Chương 7: Có khách (1)

Úc Thanh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhà hắn lâu như vậy không có người ở, hơn nữa cỏ dại mọc um tùm, tòa nhà này lại nổi danh bị ma ám, đúng ra không có người tới đây mới đúng.

Nhưng lúc này cửa viện lại xuất hiện mấy người xa lạ. Nhìn trang phục, không giống thôn dân, hẳn là du khách đi ngang qua.

Những người này vừa tiến vào lập tức vô cùng hào hứng, vừa chụp ảnh khắp nơi vừa la hét: "Tìm được rồi!"

586 âm thầm hỏi: "Kí chủ, có muốn ta thả ma dọa họ chạy đi hay không?"

Lúc này mặt trời bắt đầu lặn, ngày đêm chuyển giao, còn có bầu không khí rất ma mị, dọa bọn một bài học chỉ có chuẩn.

Úc Thanh không muốn nhiều chuyện, nói: "Đừng, người ta tới du lịch, lỡ bị mi hù ra bệnh, lần sau sẽ không tới nữa."

Cổng sân vào nhà hắn là một hàng rào, gió thổi mưa dầm nhiều năm đã sớm chỉ còn là thùng rỗng kêu to, khó trách bị người khác xông vào.

Nhưng sau khi nhìn thấy hắn, mấy du khách này ngược lại buông cây livestream và điện thoại di động xuống, ngây ngốc nhìn ba người dưới hành lang nhà cũ: "Thì ra có người à..."

"Đây là nhà tôi, vừa mới trang trí xong, các anh muốn trọ lại hay sao?" Úc Thanh chào hỏi.

Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu vội vàng xua tay: "Không không, chúng tôi có chỗ ở trọ rồi, lần này tới đây là..."

Anh ta và những người bạn đồng hành hết nhìn trái rồi nhìn phải, còn duỗi đầu nhìn vào bên trong, chần chờ nói: "Nơi này hóa ra không phải là tòa nhà bị ma ám à? Chúng tôi nghe nói ở đây có ma, mới cố ý tới đây check-in."

Úc Thanh: "..."

586 ngay lập tức tích cực nói: "Kí chủ! Ta có gió âm, có tiếng quỷ kêu, còn có ác linh! Chọn qua loa một cái, đều có thể dọa người ta bỏ chạy!"

Úc Thanh không để ý đến hệ thống, giải thích: "Nơi này không có ma quỷ gì đâu, tất cả đều là tin tức sai lệch mà thôi."

Mấy nam nữ trẻ tuổi không khỏi thất vọng, lẩm bẩm rời đi.

"Haiz, tôi còn tưởng rằng nơi rừng già này sẽ có chút kí©h thí©ɧ..."

"Hướng dẫn viên du lịch bây giờ không đáng tin xíu nào, còn nói có nhà ma, thiệt thòi cho chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây livestream check-in..."

"Không đúng lắm? Tôi xem hình chụp của người khác nên mới đến đó..."

"Cắt, chụp đi..."

......

Úc Thanh tiễn người đi thì bắt đầu dọn cơm tối. Mặc dù nhà bếp vẫn chưa được dọn dẹp, nhưng có nồi, điện và bếp ga, vẫn có thể đối phó được. Nhà cũ còn dựng một cái bàn tạm thời dưới hành lang bên ngoài cho hắn, nấu cơm rất tiện.

Úc Thanh cắt thịt khô, bắt cơm, hầm thêm thịt bò bít tết, trứng xào cà chua, chỉ thiếu rau xanh. Hắn nhìn cỏ dại đầy sân, nghĩ thầm xem ra vẫn phải khai hoang. Cũng không thể mỗi ngày mua thức ăn của bà con được?

Hắn tùy ý nói hai câu, chợt nghe Chương Thụ nói: "Rau xanh? Trước mắt cậu có rất nhiều."

Úc Thanh đang buồn bực, chỉ thấy Chương Thụ tiện tay hái một nắm chồi non cỏ dại tới đây, nói: "Rau dại này có thể ăn."

Úc Thanh nhìn nắm rau kia, dường như thấy cỏ dại khắp sân trộn lẫn trong đó, cao thấp có đủ, lá xanh mơn mởn, hoa nhỏ màu trắng, quả nhỏ màu xanh đen, hắn hơi chần chờ.

chần chờ.

586 cũng nhắc nhở: "Kí chủ, cẩn thận có độc."

Chương Thụ nói như sách bách khoa: "Long quỳ thảo, chồi non có thể ăn được. Tên địa phương, bắp cải. "

Nhà cũ xen vào nói: "Chuyện thực vật, nghe Chương Thụ tuyệt không sai đâu!"

Nhà cũ tính ra cũng là người trong nhà, hẳn là sẽ không lừa gạt hắn? Úc Thanh học theo bộ dáng Chương Thụ hái lên, bất tri bất giác đã hái được một cái giỏ lớn, còn chưa thỏa mãn. Hắn nhớ tới tối nay có động vật tới gặm cỏ, lại hái thêm một ít, để trong tủ lạnh giữ lại sáng mai nấu mì.

Thịt bò trong nồi đã sôi ùng ục từ lâu. Úc Thanh muốn hầm nhừ một chút, nên chậm chạp không nhấc nồi xuống, khiến cho Hồ Nhị vẫn nhìn chằm chằm thèm đến chảy nước miếng.

Chỉ có nhà cũ hơi hít một hơi, tiếc nuối nói: "Vẫn không có mùi khói lửa dễ ngửi."

Úc Thanh cũng thích thức ăn nấu bằng củi nên nói: "Ngày mai chúng ta cũng nhóm lửa nấu cơm."

Nhà cũ cực kỳ hào hứng, ngay cả bóng đèn cũng sáng lên vài phần.

Trời chậm rãi tối đen, ngôi nhà cũ dưới tàng cây long não phát ra ánh đèn vàng ấm áp, chiếu xuống ba người dưới hành lang.

Úc Thanh cảm giác bữa tối không tệ lắm, thịt bò hầm cách thủy, thêm củ cải của thím Hai cho, mùi vị rất ngon, một mình Hồ Nhị ăn hơn phân nửa nồi thịt.

Úc Thanh ngược lại càng thích rau dại mới hái, tuy lúc vào miệng có hơi đắng, nhưng rất thích hợp ăn vào mùa hè vô cùng thanh mát, còn giải ngấy rất tốt, sau khi ăn xong, trong khoang miệng lại nổi lên vị ngọt nhàn nhạt, cực kì kỳ diệu.

Chỉ có 586 vẫn còn đang niệm như máy hát: "Kí chủ ngài thực sự không có ý nghĩ kinh doanh nhà ma à? Hạng mục này rất đơn giản, ngài xem nơi này ở sâu trong núi, không khí rất thích hợp, ta lại ném ra vài đạo cụ, kí chủ không cần làm gì cả nhưng vẫn có thể thu tiền, thậm chí không cần tốn phí đầu tư..."

Úc Thanh gắp một miếng thịt bò chậm rãi nói: "Bây giờ ta mở khách sạn cũng đâu bỏ ra phí đầu tư gì."

586: "..." Hình như đúng là như vậy.

Úc Thanh lại nói: "Hơn nữa mi không phải bảo ta nghỉ ngơi dưỡng sức sao, cả ngày gặp quỷ làm sao khỏe được."

586 nghẹn một chút, nói: "Nhưng bây giờ bên cạnh kí chủ một người là yêu, người kia cũng là yêu."

Úc Thanh nhìn Chương Thụ nhàn rỗi bên cạnh không có việc làm đang kéo bàn tính, tính toán bữa ăn này của bọn họ tổn thất bao nhiêu tiền: "Đây là cây. "

Lại nhìn người đàn chàng trai xinh đẹp đối diện miệng đầy dầu mỡ: "Đây là cáo."

"Ta, là con người. Mọi người tốt xấu gì cũng sống với nhau." Úc Thanh nhấn mạnh.

586:"..."

Hai người cơm nước xong xuôi, Úc Thanh thu dọn đồ đạc, cảm thấy hơi buồn ngủ. Kể từ sau lần đột tử kia, hắn rất dễ mệt mỏi. Vì vậy, hắn ngồi một lúc, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Không ngờ vừa mới vào phòng, ngoài sân lại sáng lên một chút ánh sáng.

"Có, có ai ở đây không?" Một giọng nữ căng thẳng hô lên.

"Ai ở đấy?" Úc Thanh nghe giọng xa lạ, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Nhà cũ lại vui mừng "hô" một tiếng, trong bụi cỏ tối tăm lặng lẽ vươn ra một loạt chạc cây, kéo dài như một cái cây nhỏ, cành cây nổi bong bóng mọc ra bóng đèn, sau đó thắp sáng.

Người nọ lo sợ bất an đi theo ánh đèn dẫn đường vào nhà.

Hóa ra là một cô gái trẻ. Lưng đeo ba lô, mặc quần đùi jean, lúc này thấy người cô thấp thỏm hỏi: "Xin chào anh, ban ngày anh nói nơi này có thể trọ lại phải không?"

Úc Thanh nhớ lại, cô gái này là một những người chạng vạng chạy tới muốn chụp nhà ma đây mà.

"Đúng vậy." Úc Thanh mỉm cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị khai trương, cô là khách hàng đầu tiên nên tôi sẽ cho cô ưu đãi lớn, chỉ thu một trăm tệ một đêm. Nhưng khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân, cô phải tự chuẩn bị."

Cô gái cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm, mệt mỏi nói: "Cảm ơn anh, những thứ đó tôi có mang theo."

Úc Thanh đăng ký đơn giản một chút, sau đó dẫn cô lên phòng, nói: "Tôi ở gian phòng duy nhất dưới lầu một, cô có chuyện gì thì đi xuống dưới gõ cửa tìm tôi."

Nói xong hắn đi xuống lầu, đóng cửa chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nếu không sợ là 586 lại phát cảnh cáo đột tử cho hắn.

Trong phòng khách tầng trệt chỉ còn lại Chương Thụ và Hồ Nhị, hai người này tỏ vẻ một không buồn ngủ một chút nào... thật ra bọn họ đang xem ti vi mà Úc Thanh mới lắp hồi chiều!

Úc Thanh đành phải bảo bọn họ vặn nhỏ âm lượng một chút, miễn cho ảnh hưởng đến khách hàng.

"Hô hô hô, cậu không cần lo, ta sẽ làm tốt việc cách âm." Nhà cũ vui vẻ nói, dường như đối với ti vi ông cũng cảm thấy khá mới lạ.

Úc Thanh vào phòng, xác nhận sau khi đóng cửa phòng lại, một chút âm thanh của ti vi cũng không nghe được, yên tâm chuẩn bị ngủ.

Trong đại sảnh, Hồ Nhị vô sự tự thông học cách dùng điều khiển từ xa, không ngừng chuyển kênh.

Chương Thụ nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: "Đi ra đi."

Hồ Nhị dở khóc dở cười nói: "Lão Chương ông nói cái gì vậy? Đây là ti vi, giống như bức tranh vậy, những người bên trong không thể đi ra ngoài được đâu."

"Ta không nói cái này." Chương Thụ nói: "Phía sau lưng cậu, có một thứ xấu xa."

Hồ Nhị ngay lấp tức cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, lúc quay đầu lại nhìn, quả nhiên có người đang chống tay nâng má dựa vào sô pha nhìn cậu.

Hồ ly giật mình từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, lại phát hiện người nọ biến mất, rồi xuất hiện bên cạnh Chương Thụ, ngồi bắt chéo chân.

"Các ngươi muốn làm gì Úc Thanh?" Người đàn ông nói. Toàn thân hắn ta mặc lễ phục màu đen, găng tay màu đen, tóc đen, mũ dạ đen. Ngoại trừ khuôn mặt kia, toàn bộ đều là màu đen. Mắt phượng hẹp dài liếc qua, không hiểu sao không khí lại lạnh lẽo một chút.

"Đây mới là điều chúng ta nên hỏi." Chương Thụ cũng không nhìn hắn, nhìn chằm chằm ti vi không nhúc nhích nói: "Ngươi nhập vào thân thể cậu ấy là có mục đích gì?"

"Ta là đối tác của anh ta, cũng là ân nhân cứu mạng." 586 thu hồi ánh mắt, lười biếng nói: "Anh ta đã chết một lần, ta sợ lần này anh ta vẫn không chịu ngồi yên lại đột tử, mới xin nghỉ phép cục quản lý tiếp tục lưu lại bên người anh ta để quan sát. Còn các ngươi thì sao? Hai con yêu quái... muốn làm gì với con người?"

Hồ Nhị xem ti vi đến mê mẩn, tranh thủ thời gian hừ một tiếng: "Anh quản được sao!"

Chương Thụ thản nhiên nói: "Chúng ta không có ác ý, ta với nhà cũ đã bào vệ nhà họ Úc nhiều năm, sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Còn về con cáo này, là vì kéo dài tính mạng cho Nhà cũ nên bắt tới."

Hồ Nhị đỏ mặt: "Bắt cái gì mà bắt, ta rõ ràng là tự nguyện!"

586 chậm rãi nói: "Ta tạm thời tin những lời ông nói, nhưng nếu để ta phát hiện ra các ông có ý đồ bất chính gì..."

......

Úc Thanh nằm trên giường, không ngủ. Hắn nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng khách.

Vốn là hắn nhớ ra định nhắc nhở Hồ Nhị trước khi đi ngủ nhớ khóa cửa lại. Kết quả là, nhà cũ nói: "Bọn họ đang cãi nhau."

Hắn vừa nghe, mới biết 586 chạy ra ngoài uy hϊếp người ta!

Nhưng mà hắn nghe xong, cũng hiểu được nghi ngờ của 586, cười nói: "Anh ta chỉ là lo lắng cho tôi thôi, sợ ông sẽ giống như yêu quái gì đó dựa vào việc hút tinh khí kiếm sống."

"Hô..." Nhà cũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, buồn rầu nói: "Đương nhiên không phải! Ta không biết làm thế nào để mô tả, nhưng nhà cây của chúng ta sẽ không lấy bất cứ điều gì từ người khác, sự hiện diện của chúng ta giống như... Giống như... một hồ nước. Nếu không có sinh vật nào tồn tại trong hồ nước, nó sẽ mất đi sức sống. Nhưng một khi có một sinh vật sống, nó sẽ chuyển động. Cậu hiểu điều đó không?"

Úc Thanh đại khái là hiểu. Giống như phòng ốc bình thường, khi không có người ở, cũng sẽ dần dần cũ kỹ bụi bặm, cuối cùng mục nát.