Chương 43

Trần Chước Tửu hỏi em gai mình xem có thể để họ nghiên cứu ba loại thuốc này và sản xuất rộng rãi không.

Câu trả lời của Trần Ôn Tưu tất nhiên là có, cô mong đợi những loại thuốc này có thể được nghiên cứu càng sớm càng tốt, nhất là thuốc sửa chữa, mặc dù da Trần Ôn Tửu không phải là loại da dễ bị mụn trứng cá, nhưng cũng có một số mụn trứng cá ở tuổi dậy thì, và một vài vết mụn vô tình để lại trên mặt.

Trần Ôn Tửu cảm thấy rằng lọ thuốc sửa chữa sẽ có thể làm cho các vết mụn trên mặt cô biến mất - tất nhiên, lọ thuốc sửa chữa có thể sửa chữa xóa những vết xẹo lớn hơn, và cô hy vọng rằng thuốc này được sản xuất ra sẽ giúp cho nhiều người có cuộc sống mới, không còn tự ti vào bản thân nữa.

Trần Ôn Tửu thật sự muốn giao hết vấn đề nghiên cứu cho anh trai, sau đó cô cũng không quan tâm nữa, dù sao cô cũng không biết gì về hóa sinh cả, để cho anh trai tự mình nghiên cứu đi, cô chỉ cần hưởng thụ thành quả.

Bên nay giáo sư Vu làm báo cáo ghi hết tác dụng và công hiệu của ba loai thuốc này và sau khi các thành phần được phân tích, họ cũng có thể nghiên cứu cách chế tạo chúng để xem liệu chúng có thể sản xuất những loại thuốc này với liều lượng lớn hay không.

Mà thông tin của Trần Ôn Tửu đã nhanh chóng bị bên trên kiểm tra, bên trên dự định cử người đến chỗ Trần Ôn Tửu liên lạc với cô.

Thôn Mao Dương, huyện Đông Lăng, tỉnh Quỳnh Nam

"Cửu Cửu, cháu có ăn chuối không?" Trần Ôn Tửu đang trốn trong sảnh khách sạn hứng điều hòa thì nghe thấy giọng nói của bác, cô ngẩng đầu nhìn bác minh đẩy mở cửa khách sạn đi vào, sau đó thấy bà đang cầm hai nắm chuối trên tay.

"Bác, sao người ang nhiều chuối thế?" Trần Ôn Tửu ngạc nhiên nói.



"Chuối ở nhà chín nhiều lắm, mọi người lại không thích ăn, vì vậy dì mang cho ngươi một ít." Đặng Thục Vinh mỉm cười nói, sau khi đặt hai nắm chuối lên bàn trà trước mặt Trần Ôn Tửu, bà cũng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

"Ở nhà trồng mấy cây chuối tiêu, hôm nay có một buồng chín rồi, bác trai mới cắt xuống, nhà bác lại không ai thích ăn mấy, nên mới đem chia cho mỗi người một ít"

Trần Ôn Tửu nhìn quả chuối trước mặt, nói thật, cô thật sự không thích ăn chuối lắm, không phải chuối không ngon, mà là khi nhỏ cô đã ăn quá nhiều rồi, nên là bây giờ cô không thích cho lắm.

Ví dụ như chuối tiêu và chuối tây, ở nông thôn trồng rất nhiều, đặc biệt là ở các vùng nông thôn bên Quỳnh Nam sẽ trồng cực kỳ nhiều, vậy nên khi chín thường ở đây mọi người sẽ không bán mà giữ lại cho nhà ăn vậy nên cô thật sự không muốn ăn, đây điển hình là kiểu của nhà trồng được thì không thích đó.

Ngoài ra còn có đu đủ, bà nội Trần Ôn Tửu từng trồng khoảng một mẫu đu đủ, không phải để bán, chỉ trồng để lên kế hoạch nuôi sống gia đình, hoặc không thể ăn xong có thể cho lợn ăn hay gì đó.

Khi nhỏ khi cô về nhà bà chơi, thì có khi hái đu đủ ngay trên ruộng để ăn ban đầu còn thích thú, cô ăn đủ kiểu từ chín mềm, chín hơi mềm, còn hơi xanh giòn giòn, ăn đến nỗi cô đến tận bây giờ chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy ngán rồi.

Vậy nên bây giờ nhìn thấy hai nải chuối mà Đặng Thục Vinh mang tới Trần Ôn Tửu thật sự bất lực, cô thật sự không thích chuối lắm.

"Cháu cũng không thể ăn xong nhiều như vậy." Trần Ôn Tửu nói, cô nhìn Vi Hiểu Hồng ở bên kia quầy lễ tân nói: "Chị Tiểu Hồng, chị có muốn ăn chuối không?" "