Chương 100: Búp Bê Nam Thần [2]

2.

Vương Nguyên thở dốc lấy lại tinh thần, vừa rồi thứ kia một đường đâm thẳng vào bên trong người khiến hồn phách cậu muốn thoát ra ngoài, tư vị xương cốt tan rã kia quả thật quá mức dụ dỗ, tuy rằng đó chỉ là một sản phẩm tìиɧ ɖu͙© nhưng lại mang đến hiệ quả không ngờ. Vương Nguyên chống tay xuống giường, cả người bò sấp như một con mèo lười biếng, hậu huyệt căng tròn gắt gao bao bọc dương cụ giả sần sùi, cảm giác được lấp đầy khoảng trống làm cậu thỏa mãn thở dài một tiếng, bắt đầu luật động.

Vương Nguyên nhổm dậy lại ngồi xuống, tiếng nhóp nhép nhóp nhép vang lên liên tục, thắt lưng tinh tế uốn éo vặn vẹo thành những biên độ mềm dẻo, cái mông nhỏ đong đưa tới lui, thịt mông trắng trẻo nộn nộn lắc lư qua lại. Cúc huyệt đỏ tươi rõ ràng là bị huấn luyện đến mức quen tật làm tới, không ngừng tham lam hút chặt dương cụ, đối với kích thước không hề bình thường của nó tỏ vẻ hài lòng, càng ra sức mυ"ŧ mát chặt che đồng thời phun ra nước bắn tung tóe. Có điều cứ như vậy thì chẳng cần mua búp bê làm gì, Vương Nguyên hít sâu một hơi ấn ấn cái nút trên bảng điều khiển mô phỏng, dương cụ to lớn ở bên trong hoa cúc lập tức rung mạnh, bắt đầu xoáy tròn liên tục. Vương Nguyên run mạnh một cái, không nhịn được co rút hậu đình, hoa cúc bị chấn rung thoải mái đến mức mấp máy không ngừng, mị thịt mềm nhũn đói khát đạt đến cao trào, kɧoáı ©ảʍ xung lực cùng kí©h thí©ɧ lớn một lúc đánh úp Vương Nguyên, cậu ngửa đầu rêи ɾỉ lớn mật, thân thể động tình vặn eo lắc mông uốn éo vô cùng da^ʍ mỹ, tiết ra càng nhiều nước.

"Không được, quá thoải mái. . .ưʍ. . .ưʍ. . .làm sao bây giờ. . ."

Nhúc nhích cái mông để qυყ đầυ có thể chạm đến điểm mẫn cảm trong cậu, nhưng dương cụ chung quy cũng chỉ là vật chết không có nhiệt độ, Vương Nguyên hơi hơi bất mãn lui về phía sau, lẩm bẩm:

"Nếu như là người thật thì tốt rồi. . .Ư. . ."

Cậu tăng tần suất rung của đồ chơi lên, tự mình cầm tính khí phía trước bắt đầu vuốt ve, ngón tay thon dài sục sạo sờ nắn trên đầu nấm chính mình, gảy gảy lỗ nhỏ mẫn cảm để nó rỉ ra dịch trong suốt, chà xát từ gốc đến ngọn. Vương Nguyên nhắm hờ mắt chìm trong kɧoáı ©ảʍ, thân thể da^ʍ tao hoàn toàn phát ra mị lực kinh người, bộc phát đến mức độ xinh đẹp nhất, khiến cho cậu trở thành một tiểu 0 lãng hóa so với MB không kém là bao.

Phía trước phía sau đều được chăm sóc kỹ càng, nhưng hai điểm nổi trên ngực không có ai an ủi, dần dần thô ráp cương lên ngứa ngáy vô cùng. Trên người búp bê không có kẹp rung, nhưng tay thì vẫn còn mà?

Ra lệnh cho búp bê nâng tay bóp nắn tao đầṳ ѵú của mình, tiểu mỹ nhân lớn tiếng rêи ɾỉ, âm thanh ngọt ngào hưng phấn dụ người ta sôi trào huyết mạch, kí©ɧ ŧìиɧ đến mức sóng cuộn biển trào, không để ý đến bất kỳ thứ gì xung quanh mà chuyên tâm tự chơi mình. Cho đến khi vật cứng trên tay đã phồng lên dữ dội, cậu cứng người bắn tinh ra ngoài, hậu đình kịch liệt co rút khiến ga giường bị thấm ướt một mảng lớn, hạ thể búp bê cũng ướt rối tinh rối mù.

"A. . .không. . .chuyện gì xảy ra. . ." Vương Nguyên sau cao trào thở hắt ra một tiếng, nhưng chưa kịp leo xuống đã thấy hai tay búp bê vẫn đặt trên ngực mình, các khớp ngón tay lành lạnh bỗng dưng nóng ấm khác thường, còn vô cùng hiểu ý mà thô bạo bóp lên vυ" của cậu. Thân thể sau khi tiết ra vô cùng mẫn cảm, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể gợi lên kɧoáı ©ảʍ đáng sợ. Vương Nguyên bị hai bàn tay kia chơi tiểu đầṳ ѵú đến sưng to, nước mắt tràn ra nhòe ướt tầm nhìn, cố gắng quay đầu nhìn xem rốt cuộc là cái gì đang tác quái.

Hơi thở nóng rực phun lên cổ khiến cậu giật bắn người, hoảng loạn cùng kinh hãi đồng loạt dâng lên mạnh mẽ, Vương Nguyên ngơ ngác mở to đôi mắt ướŧ áŧ diễm lệ nhìn chằm chằm nam nhân đang ôm mình từ phía sau, có chút thất thần: "Ngươi. . .ngươi. . .ngươi là. . .Ưʍ. . ."

Vương Tuấn Khải hung hăng hôn xuống cặp đôi đỏ mọng thốt ra oanh ngôn yến ngữ chết người kia, động tác xoa nắn trên tay càng lúc càng tăng, hắn nhanh chóng biến về nguyên hình, đè cậu xuống giường hảo hảo thương lượng.

Hắn muốn làm thế này lâu rồi!

"Um.. không, ngươi là ai. . .ngươi. . .A. . .không, đừng, đừng đâm. . ư. . .a. . .không được. . ."

Nam nhân giam cầm hai tay cậu bằng thứ gì đó giông giống ánh sáng, toàn thân đều rơi vào tay hắn, mất tự do làm cậu hốt hoảng giãy dụa, đã quên rằng thứ đồ kia vẫn còn cắm trong người mình. Đối phương sau khi bắt gặp phản ứng chống đối của cậu, gương mặt tuấn nhã hiện lên ý cười thâm thúy, báo hại tim cậu đập thình thịch hồi lâu, suýt chút nữa bị cái vẻ ngoài suất khí lừa gạt mê mẩn.

"Ngươi. . ."

Nam nhân cúi đầu liếʍ mυ"ŧ cần cổ cùng yết hầu nho nhỏ, một đường vừa cắn vừa hôn trên da thịt lưu lại chuỗi dấu xanh xanh tím tím, liếʍ đến đầṳ ѵú liền ngậm nó vào giống như trước kia hấp duyện mυ"ŧ mát, rất nhanh đã kéo Vương Nguyên vào tình triều trùng điệp. Cậu thở dốc cố gắng phản kháng, nói cho cùng cũng chỉ là dục cự hoàn nghênh, càng khiến Vương Tuấn Khải sục sôi ý chí chiến đấu mà thôi.

"Ngươi là ai. . .hức. . a. . .không, ta không muốn.. ."

Dưới thân bị thúc mạnh một cú đỉnh vào điểm G, Vương Nguyên chỉ muốn hét lên sung sướиɠ, nhưng lý trí vẫn kéo về được một chút ý thức, nức nở khóc, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu vốn chỉ là mua một con búp bê tình thú về thôi mà, vì sao trong lúc quan trọng lại xuất hiện nam nhân kỳ quặc như thế này, lẽ nào đây là hàng tặng kèm trúng giải độc đắc?

Hàng này cũng thật hung hăng. . .!

"A. . .Ư. . .ưʍ.. .sâu quá, sâu quá, ta. . không được, không phải nơi đó. . ."

"Hửm? Vậy là nơi nào?"

Âm thanh từ tính gợi cảm của nam nhân chui vào tai Vương Nguyên, không hiểu sao lại khiến gò má cậu nóng bừng, vốn đã hồng nay còn hồng hơn, kết hợp với đôi mắt mê hoặc trông cực kỳ dụ nhân, Vương Tuấn Khải nhịn đủ, tổng cảm thấy nếu hôm nay hắn không làm người này đến ngất xỉu thì quá là thiệt thòi cho hắn rồi.

"A. . .!! A~ Ngươi, bên trái một chút. . .ưm, chính là nó. . .A. ..A. . .Ah. . ." Điểm G liên tục bị cự long nóng như lửa của nam thần xỏ xuyên nghiền nát, thần trí vừa mới thức tỉnh được một chút lại bị đánh bay, trước mắt chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ ngang dọc như ma thú cắn nuốt linh hồn, làm cho cậu triệt để hãm sâu trong từng động tác giao hợp của hắn, theo bản năng chỉ dẫn yêu cầu hắn thao lộng nhiều hơn. Cậu trước đây chưa từng chân chính hoan ái cùng ai, lúc này cảm nhận được tư vị kết hợp thỏa mãn đến nghiện, thắc mắc gì đó đều vυ"t ra sau đầu, chuyên tâm nâng cái mông nhỏ giao lên cho hắn thao, rêи ɾỉ kêu la ngày càng da^ʍ hóa.

"Ô a. . .mau, mạnh nữa, . . .đâm ta sướиɠ chết đi. . .Ưhm hm. . ."

"Còn có, tao đầṳ ѵú chứa nhiều sữa. . .đều, đều cho ngươi. . .A. . .mυ"ŧ mạnh một chút. . ."

Loại hoan ái kịch liệt này hoàn toàn khiến thân thể cậu phát ra tiếng kêu gào, Vương Nguyên lăn lộn dưới thân nam nhân, không thể cử động hai tay, chỉ biết rối rít quấn chặt thắt lưng Vương Tuấn Khải, không ngừng lắc lư cơ thể phối hợp với hắn. Côn sắt trong hậu huyệt run bần bật, qυყ đầυ phình to, sau cùng run mạnh một cái tống thẳng toàn bộ số con cháu gần hai mươi năm của nam thần vào sâu trong hoa cúc, nóng bỏng kí©ɧ ŧìиɧ đến mức Vương Nguyên cũng bị ép bắn theo, sung sướиɠ muốn hòa tan thành nước.

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn biểu tình mê loạn trên mặt nhân nhi, một cảm giác mừng rỡ khác lạ dần dần chen chúc trong đầu hắn, tựa như tuyên bố cho hắn biết, người hắn cần đã xuất hiện đây rồi.

Nếu có tiểu thần nào còn đang nghi ngờ năng lực thượng giường của nam thần Vương Tuấn Khải, thỉnh hãy nhìn thảm trạng của Vương Nguyên rồi nói nha.

Cậu dù sao cũng là con người, lúc đầu bị làm đến tê tái mệt mỏi cũng không có gì oán trách, nhưng càng về sau thời gian kéo dài của Vương nam thần càng dài, cậu thật sự chịu không nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng cũng không đủ để tiết, cho nên sau khi kẻ nào đó tội ác tày trời bắn vào người cậu lần thứ hai, Vương Nguyên kiệt sức ngủ say, trên người đầy dấu hôn cùng nước bọt bóng loáng, hạ thể hỗn độn các loại dịch lỏng, hai mắt sưng vì khóc đáng thương vô cùng. . .Vương nam thần chỉ phải lùi ra nếu không hắn lại chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.

"A." Đợi khi Vương Nguyên tỉnh dậy, ngước nhìn phòng ngủ của mình, kinh ngạc tới mức tròn to mắt.

Lụa đỏ phủ kín gian phòng, chữ hỉ dán trên cửa kính, khắp nơi giang đầy đèn l*иg cùng ánh nến chập chờn, cực kỳ giống phòng tân hôn thời cổ trang mấy chục ngàn năm trước.

Này này này. . .

Này là cái tình huống gì a?!!!

Cậu mới vừa cửa động, vải vóc trên người đã tuột xuống giường, lộ ra thân thể xinh xắn chói mù mắt với hàng loạt các dấu vết ám muội. . .Quần áo của cậu đâu? Nơi này thực sự còn là nhà cậu chứ?

"Bảo bối."

"A! Là ngươi!!"

Vương Tuấn Khải chẳng biết làm sao xuất hiện trong phòng, cười cười chộp lấy bàn tay đang chỉ vào người mình, thấp giọng thổi khí: "Nghe ta nói."

Vương Nguyên mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy tên kia dùng đầu ngón tay điểm điểm vào đầu cậu, trong tiềm thức lập tức tuôn ra vô số hình ảnh lạ lẫm. Sau khi tiếp nhận truyền thừa ký ức, Vương Nguyên nhìn nhìn nam thần ở trước mặt, lại nhìn nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên. . ngươi muốn cùng ta kết giao bạn lữ?"

"Đúng vậy, biểu hiện xuất sắc của ngươi đêm qua khiến ta cảm động rất lâu." Nam thần mỉm cười nói, làm cậu đỏ bừng mặt đẩy hắn ra: "Không đáp ứng."

Kẻ nào đó thoáng cái suy sụp: "Vì sao?"

"Ta và ngươi gặp nhau còn chưa đủ một ngày, ân, làm sao kết giao. . .A, ngươi buông ta ra.. ."

"Ta đã xem qua trên internet rồi, hiện nay người trải qua tình một đêm sau đó mới yêu nhau không thiếu!" Nam thần hùng hồn ôm người vào lòng, hắn không giải thích được cảm giác buồn bực khi nghe Vương Nguyên từ chối, chắc là tức giận lo được lo mất trong truyền thuyết đi?

Khó khăn lắm mới tìm được bạn lữ trăm năm, một câu "không đồng ý" là hắn buông tay liền sao?

Tác giả, chúng ta ra đây nói chuyện nhân sinh!

"Nhưng người là thần. .." Vương Nguyên thở dài, nhẹ nhàng tựa vào người hắn: "Ta. . tuổi thọ của ta. . ."

"Đều không vấn đề, ngươi đã tiếp nhận khế ước của ta rồi, sẽ cùng ta trói buộc sống sót, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết!"

Vương Nguyên có chút ngoài ý muốn: "Bao giờ. . .Ở đâu. . .?"

Cậu đột nhiên có một nghi ngờ.

"Ngươi đừng nói là. . ."

"Ân, đêm qua đã bắn vào nhiều như vậy còn không khiến ngươi tin sao? Chúng ta đây làm lại là được!"

"A.. .khoan. . chưa nói chuyện xong. . Ư. . .đừng mà. . ."

Nam thần nheo nheo mắt, hôn xuống miệng nhỏ cái gì cũng muốn từ chối hắn kia, vừa vuốt ve khơi mào du͙© vọиɠ trên người tiểu nhân nhi vừa luồn xuống phía sau khai thông nơi bí mật. Xem, ban nãy nếu mặc quần áo cho cậu ấy thì bây giờ mắc công lại cởi rồi đúng không? Hắn nghĩ sâu xa a, phải Like một cái!

Vương Nguyên bị lôi kéo, khóc không ra nước mắt --- Ta cái gì cũng chưa kịp nói a a a!!

END

--------------------------

Bắt đầu up bài thất thường đây =]]]] up được ngày nào hay ngày đó nha ^^