Chương 5: Có cáo (1)

Mới sáng sớm Úc Thanh đã bị 586 đánh thức.

"Kí chủ! Đến lúc thức dậy ăn sáng rồi!"

Úc Thanh nhìn thời gian, mới bảy giờ, hắn cạn lời: "Ta đã từ chức rồi 586, không cần dậy sớm như vậy đâu."

"Kí chủ, thường xuyên bỏ bữa sáng cũng là một trong những nguyên nhân gây đột tử." 586 nghiêm túc đe dọa.

Úc Thanh đành phải đứng lên, cân nhắc bữa sáng nay ăn cái gì.

Trong thôn không giống như trong thành phố khắp nơi đều có người bán đồ ăn sáng, cũng may Nông Gia Lạc ở đây không ít, Úc Thanh thoải mái đi đến cửa hàng nhà họ Lưu đang mở bên cạnh, thuận tiện hỏi mua chút đồ dùng sinh hoạt.

Thím Hai Lưu thấy hắn vui vẻ nói: "Đều là người một nhà, đến nhà thím ăn cơm còn trả tiền cái gì. Con muốn mua cái gì, nếu nhà thím có con cứ tùy tiện lấy. Còn nếu không có, vừa lúc chú con buổi chiều đi lên thị trấn mua hàng, con đi theo chú đi lên thị trấn xem thử."

Thì ra nhà họ Lưu chẳng những mở Nông Gia Lạc, còn mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Úc Thanh nhìn một chút, hắn tìm một số đồ ăn vặt cũng như vật dụng hàng ngày để tránh việc hắn chạy đi chạy về, nhưng mà loại cửa hàng bán nồi, niêu, xoong, chảo vẫn phải đi lên trấn mới có.

Chú Hai Lưu nhìn ý tứ của hắn có vẻ thật sự muốn ở lại trong thôn, ngược lại không có tâm tư, nhiệt tình cam đoan có ông ở đây, nhất định có thể mua được nồi bền nhất, dao sắc bén nhất!

Úc Thanh giải quyết xong bữa sáng thì trở về lái xe. Vừa trở lại trong sân, thì thấy Chương Thụ ôm bàn tính dựa nghiêng dưới tàng cây, mặt không chút thay đổi hỏi: "Cậu muốn rời đi?"

Nhà cũ lặng lẽ mở khe cửa, giống như nghe lén.

"Không có." Úc Thanh giải thích: "Trong nhà phải mua thêm chút đồ, tôi đi lên trấn mua với chú Hai ."

Chương Thụ nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng nói: "Đi sớm về sớm. "

Nhà cũ không lên tiếng. Bỗng nhiên nổi lên một trận gió, thổi đám lá trên cây long não náo động xào xạc, thổi đến cửa sổ nhà cũ kêu ken.

Úc Thanh lại cam đoan nói: "Trước khi trời tối tôi chắc chắn sẽ quay về. "

Gió ngừng thổi. Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe, rời khỏi sân nhà mình, lái xe theo đuôi chú Hai Lưu.

"Ôi, cậu ấy bỏ đi rồi." Nhà cũ buồn bã nói, ánh đèn trong phòng cũng mờ dần.

Chương Thụ nhắm mắt lại cảm thụ một chốc, nói: "Cậu ấy không nói dối, cậu ấy sẽ trở lại."

......

Thị trấn cách thôn hơi xa, lái xe mất một giờ mới tới, nhưng Úc Thanh không nhàm chán chút nào.

Dọc theo đường đi, hắn khẩn trương liếc nhìn con vật màu trắng nằm ở ghế sau qua gương chiếu hậu trung tâm, xác nhận mình không hoa mắt, mới âm thầm hỏi: "586, nó ngồi đằng sau từ lúc nào vậy?"

"Tối hôm qua." 586 ngáp dài: "Hình như ký chủ rất thích nó, cho nên ta không đuổi nó đi."

Vì thế Úc Thanh một đường lái xe cực kỳ cẩn thận, sợ đánh thức con cáo trắng làm nó chạy mất.

Đúng vậy, có một con cáo lông trắng đang ngủ ở ghế sau trên xe của hắn! Tám chín phần là con cáo hắn bắt gặp hôm qua.

May mắn là sau khi trong thôn phát triển du lịch đã làm đường bê tông, cho nên bọn họ lái xe vững vàng đến trấn. Úc Thanh dừng xe, bám lấy ghế ngồi len lén nhìn phía sau, chỉ thấy con cáo này chiếm trọn ghế sau, cái đuôi to quấn lại che khuất đầu, nó ngủ rất say, trông hệt như quả cầu tuyết đang thở phập phồng.

Úc Thanh nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn không quấy rầy nó, chỉ để lại một khe hở cho cửa sổ xe, lặng lẽ xuống xe hội hợp với chú Lưu.

Cửa xe đóng lại, đuôi hồ ly giật giật, mí mắt nó giương lên, xác nhận hoàn cảnh một chút, lại rất nhanh lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

......

Úc Thanh đi dạo trong trấn hơn nửa ngày, mua không ít đồ, từ dụng cụ nấu ăn đến đồ gia dụng, từ đồ ăn nhẹ đến nguyên liệu nấu ăn.

Thực ra hắn cũng không có kế hoạch gì, nghĩ đến cái gì cần, thấy cái gì thích thì mua. Hôm nay lại là ngày họp chợ, khó có được dân chúng mười dặm tám xã đều tới đây, không khí rất náo nhiệt, có chơi ném vòng, còn có diễn tuồng.

Úc Thanh nhìn đến say sưa, thử vài lần, vậy mà trúng hai con vịt trắng lớn, làm chú Lưu bội phục sát đất.

Ngược lại, 586 thỉnh thoảng thúc giục: "Kí chủ, mười hai giờ rồi! Đến giờ ăn trưa rồi! "

"Một giờ rồi! Kí chủ mau ăn cơm đi! Nếu không ta sẽ thả ma đó!"

"Hai giờ rồi! Nếu không ăn cơm trưa, đột tử! "

Bị hung thần 586 đe dọa cảnh cáo, Úc Thanh cuối cùng cũng tìm thấy một quán ăn nhỏ.

586 lại cằn nhằn: "Ngài lề mề như vậy, không sợ con cáo xảo quyệt trong xe chạy mất ư?"

Úc Thanh thật đúng là không sợ. Quan trọng nhất là...

"Cửa xe bị khóa rồi."

Cho nên hắn tiếp tục thảnh thơi dong dài, lại chờ chủ tiệm chất đồ gia dụng đã chọn lên xe tải xong, mới quay lại chỗ đỗ xe.

Con cáo quả nhiên vẫn còn trong xe, chỉ là không ngủ nữa nó nhìn chằm chằm Úc Thanh lên xe, để đồ, khởi động xe, lái xe rời khỏi trấn, sau đó quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, một chút bộ dáng sợ người cũng không có.

Khi về tới nhà, nó mới chậm rãi từ cửa sổ xe nhảy xuống, đi theo Úc Thanh và nhân viên giao hàng đang bận rộn ra ra vào vào, nó còn trưng ra bộ dáng nghiêm túc quan sát bọn họ lắp đặt thiết bị điện.

Người giao hàng nhịn không được dành thời gian sờ sờ đầu nó, thán phục khen: "Chó này là giống gì vậy, đẹp quá!"

Tuy rằng chỉ là thoáng bị sờ đầu một chút, nhưng ánh mắt con cáo lập tức trở nên không tốt, bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi thị uy. Úc Thanh vội vàng đỡ lại, nói sang chuyện khác: "Cái đó.... làm sao để kết nối tín hiệu tivi bên này?"

Chỉ trong giây lát nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện con cáo đã biến mất rồi.

Không phải là bị người ta nhận nhầm thành chó nên tức giận bỏ đi rồi chứ...

Sau khi Úc Thanh tiễn người giao hàng thì đi lòng vòng trong phòng, hắn không phát hiện bóng dáng con cáo đâu, không khỏi có hơi thẫn thờ.

Lại nói tiếp, hắn rất muốn nuôi một con vật. Trong thôn hầu như nhà nào cũng nuôi chó, tuy rằng là chó nhà, tính tình bướng bỉnh một chút, nhưng coi sân giữ nhà gì đó cũng rất tốt. Bây giờ con cáo chạy mất rồi, hay là... ngày nào đó hắn tìm người trong thôn hỏi một con chó con đem về nuôi?

Hắn đang cân nhắc, 586 bỗng nhiên hưng phấn nói: "Kí chủ nuôi đi! Ta có chó này!"

Úc Thanh buồn bực: "Mi lấy đâu ra chó?"

586 dương dương đắc ý nói: "Chính là đạo cụ kia đó, vật phẩm đặc sắc của địa ngục chúng ta, chó ba đầu."

Úc Thanh: "..."

Chó ba đầu của địa ngục!

Hắn dám lấy hung vật này trông nhà, đừng nói khách đến, cho dù là hàng xóm thấy, cũng bị nó dọa cho mất hồn mất vía!

Cho nên Úc Thanh không chút do dự lập tức cự tuyệt.

Nhân lúc trời còn chưa tối, hắn vội vã đi nối dây điện. Chương Thụ không biết từ lúc nào lại xuất hiện, đứng ở dưới chân cầu thang, ngửa đầu sâu kín nói: "Nhà cũ có thể phát điện năng lượng mặt trời. Vừa rồi không phải cậu đã thử ti vi rồi sao?"

Úc Thanh: "..."

Hắn nhìn thấy trong phòng có ổ cắm, vô thức lấy ra dùng, thật đúng là không nghĩ tới đây là nhà cũ tự mình làm ra!

Nhưng hắn nghĩ lại vẫn nói: "Điện vẫn là để tôi tự kéo vô đi, một người trưởng thành sống một mình mà đồng hồ điện không chạy số nào sẽ rất kỳ quái."

Nhà cũ ầm ầm đáp lại: "Cậu ấy nói có rất có lý."