“Kết… kết hôn á?” Tin tôi đi, tôi sinh ra không có mắc tật nói lắp đâu, “Đột ngột quá rồi đi.”
Lê Chiến: “Không sao, hôm qua đã chó người dọn dẹp lại kí túc xá của em ở Thiên Đường rồi, họ nghe nói em đã thành niên, có khi chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, nên đã gửi hết hành lý của em đến chỗ anh rồi.”
Thiên Đường chính là trại trẻ mồ côi nhà Lê Chiến mở, cũng là “quê nhà” của tôi.
Đãi ngộ ở quê rất tốt, nhận không nhiều trẻ, mỗi đứa nhỏ đều có phòng ngủ của riêng mình, đợi đến này thành niên sẽ hỗ trợ gửi đồ của các em đến nhà mới.
Đồ đạc của tôi vẫn luôn để ở đó, xét ra là phải đến tận khi tôi tốt nghiệp thì mới được xem như là có một ngôi “nhà”.
Lê Chiến liền đẩy hai cái va li kia ra, “Đồ của em ít đến đáng thương.”
Tôi chỉ có thể gượng cười nhận lấy, “Vẫn, vẫn còn tốt lắm.”
Nghèo mà, còn có thể có được nhiêu đồ chứ.
“Chỉ là có mấy cuốn sách không để trong vali được, họ có trực tiếp đưa cho anh, sau đó… không cẩn thận làm rơi ra một lá thư. Anh xin thề là anh không có cố ý xem đâu, nhưng mà nó không được để trong phong bì.” Vẻ mặt Lê Chiến cực kì vô tội.
Anh nói rồi đưa bức thư cho tôi.
Tôi mở ra xem.
Á đù!
Đệt!
Á!
Cái quần què gì dị!
“Không phải em xé rồi à!” Tôi chết mất thôi, đây là thư tình tôi viết!
Là cái lần gặp Lê Chiến ba năm trước kia, tôi nói dối anh ấy tôi chỉ là người bình thường, còn học ở một trường phổ thông, lúc đó Lê Chiến có chút mất mát nhưng cũng may tâm tình vẫn tương đối bình thường.
Nhìn Lê Chiến nở mày nở mặt rời khỏi Thiên Đường, trong lòng tôi cực kì khó chịu, chúng tôi đã từng rất thân thiết, nhưng từ khi anh ấy thức tỉnh trở thành lính gác, tôi lại càng không đuổi kịp bước tiến của anh, biểu cảm của anh lúc đáy có chút lạc lõng mà tôi hiểu ngầm là: Chơi không với mày lâu như vậy, mày ngay cả dẫn đường còn không làm được.
Bởi vì thực sự khó chịu, cho nên tôi đi tố khổ trên giấy.
Vừa tung hô Lê Chiến 360° không chỗ nào giống chỗ nào, vừa ăn năn bứt rứt tại sao tôi lại dốt nát như vậy chứ, nếu như tôi là một dẫn đường có thể tinh thần thì đâu có cần ngại ngùng mở miệng đâu.
Cho dù tôi có xếp nhất từ dưới tính lên thì tôi cũng sẽ nói cho anh ấy biết tôi là dẫn đường. Nhưng lúc có tôi còn cho là sẽ bị trường học trả về nên không dám nói, chữ nào chữ nấy đều thấm đẫm máu và ước mắt, còn bày tỏ cực kì hâm mộ và đố kị với bạn đời tương lai của Lê Chiến nữa chứ.
Tôi còn chắc nịch khen ngợi vẻ bề ngoài bản thân mình nữa chứ.
Nguyên văn thì nó thế này: “Tuy rằng Lê Chiến là lính gác mạnh nhất, có lẽ mấy năm nữa sẽ có một dẫn đường có năng lực xứng đôi với anh ấy, nhưng năng lực thì được tích sự gì? Chắc chắn lớn lên làm gì đẹp trai được như ông đây! Cả một đám, chỉ biết ra vẻ! Chỉ biết cải thiện năng lực đời sau để rồi đứa nào đứa nấy cũng xấu như ma, sao không biết rắc thêm tí nhan sắc đi. Có đánh giặc thì sắc đẹp cũng cũng là một loại vũ khí bén ngọt đấy nhé.”
Sở dĩ tôi viết vậy là vì Lê Chiến từng nói tôi là người anh ấy thấy đẹp nhất.
Anh thấy em đẹp nhất mà không thể ở bên em, đẹp trai thì được cái tích sự gì chứ?
Tôi cứ giống như con ruồi on gong hận đời, viết đầy tràn cả mặt giấy.
Câu chốt bức thư thế này “Nói cho anh một bí mật, kì thật em cũng chính là dẫn đường, ít nhất là bây giờ, không kết hôn với em chính là tổn thất lớn nhất đời này của anh.”
Tha thứ cho tôi, ba năm trước tôi không biết giấu giỏi là cái gì.
Được rồi, hiển nhiên là tôi cũng chả có cái gọi là giỏi cả, vậy thì xin tha thứ cho ba năm không biết giấu dốt là cái gì đi.
Lê Chiến trầm lặng nhìn tôi chăm chú một lúc, cuối cùng nói, “Anh cũng thấy, không kết hôn với em là tổn thất lớn nhất đời này của anh.”
“…” Nói tóm lại là tôi xém ngỏm tại chỗ á hả??
Giáo viên đã sớm rời đi.
Thầy nói, không muốn nhìn cảnh lính gác lợi hại nhất chim chuột với dẫn đường đần độn nhất.
Ngại thay cho thuần phong mĩ tục.
Tôi cảm thấy tất cả chuyện này thật không chân thực, bởi vì Lê Chiến là lính gác mạnh mẽ nhất, chúng tôi sao có thể thuận lợi như vậy được.
Lê Chiến ngồi trên ghế, vỗ vỗ đùi ra hiệu cho tôi ngồi xuống, “Bởi vì anh là lính gác mạnh nhất, nên chuyện của chúng ta muốn thuận lợi thì sẽ thuận lợi thôi.”
Không, tôi không thể ngồi trên đùi anh ấy được, suồng sã quá rồi, tay còn chưa nắm đã như vậy, thật sự là …..
Ngồi lên rồi.
Anh ấy còn nắm tay tôi nữa.
Đầu óc tôi không còn nghĩ nổi cái gì nữa rồi.
Tôi hơi khó chịu, xấu hổ chết mất, tôi nói, “Trước có thể không dùng khống chế tinh thần với em được không, em cần… cần chút thời gian để thích ứng.”
Lê Chiến: “Trên thực tế, anh không dùng khống chế tinh thần, anh chỉ hi vọng là em làm vậy, có lẽ là em cũng muốn đi?”
“…” Má! Đúng không đấy?!
Dừng có mà bắt nạt anh đây tinh thần lực kém, không phân biệt được là áp chế tinh thần…. Với kí hiệu tuyến thể….
Tôi quay đầu nhìn thể tinh thần của Lê Chiến làm ổ bên cạnh bàn, chim công nhà tôi còn đè lên người con báo nhắm mắt dưỡng thần.
Ám muội kinh.
Lê Chiến cho tôi một khoảng thời gian làm bước đệm, nói phải về Lê gia làm một số chuyện, anh ấy đoán được tôi không đủ can đảm theo anh về nhà, chỉ nói cho tôi thời gian để chấp nhận, không cho tôi thời gian xem xét.
Được rồi, xem với xét cái gì nữa, tội chọn nhận.
Có chuyện này tôi chưa nói cho anh ấy, sau đó cũng không có ý định nói cho anh ấy.
Lúc trước khi biết Lê Chiến là con nhà nòi lính gác, tôi khổ sở rát lâu, lặng lẽ học thêm rất nhiều trí thức liên quan đến lính gác, khoảng thời gian đó mỗi lần tôi nhìn thấy cổ của anh ấy đều thèm rỏ cả dãi.
Cho nên khi anh ấy chọc tôi thách tôi cắn cổ, tôi thực tâm thực lòng không đợi thêm được nữa mà phập một cái.
Tôi vẫn luôn mong đợi có một ngày, anh ấy chỉ vào mình nói, anh là của em.
Hết chương 9