Chương 33

"Có lẽ thế, nếu tôi có thể trở lại sân tập trong vòng một hai ngày thì không sao, nhưng nếu quay lại lâu thì chắc chắn sẽ bị loại." Cao Tân Phong nói

Như cậu biết nhưng người rơi vào vết nứt không gian thường sẽ phải mất thời gian để quay lại, nếu như ở gần chỉ cần mấy ngày có thể trở lại nói ban đâu, nhưng nếu xa quá có thể sẽ phải mất 10 ngày nửa tháng,thậm chí còn hơn.

Cho nên, Cao Tân Phong cũng không ôm nhiều hy vọng từ lúc rơi vào khách sạn xa lạ này, dù sao bây giờ hắn mới chỉ là sinh viên năm hai, thành tích diễn tập có thể chậm rãi cải thiện trong mấy năm tới

Hắn chỉ lo lắng nếu ở lại hành tinh xa xôi này quá lâu, nửa năm nữa hắn sẽ có thể trở về thủ đô, chỉ sợ mọi người sẽ nghĩ hắn đã hy sinh ròi

"Tôi chắc chắn cậu sẽ có thể quay trở lại trong một hoặc hai ngày nữa." Trần Ôn Tửu mỉm cười nói, bởi vì quy tắc ở phía hệ thống là khách từ thế giới khác phải ở lại bên khách sạn một đêm mới có thể trở lại nơi ban đầu của mình, hiện tại Cao Tân Phong mới đến đây, chắc là phải tới ngày mai cậu ta mới có thể trở lại

Trước đây khi hai mẹ con Trần Lan đến cô chưa xem quy tắc, nhưng sau đó, cô đã cẩn thận nghiên cứu những quy tắc đối với khách nhân đến từ các thế giới khác nên cũng nắm được một chút.

Ngày mai, Cao Tân Phong có thể trở về, cũng không cần lo lắng ở lại đây quá lâu sẽ bị trường học phán hy sinh.

Sau khi Cao Tân Phong ăn uống đủ rồi trở về phòng trên tầng nghỉ ngơi, Trần Ôn Tửu nhìn những thứ mà Cao Tân Phong vừa lấy ra để thanh toán hóa đơn.

Đó là một thứ giống như chai nhỏ có chứa một chất lỏng được cho là một loại thuốc mà Cao Tân Phong nói rằng nó được cho là có tác dụng chữa bệnh nhanh chóng.

Tất nhiên, thuốc này cơ bản chỉ có thể điều trị một số chấn thương tương đối nhỏ, gãy xương hoặc vết thương hơn mười cm thì sẽ không nhanh như vậy, cần tăng lượng thuốc hoặc sử dụng dụng cụ điều trị để điều trị.

Tác dụng của thuốc này có thực sự giống như Cao Tân Phong nói không thì cô không rõ ràng lắm, nhưng mà hệ thống đã xác định giá của lọ thuốc này khoảng 1.000 tệ, Cao Tân Phong lấy ra một lọ thuốc để thanh toán và ở lại khách sạn, còn ăn tối đều có thể.



Trần Ôn Tửu cất lọ thuốc đi không thèm nhìn nữa, ngày mai cô sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh trai nghiên cứu thử xem.

Buổi tối căn bản không có khách, ngoại trừ Cáo Tân Phong, trong cửa hàng không có khách hàng, mấy ngày đầu tiên trong quán trọ cũng không có khách qua đêm. Tuy nhiên, Trần Ôn Tửu và các nhân viên vẫn tan làm lúc mười giờ, và sau khi dọn dẹp cửa hàng, họ đóng cửa đúng mười giờ.

Trần Ôn Tửu trở về tầng năm, lấy điện thoại di động ra hỏi anh cả gần đây có bận không.

[Anh Cửu: Gần đây cũng bận một chút, nên không có liên hệ ra bên ngoài, có chuyện gì vậy? ] 】

【Anh Cửu: Khách sạn của em thế nào rồi?】 】

[Em gái Cửu Cửu: Tốt lắm ạ, số lượng khách đã tăng dần. 】

[Em gái Cửu Cửu: Anh ơi, ngày mai em gửi cho anh thứ này, anh kiểm tra giúp em nhé. 】

【Anh Cửu: Em gửi cái gì cho anh thế?] 】

[Em gái Cửu Cửu: Đó là một loại thuốc nước em tình cờ có được, nhưng em không biết là thuốc gì, nên mới nhờ anh kiểm tra xem. 】

[Anh Cửu: Được rồi, vậy mai gửi qua cho anh. 】