"Cho nên, ông trở nên già cỗi như vậy, là do nhiều năm qua không có người tới ở sao?" Úc Thanh hỏi.
"Đúng vậy, khi không có ai, ta tiếp nhận rất nhiều động vật nhỏ, có chuột, thỏ, có cả nhện, côn trùng không biết tên..." Nhà cũ chậm rãi đếm: "Nhưng sinh mệnh của chúng nó quá ngắn, không thể sống lâu ở đây, còn có vài đứa muốn phá hoại ta." Cho đến khi Hồ Nhị tới... Ta chưa bao giờ thấy một con cáo nào sống lâu như vậy, lại còn có thể nói chuyện."
"Nhưng cậu ấy cũng là một tên không chịu ngồi yên, có lúc sẽ đi xa nhà chơi, vài ngày mới trở về một lần. Thật khiến người ta đau đầu... Nhưng mà, lúc cậu ấy đi vắng, cậu ấy sẽ bắt rất nhiều động vật nhỏ đến đây ở cùng ta."
Nhà cũ nhớ lại, an ủi: "Cho nên cậu ấy không phải là người xấu đâu, hơn nữa cậu không cần phải lo lắng. Cho dù không khóa cửa, nhưng không có sự đồng ý của ta, ai cũng không vào được."
"Vậy thì tốt." Úc Thanh lập tức an tâm nằm trở lại trên giường.
Hắn vốn định chờ 586 trở về, dặn dò một tiếng đừng ức hϊếp Chương Thụ và Hồ Nhị quá, ai ngờ trong lúc chờ đợi không cẩn thận đã ngủ thϊếp đi.
Tuy nhiên, người thuê nhà mới không ngủ được!
Tiêu Hiểu vốn là cùng đoàn đội cãi nhau một trận, nhất thời tức giận chạy đi, kết quả phát hiện người trong sơn thôn đều đã đi ngủ từ sớm, gần đây chỉ còn căn nhà ma hữu danh vô thực kia là còn sáng đèn, vậy nên mới tới đây hỏi thử, không nghĩ tới thật sự xách túi vào là có thể trọ lại.
Cô đã bị thu hút ngay sau khi cô bước vào phòng. Bề ngoài ngôi nhà này có kiến trúc cổ xưa, nhưng bên trong thực tế rất hiện đại... đèn chùm, vòi nước, bồn tắm... Tốt hơn rất nhiều so với Nông Gia Lạc gần đó!
Vòi nước nhìn như cây mây, vậy mà là kiểu cảm ứng, duỗi tay qua sẽ tự động chảy nước. Đáy bồn rửa tay không biết sử dụng loại đá gì, mỗi khi có nước chảy qua, sẽ lóe lên tia sáng. Tất cả các loại đèn được tạo hình giống như bông hoa và trái cây, ẩn trong cành cây, hoàn toàn tự nhiên, trông rất đẹp mắt lại rất ấm áp.
Tinh thần cô phấn khỏi, nhịn không được chụp ảnh khắp nơi. Chụp xong mới nhớ bản thân làm livestream ma quái, bình thường đi khắp nơi đều chọn nơi có phong cách kinh khủng, bức ảnh miền quê ấm áp này, không dùng được.
Nhưng... thực sự cảm thấy nó rất tốt.
Tiêu Hiểu càng xem càng thích, tức giận lúc trước cũng không còn, nhịn không được mở tài khoản livestream của mình ra.
"Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Hiểu Hiểu, tôi đã đến nơi rồi."
[A a a, tôi lén qua đây xem một cái, chủ kênh Hiểu Hiểu vậy mà lại đăng nhập bên này!]
[Hiểu Hiểu không phải đã ký hợp đồng với đội livestream của Mộ Quang sao? Sao tối nay không phát sóng trực tiếp ở bên kia mà lại tự phát sóng một mình?]
[Mặc kệ đoàn đội hay là làm một mình, có kí©h thí©ɧ xem là được!]
[Tôi cảm thấy kí©h thí©ɧ thì không có, nhưng mà tin đồn nhất định có. Hẳn là Hiểu Hiểu và chủ kênh A Mộ xảy ra mâu thuẫn rồi, lúc trước trong khi livestream tôi phát hiện bọn họ bất hòa...]
[Thật sao? Tôi cứ cho rằng đó là diễn vì hiệu ứng phát sóng trực tiếp, vậy mà lại là cãi nhau thật ư?]
Tiêu Hiểu nhớ tới chuyện này không khỏi ảm đạm một chút, nhưng vẫn giải thích: "Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không livestream, cá nhân tôi đã hủy hợp đồng với đoàn đội. Tôi nghĩ, có thể sau này tôi sẽ không livestream về phương diện này nữa. Về chuyện ngôi nhà ma trên núi lần này, thật đáng tiếc, ngôi nhà ma đó đã được chủ nhân sửa sang lại, nhìn xem, đây là bên trong căn nhà. Cảm giác trang hoàng cũng không tệ lắm, không tin mọi người xem thử nè."
Nói xong, cô còn có nhiệt tình quay căn phòng và những góc thú vị. Mặc dù hầu hết người hâm mộ chắc chắn sẽ không xem.
[Haiz, không có nhà mà à, thật không thú vị mà...]
[Họa Phong không đáng sợ chút nào, tôi qua phòng bên cạnh đây. Mọi người, đi trước một bước.]
[Vừa từ phòng bên cạnh tới, không biết nói cái gì cho phải, chủ kênh không có việc gì là tốt rồi. Mộ Quang bên kia vừa nãy phát sóng trực tiếp trong rừng sâu núi thẳm, có người bị dọa đến lăn xuống núi...]
[Thật hay giả vậy, hơn nửa đêm rồi, đã tìm được người chưa?]
[Cũng may, đã tìm thấy người rồi, hình như bị gãy xương...]
Trên màn hình có người thổn thức, có người chạy tới phòng bên cạnh xem náo nhiệt, cũng có người yên lặng rời đi.
Tiêu Hiểu nhìn số lượng người xem dần giảm xuống, trong lòng không biết vì sao cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Từ nhỏ cô đã to gan, ban đầu là vì muốn tăng số lượng người hâm mộ mới đi tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ, làm livestream ma quái, sau đó nhận được lời mời của Mộ Quang, không nghĩ nhiều đã lập tức gia nhập.
Lúc đầu cùng đối tác làm tất cả các loại thám hiểm, trải nghiệm những chuyện kỳ lạ thực sự rất hạnh phúc. Mãi đến ngày hôm qua, đoàn người trong đoàn chạy tới đây phát hiện phong cảnh nhà ma không còn nữa, có người đưa ra một kế hoạch. Nói trắng ra, chính là dựng phim.
Lúc này Tiêu Hiểu mới biết được, không phải tất cả livestream ma quái của Mộ Quang đều là thật, cô không tham dự vài kỳ, đều là diễn theo kịch bản... Cô không thể chấp nhận, cãi nhau với đoàn đội của mình, trong cơn tức giận bỏ đi.
Nhưng mà thôn nhỏ này quả thật rất hẻo lánh, lưng dựa vào rừng sâu núi thẳm, nghe nói đến bây giờ, ban đêm ngẫu nhiên còn có dã thú xuống núi, cho nên thôn dân ban đêm rất ít khi ra ngoài, cũng tranh thủ đi ngủ sớm. Cô xúc động chạy đi, phát hiện xung quanh tối om, mới bắt đầu thấp thỏm lo âu.
Thôn này có địa hình phức tạp, nhà được xây dựng ở chân núi, thậm chí trên sườn núi, dưới chân núi là sông. Đường đi là một sườn dốc, ven đường còn có núi đá, hơi dốc, không cẩn thận có thể bị ngã.
Bên bờ sông cỏ dại rậm rạp, cây cối lại tươi tốt sum sê, che khuất ánh sao, vô cùng tối đen, trên đường nhảy ra cái gì đó, đều có thể dọa chết người.
Cho nên cô vừa nhìn thấy "nhà ma" bên cạnh có ánh đèn, lập tức chạy tới. Bây giờ xem ra, đến đây thật sự là quyế định đúng đắn.
Cô giải thích xong chuẩn bị đăng xuất, ai ngờ còn có người nói: [Chủ kênh đến nhà ma bên Linh Tuyền hả? Một năm trước tôi đã cũng đi qua đó.]
[Là tự chủ kênh đi vào à? Chắc là không giống như tôi lúc đó, bị mấy thứ đồ tà ma mê hoặc đâu nhỉ?]
Người đó kể lại cảnh ngộ của mình. Lúc anh ta đến thôn thì trời đã chạng vạng, vốn định chụp ảnh xong sẽ đi tìm homestay, lại phát hiện một cô gái đương tuổi xuân xanh tay xách đèn l*иg, mở cửa đi ra, đứng trước cửa căn nhà tồi tàn nhìn anh ta mỉm cười vẫy tay. Trang phục cổ nhân, áo bào rộng và tay áo rộng, dung nhan khuynh thành khuynh quốc, như là thần tiên, ở trong thôn vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng anh ta cảm thấy không chân thật, vẫn không tự chủ được đi theo cô gái tiến vào bên trong. Chuyện anh ta không ngờ là nhà ma nhìn bên ngoài cũ kĩ tồi tàn, nhưng bên trong cũng không kinh khủng như vẻ bề ngoài, chỉ là hơi đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Nữ chủ nhân mời anh ta uống rượu ngon, ăn đủ loại quả dại, còn mời anh ta ở lại ăn khuya...
Sau khi uống say, anh ta mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, mơ thấy một giấc mơ vô cùng đẹp, nhưng khi tỉnh giấc, lại không thấy cô gái nào, phòng ốc cũng khác xa với lúc trước anh ta nhìn thấy, mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi, trông như thể rất lâu rồi không có hơi người. Anh ta chạy ra hỏi dân làng mới biết được đã ba ngày trôi qua kể từ khi ant ta tiến vào căn nhà ma ám.
Mà tòa nhà kia từ đầu đến cuối không có người ở, đã hoang phế rất nhiều năm, càng không có khả năng có cô gái khuynh thành nào cả. Nói cách khác, anh ta ngủ trong nhà ma này ba ngày!
Khó hiểu hơn nữa là anh ta hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, toàn bộ dường như chỉ là một giấc mộng hư ảo. Lúc anh ta đi tới căn nhà lần nữa, vẫn không thấy cô gái kia, không khỏi buồn bã mất mát, bởi vậy anh ta viết một bài du ký đăng lên truyền thông, gây ra xôn xao dư luận, dần dần khiến cho càng ngày càng nhiều người đi tìm nhà ma...
[Nói như vậy, những gì chủ kênh Hiểu Hiểu nhìn thấy bây giờ, có phải đều là ảo giác hay không? Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi...]
[Không thể nào, cho dù lừa được mắt người, cũng không thể lừa được ống kính công nghệ cao!]
[Tôi cảm thấy hay là chủ kênh đổi chỗ khác trọ đi, con gái một mình ở đó quá nguy hiểm...]
Tiêu Hiểu cười nói: "Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, ông chủ nơi này đúng là hai ngày nay vừa từ trong thành phố trở về tu sửa lại nhà cửa, chúng tôi cũng đã xác nhận qua với bác gái hàng xóm, quả thật có người như vậy. "
Sau đó chớp chớp mắt nói: "Ông chủ rất đẹp trai đấy, là kiểu người điềm tĩnh, nhẹ nhàn, ung dung, mọi người có muốn nhìn xem thử hay không?"
Bình luận trên màn hình bắt đầu kích động...
[Sau cô gái khuynh thành, lại tới anh trai thanh lưu ư? Vậy mà cũng được à!]
[Tôi muốn xem!]
[Toang rồi, lầu trên bị dính bẫy rồi.]
[Tuy rằng cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng... Tôi có một người bạn muốn xem!]
[Tôi cũng có một người bạn...]
Sau đó, một loạt bạn bè xuất hiện bên dưới.
Tiêu Hiểu cười nói: "Ha ha ha, bây giờ sợ là người ta cũng đi ngủ rồi, để lần sau nhé, hơn nữa tôi cũng phải hỏi trước xem người ta có đồng ý hay không đã."
Cô nói chúc ngủ ngon với người hâm mộ, sau đó để điện thoại xuống rồi đi tắm.
Bồn tắm chỉ có hai nút nóng và lạnh, nút bấm vẫn rất cứng rắn, không ấn được, nhưng Tiêu Hiểu chạm vào một chút, nước ấm lại chảy ra. Vậy mà là nút cảm ứng!
Nhưng rõ ràng không có chỗ điều chỉnh nhiệt độ nước, cô đưa tay thử một chút, nhiệt độ vừa phải, cô vô vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Không nghĩ rằng trong thôn nhỏ trên núi này còn có đồ đạc thông minh như vậy.
Không biết bồn tắm được làm từ vật liệu gì, màu trắng ngà có vân gỗ, sủi bọt khí nho nhỏ. Cô ngâm mình trong bồn tắm mà cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.
Dòng nước trong veo dường như cuốn trôi mọi bực bội trong lòng, Tiêu Hiểu ngâm mình, chẳng những toàn thân mệt mỏi tiêu tan, ngay cả tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Mặc dù giống như ông chủ nói, trong phòng không chuẩn bị khăn tắm, sữa tắm hay bất kỳ đồ dùng hàng ngày nào, nhưng có thiết bị thông minh siêu nhân văn này là một điểm cộng lớn. Ông chủ trang hoàng căn phòng này chắc chắn tốn rất nhiều tiền. Cô cảm thấy một trăm tệ một đêm quá rẻ, lương tâm dấy lên bất an.
Nông Gia Lạc gần đây đều tính giá hai trăm tệ một đêm, Tiêu Hiểu vốn vừa vào cửa, đã cảm thấy phong cách bài trí trong phòng có thể vượt qua hai trăm, lúc này ngâm mình trong bồn tắm, giá cả theo chuyển biến tâm lý cũng đã vọt lên năm sáu trăm.
Ngay cả khách sạn trong thành phố cũng không có trải nghiệm tốt như vậy...
Vốn là sau khi cãi nhau với đoàn đội, Tiêu Hiểu dự định ngày mai sẽ rời đi, bây giờ hoàn toàn không muốn đi nữa.