Chương 1

Tôi tên Tuân Dương, là một dẫn đường thức tỉnh được sáu năm rồi, nhưng mãi đến tận ba tháng trước tôi mới nắm giữ được thể tinh thần của chính mình.

Đừng hỏi tại sao thể tinh thần của tôi lại xuất hiện chậm hơn thời gian thức tỉnh tận sáu năm, tôi cóc biết gì cả.

Tuy rằng rốt cuộc thì tôi cũng có thể tinh thần, nhưng mà năng lực nghiệp vụ của tôi căn bản vẫn là kiểu ăn như rồng cuốn phượng leo mà làm thì như mèo mửa.

Bởi vì tôi mới vừa đủ 18 tuổi mà vẫn chưa tìm được đối tượng nên liền bị học viện dùng cách thật giả lẫn lộn đưa đến trường học lính gác để giúp những lính gác vẫn chưa kết hợp với dẫn đường.

Học viện chúng tôi có nhiệm vụ mỗi năm phải đưa ba mươi dẫn đường thành niên sang trường học lính gác, đây là cái quy củ cứng nhắc mà Cơ quan Quản lý Liên bang đưa ra, hơn nữa phải là dẫn đường cực kì ưu tú mới được đưa sang.

Mấy năm trước dẫn đường muốn tới đây đều phải chen vỡ đầu cướp tiêu chuẩn, kết quả vì lúc tôi nhập học, việc tuyển sinh bên học viện xảy ra vẫn đềm thành ra dẫn đường đến tuổi trưởng thành chỉ có hai mươi chín người.

Đừng nói là ưu tú, lấy cả đứa đội sổ vào cũng không đủ.

Mà bên trên nói, một người cũng cấm được thiếu.

Vì vậy, sinh nhật 18 tuổi của tôi vừa đúng ngày được tới trường học lính gác, tôi nghiễm nhiên vinh quang trở thành cái tên cuối cùng được bổ sung vào, tất nhiên, tôi chính là cái đứa đội sổ kia.

Có mấy dẫn đường 17 cách sinh nhật 18 có mấy ngày tức bay răng, ghen tị hận vận may của tôi.

Nghe đâu lần này trường học lính gác có một lính gác nghịch thiên, dẫn đường nào cũng muốn kết hợp với anh ta.

Mà người cùng anh ta kết hợp, nhất định là một trong ba mươi dẫn đường chúng tôi.

Nhưng dựa vào cái gì mà tôi được duyệt trước chứ? Tôi dốt muốn chết, chẳng qua là được cái tuổi đời lớn hơn người ta thôi.

Huấn luyện viên của bọn tôi là một dẫn đường rất mạnh, thầy ấy không chỉ có thể xoa dịu cơn phát cuồng của lính gác thậm chí còn có thể xoa dịu các cơ thể hô hấp sống xung quanh, chuyện này cực kì có ý nghĩa, chỉ cần trong lúc chiến sự, thầy có đủ tinh thần lực là có thể điều động tất cả các sinh vật sống hỗ trợ tác chiến.

Đây chính là tồn tại trí mạng.

Trước đây thầy ấy không mạnh như vậy, mà nghe đâu là vì lính gác của thầy cũng rất mạnh, sau khi hai người kết hôn thì năng lực của thầy ấy tăng lên rất nhiều.

Quả thật chính là nghịch thiên.

Tuy tôi vẫn không hiểu nổi tại sao dẫn đường kết hợp với lính gác lại có thể nâng cao thực lực, mà mấy học sinh trong học viện dẫn đường chúng tôi ai nấy cũng lấy mục tiêu học tập cuối cùng là tìm được một lính gác ưu tú làm đối tượng.

Nói thật, tôi hay có cái cảm giác như mình đang học trong một ngôi trường chuyên nữ công gia chánh ấy, nếu không thì tại mục tiêu của mọi người đều là đi tìm một người đàn ông tốt mà không phải là một người phụ nữ tốt chứ hả?

Đương nhiên, tôi không có giống thế.

Ăn chắc mười một phần mười là tôi chẳng lọt nổi mắt xanh của mấy lính gác ưu tú đâu.

Tôi ngay có mấy con chó cũng chẳng xoa dịu được, gà rừng đi ngang qua tôi cũng bay loạn xị, thân là một dẫn đường mà đi đến chỗ nào là chỗ đó gà chó không yên, không thể nhi ngờ, từ lúc tôi nhập học đến giờ đã được sáu năm, thành tích năm nào cũng bét bảng.

Trên thực tế chúng tôi cũng không thể tìm người bình thường để kết hôn sinh con, bởi vì dẫn đường thực sự quá ít, quốc gia có quy định rằng, dẫn đường tìm lính gác là chuyện hiển nhiên từ xưa đến nay.

So với dân số nghìn nghìn vạn vạn của đế quốc mà nói, chúng tôi cũng khá giống như động vật quý hiếm cần bảo hộ ấy.

Các đế quốc trong vũ trụ quanh năm chiến sự căng thẳng, dựa cả vào những lính gắc tiền tuyến lấy mạng ra đọc sức, năng lực của lính gác tuy mạnh, nhưng cực kì cần dẫn đường xoa dịu, nếu không sẽ rất dễ phát nổ.

Đến cùng thì tại sao lính gác lại phát nổ thì tôi không biết, người ta đều nói lính gác mà không có dẫn đường cuối cùng đều sẽ trở nên cuồng bạo mất bình tĩnh.

Mấy đứa bạn học của tôi đều có trải qua cơn hoá cuồng của lính gác, ở lớp luyện tập thực chiến thỉnh thoảng có học sinh trường học lính gác sang phối hợp chung, nhưng mà tôi chưa từng được tham dự, bởi vì trước đó tôi không có thể tinh thần, tôi không xứng.

Tôi đúng là một dẫn đường, nhưng tôi trừ việc có thể tự xoa dịu mình ngày nào cũng vui tươi rực rỡ như một đứa ngốc ra thì chẳng có thể xoa dịu được ai khác nữa

Lính gác trong quân đội rất đông, nhưng dẫn đường của cả quốc gia lại ít đến đáng thương, thế nên chúng tôi căn bản không thể làm chủ cuộc sống hôn nhân của chính mình, quyền hạn lớn nhất chính là dẫn đường nhất định phải tìm một lính gác để kết hôn.

Chỉ có kết hôn với lính gác mới có thể sinh hạ một dẫn đường hoặc một lính gác.

Dẫn đường mà càng ít đi, quốc gia sẽ bị diệt vong.

Tương tự, không thể sinh ra lính gác ưu tú để tác chiến, quốc gia cũng sẽ diệt vong.

Mà bởi vì dẫn đường rất ít, cho nên nhà nước quy định tuổi kết hôn của dẫn đường là 24, 18 tuổi phải bắt đầu trợ giúp tác chiến, trong lúc chiến đấu, một gác đường cấp thấp phải xoa dịu rất nhiều lính gác trong cùng một lần.

Đương nhiên, tôi chỉ dùng tinh thần lực xoa dịu thôi, không phải dùng thân thể.

Mà chúng tôi đều biết thừa, tiếp xúc thân thể là cách xoa dịu tốt nhất đối với lính gác.

Nhưng đối với một dẫn đường muốn sau 24 tuổi tìm lính gác kết hôn mà nói, rất ít người muốn dâng thân thể mình ra.

Tôi không tính.

Tôi có dâng thân thể mình ra cũng vô dụng, thể tinh thần xuất hiện quá muộn, năng lực dẫn đường của tôi bị thoái hoá nghiêm trọng, thân ai cũng vô dụng.

Tôi chỉ có thể làm một đứa ngốc vui vẻ mà thôi.

Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra ngày sau nếu mình đi chiến trường, chắc chỉ ở trong lều biểu diễn tấu nói thôi, dù sao như vậy cũng xem như một loại điều tiết cảm xúc đi ha….

Dù sao, chỉ có nhóm ba mươi dẫn đường chúng tôi đến đây sớm là có ưu đãi.

Ví dụ như, chúng tôi có thể sớm tới thích nghi trường học lính lính gác, sau đó tìm lính gác thích hợp với mình để tiến hành ghép đôi, trở thành đối tác duy nhất trên chiến trường.

Mà những dẫn đường khác trong lớp sau khi được ra chiến trường phải hỗ trợ rất nhiều lính lính gác.

Dẫn đường lợi hại cùng lính gác ưu tú sau khi kết hợp có thể cải thiện khả năng lật ngược cả một trung đoàn, vượt xa với những dẫn đường phải hỗ trợ rất nhiều lính gác.

Nhưng dẫn đường quá ít, chỉ có thể làm giàu trước rồi mới giàu.

Ba mươi dẫn đường chúng tôi mặt tươi cười đi vào trong xe bọc thép, sau xuống xe ở cổng trường học lính gác.

Tất cả mọi người đều rất hưng phấn.

Có thể lựa chọn trong toàn bộ lính gác độc thân ở trường học lính gác, hấp dẫn người ta đến cỡ nào cơ chứ.

“Nghe nói vóc người của lính gác mlem lắm nha!”

“Á đù đu! Tao nhìn hình rồi, đặc biệt là Lê Chiến ó, mẹ ôi, chỗ dưới quần quân trang ý, bự!!!!”

“Anh ấy quả thật hormone ngùn ngụt nha, cười cái thôi là tao muốn đẻ rồi.”

“Mày gặp Lê Chiến rồi à?”

“Không phải, thấy trên ti vi, anh ấy 16 tuổi đã đi đánh trận ở tinh tế, cũng là lính gác duy nhất không có dẫn đường lại không dễ bị hoá cuồng, năng lực nghịch thiên, mà vì bây giờ ảnh 20 rồi, trường học sợ anh ấy nổ chết, cho nên đã ra lệnh nhất định phải chọn ra một dẫn đường trong số chúng ta.”

“Áu…”

“Tao cũng là 1/30 sao? Chết không hối tiếc!”

“Kết hợp nhiệt với Lê Chiến, nhất định cực kì sung sướиɠ… Mị ngất đây.”

Tôi chưa bao giờ biết hoá ra mọi người lại lén lút khát khao nhiều đến thế.

Phải biết nhưng dẫn đường nói ra mấy câu thế này, là top ba của học viên chúng tôi đấy.

Lính gác khẳng định sẽ chọn dẫn đường ưu tú nhất, tôi chỉ là một mẫu số.

Thế nhưng tôi rất nhanh đã trở thành kẻ địch của hai mươi chín dẫn đường còn lại.

Bởi vì trường học lính gác đã mở một hội giao lưu đơn giản mà trang trọng.

Trường học lính gác gọi top một trăm lính gác trẻ tuổi ra cho chúng tôi lựa chọn, mà những lính gác hạng thấp hơn sẽ không có cơ hội có được dẫn đường riêng cho mình.

Có thể là bởi vì nhóm dẫn đường chúng tôi còn rất nhỏ, những người có thành tích tốt hơn tôi còn chưa có thành niên, cho nên,… cũng không rõ trường học lính gác làm thế nào lại biết được lần này, trong ba mươi dẫn đường ưu tú có lẫn một đứa đứng nhất từ dưới đếm lên của học viện.

Những năm trước đều là top 30.

Chỉ có năm nay xen lẫn một tôi, Tuân Dương, một đứa vi diệu trong sáu năm vẫn chưa xuất hiện thể tinh thần.

Bởi vì sự tồn tại của tôi mà trường học lính gác bắt đầu nghi ngờ năng lực dẫn đường cửa cả đám bọn tôi.

Thế nên, vừa mới đến cổng trường, tôi liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ có thể cúi đầu… chả dám hó hé gì.

Dù cho ba tháng trước đã xuất hiện thể tinh thần, nhưng hiện tại tôi muốn chủ động triệu hồi nó ra cũng không được, cho nên tôi thương hay quên mất mình có thể tinh thần, có cũng như không.

Những dẫn đường khác đều có thể triệu hồi ra nào là vịt con, chó mèo, đều ngoan ngoãn đi theo chân dẫn đường.

Tôi, kẻ cô đơn.

Đối diện với một trăm lính gác đứng thẳng tắp, thể tinh thần của bọn họ đã số hung mãnh, học viện vì muốn an toàn, không cho lính gác thả thể tinh thần ra.

Mà lính gác đứng đầu đội ngũ chính là Lê Chiến.

Không cần đặc biệt giới thiệu, bởi vì Lê Chiến rất mạnh.

Mạnh tới nỗi, tất cả mọi người xung quanh Lê Chiến đều đã uống thuốc ức chế, vẫn có một dẫn đường vì hương dẫn dụ của anh ta mà phát sinh kết hợp nhiệt tại chỗ.

Chỉ có thể lúng túng uống thuốc, kẹp chặt chân, hít thở sâu.

Đến lúc dẫn đường chọn lính gác.

Dựa theo thành tích sắp xếp lính gác, trước ngực mỗi người đều viết tên và số thứ tự, đương nhiên, Lê Chiến là thứ nhất.

Tôi nhìn một dẫn đường bên cạnh, cậu ta điền lên tấm thẻ trống số “1”.

Có nghĩa là cậu ta chọn Lê Chiến.

Tôi lại nhìn một dẫn đường phía sau.

Cậu này cũng chọn “1”.

Cái này có nghĩ là lúc Lê Chiến có thêm một dẫn đường chọn mình, Lê Chiến sẽ có quyền chọn ngược lại.

Vậy tôi sẽ không tham gia náo nhiệt, bệnh thần kinh mới tìm đứa đứng nhất từ dưới lên như tôi.

Tôi rất thoải mái mà viết “100”.

Tôi thậm chí còn chưa thấy lính gác thứ 100 dáng dấp ra sao, cậu ta đứng thấp quá mà.

Dẫn đường chọn ai sẽ để thể tinh thần của mình lên đầu thư, bởi vì thể tinh thần của dẫn đường sẽ không lừa người, điều này thể hiện nội tâm của người đó xác thực muốn chọn dẫn đường kia.

Tôi nghĩ, vậy thì tôi có vẻ khá lúng túng rồi, tôi chắc hẳn là dẫn đường duy nhất trong toàn trường phải tự mình đầu thư.

Trời mới biết làm thế nào mới triệu hồi được thể tinh thần của tôi.

Dựa theo thành tích cảu dẫn đường có thể để thể tinh thần của mình đi truyền tin cho lính gác mình chọn.

Nói thật thì đây quả thực là một chương trình “Bạn muốn hẹn hò” cỡ lớn, chỉ có điều khán giả không nhiều thôi.

Dẫn đường đứng đầu học viện chúng tôi, tinh thần thể của cậu ta là thỏ, rất đáng yêu.

Nhưng con thỏ ngậm thư của cậu ta còn chưa đến được trước mặt Lê Chiến, đột nhiên trong đám người dẫn đường có một thể tinh thần nghênh ngang đi ra.

“Thể tinh thần của ai thế?”

“Sao nó lại lên? Sao không đi theo thứ tự?”

“ Mẹ kiếp, rõ mất mặt! Mau triệu hồi thể tinh thần về đi!”

“Tinh thần thể ai đấy! Xách về đi!”

Con thỏ kia vẫn dừng ở chỗ cũ không dám lên.

Mọi người đều vội đến rối loạn, tôi cũng nhìn khắp nơi xem náo nhiệt, ai lại thả thể tinh thần của mình ra trước thế?

Tôi cẩn thận híp mắt nhìn về phía trước, phát hiện thể tinh thần kia là một con chim công.

Toàn trường tính cả giáo viên, đại khái 150 người đều ngơ ngác nhìn thể tinh thần dẫn đường kia đi về phía Lê Chiến.

Sau đó, chim công bỗng nhiên đứng ra trước con báo mới xuất hiện sau lưng Lê Chiến, xoè đuôi.

Con báo kia là thể tinh thần của Lê Chiến, chưa cần Lê Chiến triệu hồi chính mình đã lười biếng ngáp một cái đi ra.

Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là chủ nhân tinh thần thể này đang tán tỉnh Lê Chiến… cho nên chim công mới xoè đuôi với với con báo của Lê Chiến.

Bà mẹ nó, đây là đang tìm bạn đời à!

Khổng tước nhà ai cmn lẳиɠ ɭơ thế!

Dẫn đường nhà ai cmn quăng liêm sỉ ra bãi rác rồi thế!

Tất cả mọi người đang nhìn, tôi cùng cười ha há.

Nhìn nửa ngày đột nhiên có người đẩy tôi: “Con chim công kia không phải là tinh thần thể của cậu à?”

“…” Ô đệt.

Lê Chiến, thấy tôi rồi.

Hết chương 1