trước mặt cậu, tốc độ không nhanh không chậm, lại khiến trái tim Roy đập bang bang dữ dội, thân người căng thẳng bất động.

“Roy Wang.” Đối phương nhắc lại hai ký tự kia lần nữa, không nghe ra vui giận: “Miêu yêu? Ngẩng đầu nhìn ta.”

Hai lỗ tai trên đầu cậu cứng đờ, không dám nhúc nhích, lại sợ hắn bất mãn phật ý, liền liều mạng đem đầu ngẩng lên, đối diện với khuôn mặt tuấn nhã của nam nhân.

Kia. . .Là một người đàn ông rất đẹp đi. . .Không đúng, không thể dùng từ ‘đẹp’, quá tầm thường. Chủ nhân của cậu, rõ ràng rất giống thần quang minh mà những nhân loại hay nhắc đến, phi phàm bất diệt, ấm áp dương quang, đại khái chắc là chỉ người như hắn đi.

Karry nhướng mày nhìn mèo con nô ɭệ si ngốc nhìn mình, tròng mắt đen nhánh như có sóng nước lưu chuyển chỉ phản chiếu thân ảnh chính mình, không khỏi buồn cười: “Em biết ta sao?”

“Không có. . .” Roy theo bản năng lên tiếng, sau đó sợ hãi cúi thấp đầu xuống. Một nô ɭệ biết nghe lời hiểu chuyện, khi chưa có sự cho phép của chủ nhân thì tuyệt đối không thể lên tiếng!

Karry im lặng nhìn cậu, Roy càng cúi thấp xuống, thân thể nhỏ nhắn trong lớp quần áo chuyên biệt dành cho nô ɭệ trông có vẻ phá lệ đáng thương. Tiểu miêu nô này cùng lắm là mười lăm mười sáu tuổi, căn cơ không có, tay chân gầy gò, làn da tái nhợt lạnh lẽo, xem ra cuộc sống từ bé đã không dễ dàng gì, lớn đến thế này mà vẫn giữ được mạng. . .Cũng coi như quật cường.

“Em trước kia từng qua tay bao nhiêu chủ nhân?” Karry gõ gõ ngón tay cho phép cậu mở miệng.

“Chưa. . .chưa từng. . .” Tiểu nô ɭệ biết hắn đang hỏi đến trước kia mình có từng thuộc về DOM nào không, thành thật trả lời: “Ta. . .từ bé đã theo gia đình làm công cho địa chủ, sau đó. . .được mang đến đây. . .”

“Mỹ mạo của em như vậy chẳng lẽ không có địa chủ nào động tâm?”

Đây là khen cậu xinh đẹp sao? Roy nuốt nước bọt, mím môi đáp: “Tộc miêu yêu chúng tôi khi sinh ra trên mặt luôn có hoa văn vằn vện rất khó coi. . .sau khi trưởng thành mới biến mất. . .”

“Nói vậy em đã mười tám tuổi?”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Đúng là nhìn không ra. . .Karry gật gù thầm nghĩ, hắn đương nhiên biết các tộc thú nhân trước khi thành niên vẫn giữ lại bộ dáng của tổ tiên, nhưng miêu tộc thực sự sống ở nơi quá xa quá lạnh, số lượng lại ít đến thảm thương, lúc này đây tận mắt nhìn thấy một miêu yêu hắn còn cảm giác không chân thật lắm. Nhưng mà, cậu ấy giờ chính là nô ɭệ của hắn không phải sao?

“Em cũng biết ta là một DOM ở Bɖʂʍ.” Hắn không mặn không nhạt vào đề, nhận thấy bờ vai nhỏ của tiểu nô ɭệ khẽ run một chút, mỉm cười: “Cái ta cần là một SUB ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có phục tùng và phục tùng ta mà thôi. Đầu tiên muốn đạt được sự nhận thức tuyệt đối đó, em phải học một số thứ, có lẽ Sweden cũng đã nói cho em nghe? Hiện tại ta muốn kiểm tra.”

Karry dựa người ra sau ghế sofa, tay phủ lên thành sofa tạo thành tư thế bá khí trắc lậu, trên người vương vấn một loại hòa khí lẫn uy áp nhàn nhạt, vừa giống một thân sĩ quý tộc vừa tựa như bá chủ đại sát tứ phương: “Ta là ai?”

“Ngài là chủ nhân của ta.”

“Em là ai?”

“Nô ɭệ trung thành nguyện thần phục dưới chân ngài. Trong mắt ta chỉ có ngài, trong tim ta chỉ tồn tại ngài, mọi mệnh lệnh của ngài là hạnh phúc mà ta nhận được.”

“Tốt lắm.” Karry mỉm cười nhìn tiểu nô ɭệ đang lặng lẽ thở phào, tiếu ý đầy mặt: “Ta ra bất kỳ mệnh lệnh nào, em cũng phải đáp ứng.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Vậy trong phòng này, ngay bây giờ. . .” Hắn nhịp nhịp ngón tay, ôn hòa nói: “Cởi hết quần áo của em ra.”